Ma Ngân
Chương 813 : Bất Ngờ Gặp Được
Khi tới buổi chiều, đám người Tiêu Hoằng đã đi tới một sơn đạo yên tĩnh, bởi vì nơi này vô cùng hỗn loạn, nên gần như không có người nào nguyện ý tới đây khai phá gì cả, bởi vậy cây cối hai bên sơn đạo cũng chưa bị chặt phá, triền núi và cây cối đều được bao phủ bởi một lớp tuyết trắng.
Thỉnh thoảng có tiếng chim hót, đánh vỡ một mảnh yên tĩnh trước mắt.
Tiêu Hoằng cưỡi trên ngựa, lúc này vẻ mặt vẫn rất cảnh giác, mặc dù ở trong hoàn cảnh này, hắn cũng không có chút buông lỏng nào, bởi vì Tiêu Hoằng rất rõ ràng, bọn họ rầm rộ xuất hiện, đồng thời cưỡi Thiết cước mã giá trị xa xỉ, không bị người khác nhìn chằm chằm vào thì mới là lạ, nhất là đây lại là một khu vực hỗn loạn.
Vù, vù, vù, vù!
Ngay khi đám người Tiêu Hoằng đang hết sức đề phòng, bỗng liên tiếp có các năng lượng thể từ bốn phương tám hướng phá không bắn tới.
Đối mặt với cảnh này, trên mặt Tiêu Hoằng cũng không có bối rối gì, trên thực tế hắn đã sớm chuẩn bị rồi, lập tức hét lớn:
- Phòng vệ!
Gần như ngay khi Tiêu Hoằng quát lên, tất cả tù nhân đều khởi động Chiến Văn phòng ngự trong tay, trên tay mỗi người đều hình thành một năng lượng thuẫn màu vàng nhạt hình sáu cạnh, sau đó các tấm năng lượng thuẫn này khép lại cùng nhau, hình thành một cái lồng phòng hộ!
Ngay sau đó, các năng lượng thể rậm rạp đã trực tiếp oanh kích trên năng lượng thuẫn, phát ra tiếng vang rào rào.
Tuy nhiên, toàn bộ năng lượng thể đều là Chiến Văn loại đao kiểu tấn công đơn thể, hiển nhiên là bọn chúng không muốn làm bị thương tới Thiết cước mã.
Cùng lúc đó, trên đỉnh núi đã xuất hiện không dưới 1000 người, một số kẻ tràn ngập vẻ âm độc và tự tin, đầu lĩnh là một nam nhân có làn da thô ráp, trên mặt râu ria xồm xoàm, tướng mạo thô cuồng, trên mặt có vô số vết sẹo. Trên cổ hắn là một cái vòng cổ đã bị tháo thuốc nổ, nhìn qua có vẻ giống như một sợi dây chuyền.
Mà hắn tên là Lý Lôi, trong hỗn loạn khu này thì hắn cũng có một chút danh khí.
Bọn chúng đã bị những kẻ khác giật dây, nên mới mai phục tại đây, hơn 500 con Thiết cước mã, đây tuyệt đối là một món tiền lớn a, hơn nữa nguồn tiêu thụ lại vô cùng tốt.
Nhất là đám cường đạo chuyên đánh du kích kia, thì Thiết cước mã lại là thứ cực kỳ được ưa thích.
- Lôi ca, thế nào, tin tức ta báo cho ngài có đúng không, lần này chúng ta phát đạt rồi!
Đứng bên cạnh Lý Lôi là một nam nhân còm nhom, có chút lấm la lấm lét nói, hắn tên là Bạch Cáp Mô, dưới tay có mấy người, chuyên môn phụ trách tìm kiếm các “con mồi”.
Lý Lôi nghe vậy, khóe miệng không kiềm được vểnh lên, trong ánh mắt hung ác toát ra một chút ý cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía chân núi.
- Không thể tưởng được bọn chúng vẫn còn rất kiên trì, đi, đi lấy Ma Văn pháo của ta tới đây, để cho bọn họ nếm thử một chút!
Lý Lôi nói với tên thuộc hạ bên cạnh.
Ngay sau đó, một tên thanh niên đã lấy từ trong một hộp kim loại rỉ sét ra một khẩu Ma Văn pháo màu trắng bạc, trên bề mặt có chứa Ma Văn màu đen, sau đó bỏ một quả viên Ma Văn phi đạn dài một thước vào trong, rồi giao cho Lý Lôi.
- Lần này, ta không tin cái “xác rùa” của các ngươi vẫn còn không chịu vỡ!
Lý Lôi nhẹ nhàng thì thầm một câu, trực tiếp ngắm vào dưới chân núi, miệng pháo nhằm vào lồng phòng hộ do đội quân tù nhân tổ hợp ra.
Chỉ có điều, ngay khi Lý Lôi vừa mới ngắm xong Ma Văn pháo, hắn lại đột nhiên phát hiện ra, bên trong lồng phòng hộ do đội quân tù nhân tổ hợp ra bỗng nhiên có ba người bay lên, sau lưng đều có Ma Văn cánh, trong đó có một tên mặc áo trắng, sau lưng có Ma Văn cánh màu máu là bắt mắt nhất.
Hai người khác là Thiết Nam và Diệp Lâm, mà Ma Văn cánh của Diệp Lâm chính là của Cố Luân.
Ngay sau đó ba người này liền khởi động Chiến Văn mà mình am hiểu, liên tiếp phát động tấn công vào sườn núi, băng nhận đỏ như máu, quang nhận hình tròn đã trực tiếp bắn về phía đối phương.
Tuy rằng không trải qua bất kỳ điều chỉnh nào, nhưng bằng vào thực lực siêu cường của đám người Tiêu Hoằng, thì vẫn xử lý xong hơn mười tên cường đạo.
Không đợi Lý Lôi kịp phản ứng, lại có mười người nữa cũng có Ma Văn cánh mỏng như lụa, trực tiếp bay lên, lao từ bên trong ra ngoài.
Những Ma Văn cánh này đều là Tiêu Hoằng chế tạo cho Đại Ngự Sư, vẻ ngoài được phỏng theo Dực Văn của Gia Nại Cầm, nhưng lại có một phần là mô phỏng theo Dực Văn của Lạc Tuyết Ninh.
Khi mười ba người này bay lên, bọn họ đồng thời phát động tiến công, Lý Lôi lập tức có chút ngẩn người ra.
Đại Ngự Sư thì hắn cũng đã từng thấy, trong khu vực hỗn loạn thì cũng có gần 10 người, nhưng ai nấy đều là kẻ vô cùng cường hãn, nhưng hiện tại lại chui ra hơn mười người, đừng nói là ở khu Gia Tác, cho dù là cả Ma Duệ Tinh thì cũng không có nhiều a.
Trong khoảnh khắc, đám người Tiêu Hoằng đã từ trên cao lao xuống phía dưới, tiến hành một vòng tấn công điên cuồng, đợt tấn công của 1200 tên cường đạo đã bị sụp đổ ngay lập tức.
Ngay sau đó các thành viên khác của đội quân tù nhân cũng khởi động Lưu Văn, giết ra ngoài, đối mặt với những cường đạo thực lực bình thường, không được chiến hỏa trui rèn này, thì cảnh tượng tiếp theo chỉ là một bên giết hại.
Hai phút trôi qua, số người còn sống sót lại chỉ còn không đến 200, đồng thời đều bị đội quân tù nhân giẫm nát dưới chân.
Về phần Lý Lôi thì lại đang bị Mặt Thẹo đạp lên trên mặt đất, tên Bạch Cáp Mô lấm la lấm lét kia thì cũng bị đánh nằm bẹp trên một khối đá lớn.
Chiến đấu từ lúc bắt đầu đến chấm dứt, có thể nói nhanh như điện chớp.
Lý Lôi bị ấn rạp trên mặt đất, vẻ mặt khiếp sợ, giống như thấy thần chết vậy, hắn đã lăn lộn tại khu Gia Tác gần mười năm rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đám người đáng sợ như thế, có hơn mười Đại Ngự Sư, những người khác đều có sức chiến đấu từ Ngự Sư cấp năm trở lên, tâm ngoan thủ lạt, tuyệt không khách khí, bọn họ thật sự đáng sợ.
- Chỉ lũ tiểu mao tặc các ngươi mà cũng dám cướp các gia gia hay sao? Chán sống rồi à?
Thiết Nam nhìn Lý Lôi một cái, quát lớn.
Về phần Tiêu Hoằng thì lại không nói gì, cũng không mang vẻ dữ tợn, chỉ chậm rãi nhặt lên Ma Văn pháo, nhìn một chút, trình độ chế tác, cấu trúc Khí Văn thì cũng coi như không tồi, hẳn là một món hàng thượng đẳng.
Chưa nói gì thêm, Tiêu Hoằng chỉ đánh mắt với hơn mười thành viên đội quân tù nhân bên cạnh một cái.
Những người này ngầm hiểu, cánh tay dùng một chút lực, trực tiếp ném lũ cường đạo trong tay về phía chân núi.
Gần như ngay khi hơn mười tên cường đạo bị chất thành đống trên mặt đất, Tiêu Hoằng đã bắn ra Ma Văn phi đạn bỏ túi.
- Ầm.
Sau một tiếng nổ, vị trí của hơn mười tên cường đạo đã đã bị một hố sâu đường kính khoảng mười thước thay thế, về phần hơn mười tên cường đạo kia thì đã biến thành các đoạn chân tay cụt.
- Uy lực cũng không tồi lắm, nhận lấy.
Tiêu Hoằng ném Ma Văn pháo ột gã thuộc hạ bên cạnh, sau đó mới chậm rãi xoay người, nhìn những cường đạo này một cái. Lúc này một số kẻ đã tràn ngập vẻ sợ hãi trên mặt.
Bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy có người tâm ngoan thủ lạt như thế, không hề cố kỵ gì mà ra tay lấy hơn mười sinh mạng ra làm bia ngắm thử pháo.
Trong lúc nhất thời, tất cả cường đạo đều thấy lạnh lẽo, bọn họ không nghĩ tới “con mồi” của mình là mạnh mẽ như vậy.
Nhất là Lý Lôi, tim đập thình thịch, vốn còn muốn phát tài, nhưng hiện tại ngay cả cái mạng nhỏ cũng khó giữ lại được a.
Chậm rãi xoay người, Tiêu Hoằng liền đi về phía Lý Lôi. Thiết Nam hơi cúi người trước Tiêu Hoằng, tránh đường, lúc này dường như Lý Lôi cũng đã thực sự cảm nhận được, ai mới là lão đại chân chính tại nơi này.
- Nghe nói nơi này có rất nhiều thế lực, hoặc là tổ chức linh tinh gì đó, các ngươi lệ thuộc vào ai?
Thanh âm của Tiêu Hoằng không lớn, vẻ mặt cũng vẫn vô cùng bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào.
Nghe Tiêu Hoằng hỏi vậy, Lý Lôi ít nhiều cũng có chút cố kỵ. Báo ra thế lực của bản thân là điều tối kỵ, nếu những người này là quân đội Cao Tương, thì rất có thể sẽ tìm hiểu tận gốc, mà trọng yếu hơn là, làm vậy thì đối thủ sẽ bắt được nhược điểm của mình, dù sao vừa rồi bọn họ cũng dự định đánh cướp đám người Tiêu Hoằng, nếu Tiêu Hoằng là người của chính phủ, thì lần này sẽ phiền toái lớn.
- Không nói ư?
Tiêu Hoằng đợi 5 giây, thấy Lý Lôi không định mở miệng, hắn cũng lười hỏi lại, hơi khoát tay áo, nhẹ nhàng nói:
- Giết hết đi!
Phốc, phốc, phốc...
Gần như ngay khi Tiêu Hoằng ra lệnh, hơn mấy trăm tên cường đạo bị bắt này đã bị chặt rụng đầu, cũng giống như cắt dưa hấu, không có chút cố kỵ gì, sau đó cả thi thể lẫn đầu người đều trực tiếp bị ném xuống chân núi.
Lý Lôi nhìn thấy 1200 người mà mình mang tới đã bị giết không còn một kẻ nào nữa, bộ dáng vốn còn sợ hãi đã hoàn toàn biến thành ngây dại, cảm giác trực quan nhất lúc này của Lý Lôi chính là, bọn người kia căn bản là không phải là người, mà là một đám ác ma ăn tươi nuốt sống người khác.
Thấy Mặt Thẹo không hề cố kỵ kề một thanh Ma Văn đao vào cổ của mình, khuôn mặt Lý Lôi không kiềm được giật giật, hắn tuyệt đối tin chắc rằng, những ác ma này sẽ giết hắn mà không hề có chút cố kỵ nào.
- Chờ một chút, ta nói, ta nói, hãy tha cho ta.
Bạch Cáp Mô đang nằm trên tảng đá, chuẩn bị chờ chết, nội tâm đã hoàn toàn tan rã, nức nở hô lên.
Tiêu Hoằng không nói gì, chỉ nhìn về phía Bạch Cáp Mô, ý định đã rất rõ ràng.
- Người mà các ngươi đang đè xuống kia, tên là Lý Lôi, là tiểu đầu mục của tổ chức Bạch Ti Đái, mà ta tên là Bạch Cáp Mô, không thuộc bất kỳ thế lực nào, chỉ là tiểu lâu la tuần tra giữa các thế lực lớn, theo kiểu người ta ăn thịt còn ta thì húp canh cặn, dựa vào việc kiếm sinh ý cho người khác mà sống.
Bạch Cáp Mô dưới tình thế cấp bách, một hơi nói hết toàn bộ.
- Tại khu Gia Tác có bao nhiêu thế lực cùng loại như vậy?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
- Không nhiều lắm, chỉ có ba cái, nhưng đừng coi thường ba cái này, trong tay mỗi người đều có mấy vạn người, đồng thời có cả Đại Ngự Sư, ngay cả quân đội Cao Tương cũng không làm gì bọn họ!
Bạch Cáp Mô nói tiếp, cả người bắt đầu lạnh run.
Tiêu Hoằng không nói gì nữa, thoáng trầm tư một lát, dường như đã hiểu rõ gì đó, sau đó hơi nâng tay, một thanh băng thứ trực tiếp đâm xuyên đầu Lý Lôi.
Nhìn thấy cảnh này, cơ mặt của Bạch Cáp Mô lại lần nữa nhảy dựng lên, tuy rằng thời tiết rét lạnh, nhưng toàn thân hắn đã tràn ngập mồ hôi, con mắt ti hí cũng đã trợn trừng lên.
- Nếu ngươi muốn giữ mạng, thì phải ngoan ngoãn phối hợp một chút, nếu không thì ngươi sẽ còn chết khó coi hơn!
Tiêu Hoằng nhìn thoáng qua Bạch Cáp Mô, nguyên nhân mà hắn không giết Bạch Cáp Mô chính là do bọn họ không quen địa hình nơi này, ngược lại Bạch Cáp Mô thì chính là kẻ lão làng, chỉ cần phòng bị cẩn thận thì không sao cả.
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
1629 chương
70 chương
45 chương
17 chương
208 chương
1190 chương
51 chương
153 chương
224 chương