Ma pháp cấm thư

Chương 24 : Đế đô áo đức

Sáng tinh mơ, cửa thành đế đô Áo Đức ngựa xe như nước. Là một đế đô của đế quốc Norah, ở vài vùng phụ cận xa gần không đảo đều biết đến đế đô Áo Đức nổi tiếng. Áo đức nằm ở phía đông thuộc Norah, toàn bộ thành phố bị chia làm bốn bộ phận. Hoàng cung tọa lạc ở khu vực phía tây, thần thánh giáo đình ở khu vực phía bắc, phía nam là khu vực thuộc Bố Lý Á quý tộc. Thế nhưng tại đế đô khu vực phía đông mới là nơi phát triển sầm uất về thương nghiệp vì vậy quân đội đồn trú hay dân thường tất cả đều tập trung tại nơi này. Cho nên đó cũng là lý do đơn giản dẩn đến sự phân chia thân phận. Đi ở trên đường ở đế đô chỉ cần nói ra nơi ở của bản thân thì có thể nhận lấy đủ loại ánh mắt, hoặc khinh bỉ hoặc tôn kính hoặc thành kính cũng không phải trường hợp hiếm. Thế nhưng tất cả đều chỉ là nói rõ một vấn đề, đó chính là Áo Đức rất phồn hoa, tuy rằng không dám nói phồn hoa nhất toàn bộ Hải Vân đại lục, thế nhưng nếu như nói rằng là một trong những thành thị rất phồn hoa, sợ rằng cũng sẽ không có ai có ý kiến gì. Bất quá, hiện tại ở cửa thành có một điều gì đó khiến cho sự phồn hoa có sự âm u. ""Vì sao? Vì cái gì ta không thể rời khỏi? ngươi biết hay không ta đây có rất nhiều lương thực nếu như không vận chuyển về tây lục, đợi lâu quá ta không biết mất bao nhiêu tiền, đại nhân mong ngài cấp cho ta ít mặt mũi a!"" Cửa thành rộng lớn ngăn chặn bằng hàng rào gổ chỉ còn lại có một chỗ hở cở một chiếc xe ngựa, thế nhưng vào lúc này cũng chỉ được phép vào không cho phép ra. Mà hiện tại, một người dáng dấp thương nhân đang ở cửa thành cùng tên lính giữ cổng đàm phán, hắn một bên lau cái trán đầy mồ hôi, một bên lấy ra một nắm kim tệ muốn nhét vào trong tay tên lính. Tên lính lạnh lùng nghiêm mặt đẩy nắm kim tệ thương nhân kia ra, sau đó chỉ cái cáo thị dán cách đó không xa nói: "Thấy cái cáo thị đó không? Chỉ được phép vào không cho phép ra, cái lệnh cấm này tại đế đô đã dán ra nửa tháng rồi, nếu như ta nhớ không lầm, mười ngày trước ngươi muốn vào đế đô ta cũng đã cảnh cáo ngươi rồi, cấm lệnh không thể dở bỏ trong thời gian nhanh như vậy, thế nhưng chính ngươi không tin, lại cứ muốn vào ra, bây giờ không được rồi, mỗi ngày đều lại cầu ta cũng vô dụng, nếu ta vì quyền lợi mà thả ngươi đi ra, ngươi biết hậu quả ra sao không hả?" Nhà buôn ngây cả người, thất thần lắc đầu. "Sát!" tên lính coi giữ vẫn như cũ lạnh lùng nghiêm mặt, "Nếu như ta để một người đi ra ngoài thôi, ta cũng chết chắc rồi, ngươi nói ta sẽ vì một chút kim tệ của ngươi mà đánh mất tính mệnh sao?" Nói xong, tên lính coi giữ không hề nhìn người thương nhân, mà là xoay người nhìn vào những người muốn đi đế đô nói: "Các ngươi có nghe hay không? Đế đô hiện tại đang thực thi bế môn giới nghiêm, chỉ được phép vào không cho phép ra, các ngươi tự mình cân nhắc cho rõ ràng đi, đừng để đến lúc không ra được đế đô thì các người đừng oán trời trách đất." Nghe được những lời này của hắn. Những người vội vã muốn vào đế đô đều tựa hồ dừng lại một chút ngoại trừ một số người ở ngoài có việc gấp muốn vào đế đô. Những người khác đều có phần do dự muốn đứng lên. Làm nghề buôn, thời gian rất quan trọng, bởi vì cùng là một thứ đồ vật như vậy nhưng tại các thời điểm khác nhau giá trị cũng khác nhau. Một loại ngày hôm nay giá trị nửa kim tệ gì đó, có thể ngày mai giá đến năm kim tệ hoặc cũng có thể trở thành vật bỏ đi. Mà đế đô hiện ra quy định chỉ cho phép vào không cho ra làm cho các thương nhân truy cầu lợi ích trở nên lưỡng lự muốn đứng lên. Còn một số người không có chuyện gì, chỉ muốn đến đế đô du ngoạn ngắm cảnh nghe tình trạng đế đô như vậy giống như là gặp phải quỷ xoay người trong chớp mắt bỏ chạy. Dù sao du ngoạn cũng là du ngoạn ai lại nguyện ý đến nơi nguy hiểm. Vào lúc này chỉ thấy xa xa trên đường truyền đến một hồi tiếng vó ngựa. Tên lính coi cổng thành vừa mới nói khi nãy nhíu nhíu mày, phất tay cho hơn mười binh lính bình thường phía sau nhất tề ngừng lại, lãnh đạm hướng vũ khí giới bị về hướng có tiếng vó ngựa truyền lại. Nhóm những người muốn vào đế đô dường như cũng cảm thụ được cái gì đó, từ giữa đường họ biết điều lùi lại sang hai bên trái phải đường lớn để lộ ra khoảng đất trống. Rất nhanh một đội kỵ binh từ phía xa xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, Cho đến khi nhìn được trang phục cùng cờ xí, gương mặt tên quân coi thành mới hòa hoãn trở lại. Hắn phất tay cho binh lính hạ vũ khí xuống sau đó hắn tiến tới vài bước. Một người thuộc toán kỵ binh phía trước tựa hồ cũng nhìn thấy quân coi thành, hắn dừng đội ngũ lại sau đó nhảy xuống ngựa mang theo tiếu ý hướng về cửa thành đi tới, vừa đi vừa nói chuyện: “"Khắc Lợi Phu, tiểu tử ngươi định chuẩn bị một loạt trường thương tới đón tiếp lão bằng hữu của ngươi sao?" Tên quân coi thành được gọi Khắc Lợi Phu thản nhiên cười nói: "Lịch Khắc, ngươi không phải đi lục quang rừng rậm rồi sao? Làm sao lần này còn không đến nửa tháng đã trở lại hả?" Lịch Khắc bĩu môi, chỉ vào toa xe phía sau một con ngựa nói: "Nhạ, điều này, lẽ nào ngươi cho rằng với tình trạng đế đô hiện tại, bá tước đại nhân của ta vẫn còn có hứng thú mang theo mãnh thú đi đấu thú trường đánh cuộc sao? Đó là lý do vì sao ta lần này cũng chỉ là đang ở phía ngoài rừng rậm chuẩn bị xong một chút hàng da đã trở về. Đủ dùng qua mùa đông năm nay thì tốt rồi. Khắc Lợi Phu gật đầu, cảm thán nói: "Cũng là vì tình trạng đế đô bây giờ, còn có người nào có hứng thú tới đấu thú trường, những quý tộc quan to..." Nói đến đây, hắn lắc đầu, thở dài một hơi. Cảm giác được sắc mặt hắn biến hóa, Lịch Khắc trên mặt thoáng co quắp lại một chút, sau đó mới thấp giọng hỏi: "Lần này, là ai?" Khắc Lợi Phu xoay người nhìn xung quanh một chút, rồi hạ thấp giọng nói: "Cái khác về hai người không nói cũng được, trên cơ bản đều là tiểu quý tộc, thế nhưng trong Lạc Khắc thân vương mấy ngày hôm trước cũng đã xảy ra chuyện." Lịch Khắc trầm mặc chỉ chốc lát, rồi trầm giọng hỏi: "Như vậy, bá tước phủ chúng ta..." "Không có việc gì!" Khắc Lợi Phu rất nhanh cắt đứt câu hỏi của hắn, " Bá tước phủ các ngươi đến nay cũng không có xảy ra vấn đề gì, nhưng thật ra ta nghe nói có mấy người người hầu mất tích rồi, thế nhưng chưa hẳn đại sự gì" Lịch Khắc gật đầu nói: “như vậy đi, ta về trước có gì sau hãy nói, tối nay chờ ngươi thay ca chúng ta đi tìm một chỗ uống rượu." Khắc Lợi Phu cười khổ lắc đầu nói: "Coi như hết, ngươi cũng không phải không biết chúng ta, lúc này gần đây trên cơ bản cũng không có chuyện thay ca, coi như là có nhàn rỗi cũng phải ở tại quân doanh bên trong không được ra ngoài, thật ra ta hiện tại bắt đầu hâm mộ ngươi rồi, sớm biết như vầy lúc đầu ta theo ngươi cùng đi làm tư quân nhà quý tộc rồi." Lịch Khắc ha hả cười, cũng không nói tiếp, mà là xoay người dùng tay ra hiệu cho ky binh theo sau. Rất nhanh kỵ binh đều tới gần cửa thành, giữa đội ngũ một chiếc xe ngựa được đẩy hiện ra, Khắc Lợi đi qua đi lại trong miệng cảm thán: "Lão Thiên a…, Lịch Khắc các ngươi lần này thu hoạch không nhỏ a! Ma lang! mắt Xích hùng! Còn có tiếu ngọc hồ! Những ma thú này rốt cuộc chỉ các ngươi chỉ dùng để lấy một ít tài liệu rồi trở về sao? Lịch Khắc sửng sốt, cái trán bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh, chết tiệt! Thế nào lại có thể quên điểm này, những ... này ma thú đều là ở chỗ sâu trong lục quang rừng rậm, thế nào khả năng trong nửa tháng đã về mà bắt được nhiều như vậy? Hơn nữa tư quân gia tộc còn không có bất luận tổn thất cái gì!