Ma Ngân
Chương 340 : Phương Án Số 2
Tiêu Hoằng ngồi trên trường kỷ, vẫn không lên tiếng, nhưng khi nghe thấy Kim Ban Tuyết Cô, sắc mặt vẫn thoáng biến sắc, thứ đó chính là đồ tốt hiếm thấy a, giá trị gần như là khiến ọi người đều không theo kịp được.
Đương nhiên, Tiêu Hoằng cũng không biểu hiện ra cảm giác cực kỳ muốn có, thứ đó tuy rằng là tốt, nhưng cũng không phải thứ quá cần thiết, có được thì rất tốt, không có thì cũng không phải là không sống nổi.
Mà đối với chuyện giữa Ách Tề Nhĩ cùng A Minh Tả, Tiêu Hoằng cũng không xen mồm vào, dù sao hay bên nói chuyện với nhau, đối với hắn cũng không có chút tổn thất nào.
Ách Tề Nhĩ nhìn thấy bộ dáng cực kỳ khó xử của A Minh Tả, oán niệm trong lòng cũng lập tức giảm đi vài phần, trên mặt lộ ra ý cười mờ nhạt.
- Ách... Thật sự là không đúng lúc, không dối gạt Ách Tề Nhĩ Tướng quân, Kim Ban Tuyết Cô kia thì khi trước ta có một gốc, tuy nhiên, mấy ngày trước đã bị ta dùng rồi.
A Minh Tả tùy tiện soạn ra một cơ, Kim Ban Tuyết Cô kia chính là mạng của hắn a.
- Dùng rồi? Mấy ngày trước, ta thấy Ngự lực của A Minh Tả Tướng quân dường như cũng không tăng lên quá rõ ràng a.
Ách Tề Nhĩ không buông tha.
- Có lẽ, có lẽ còn chưa phát huy ra hiệu quả, phỏng chừng sẽ rất nhanh thôi.
A Minh Tả cố gắng bày ra một nụ cười.
- Ta thấy A Minh Tả Tướng quân luyến tiếc đưa Kim Ban Tuyết Cô cho Tiêu Hoằng thì hơn, cho rằng Tiêu Hoằng không xứng sao?
Ách Tề Nhĩ vẫn không buông tha.
Tiêu Hoằng vẫn không nói gì, chỉ nhìn hai người này biểu diễn, kỳ thật trong lòng Tiêu Hoằng cũng hiểu rất rõ, bất kể là Ách Tề Nhĩ, hay là A Minh Tả, đều là hạng người cực kỳ có tâm cơ, thường thường những người có tâm cơ thế này, thì đều bày ra một bộ dáng thân thiết nhu hòa, khiến cho người ta không nhìn thấu được.
- Không phải, không phải, thật sự là đã bị ta dùng rồi, tuy nhiên, Ách Tề Nhĩ Tướng quân không cần lo lắng, Tiêu Hoằng là thủ hạ của ta, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi hắn.
A Minh Tả vẫn cười cười.
Cứ như vậy, nói qua nói lại, hai vị Tướng quân dây dưa khoảng hai mươi phút, Ách Tề Nhĩ ép người không thở nổi, còn A Minh Tả thì lại bày ra một bộ dáng lưu manh.
Sau đó, Tiêu Hoằng mang theo đám người La Kiệt ra văn phòng của Ách Tề Nhĩ, A Minh Tả cũng rất nhanh đi theo, vẫn mang vẻ mặt thân thiết tươi cười, nhưng lại không mất đi vẻ uy nghiêm của một Tướng quân.
Tuy nhiên, đối với điều này, Tiêu Hoằng cũng không thèm để ý, thậm chí cũng không nhìn A Minh Tả một cái, chuẩn bị mang theo bộ hạ quay về Long Liệt Tinh, dựa theo nhiệm vụ, bọn họ cần đóng ở đó trong một tuần, hơn nữa bất cứ lúc nào tùy Duy Lâm Công Quốc cũng đều có thể lại lần nữa tới tấn công.
- Này, này này, Tiêu Hoằng, chuyện về Ma Văn khung máy móc... Ngươi còn chưa nói gì a.
A Minh Tả đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, thấp giọng hỏi.
- Nói gì a?
Tiêu Hoằng quay đầu, nhẹ nhàng hỏi.
- Mua sắm a, nói về phương án đi.
A Minh Tả nói tiếp, giọng có vẻ vô cùng khách khí, tuy rằng vẫn chưa có ai nói cho hắn chuyện về Lạc Tuyết Ninh, nhưng A Minh Tả dường như cũng đoán được, Tiêu Hoằng là kẻ không đắc tội nổi, ít nhất là mình không được.
- Ừ!
Tiêu Hoằng lên tiếng, sau đó, vỗ nhẹ bả vai Mạc Hi hai cái, nói:
- Đưa kế hoạch bán của chúng ta cho A Minh Tả Tướng quân nhìn một cái.
Có thể nói, động tác của Tiêu Hoằng là phi thường tự nhiên, nhưng lại ngầm chứa huyền cơ, khi trước hắn đã thương lượng với Mạc Hi rồi, vỗ một cái thì là đưa ra phương án mua sắm số 1, coi như giá bình thường, còn về phương án số 2 thì có vẻ mang tính lừa gạt nhiều hơn.
- A Minh Tả Tướng quân, ngài có thể nhìn trước một cái xem phương án mua sắm thế nào.
Mạc Hi bày ra bộ dáng thương nhân, từ trong túi hành trang lấy ra một tệp tư liệu màu đỏ, đưa cho A Minh Tả.
- Về Ma Văn khung máy móc, hiện tại chúng ta tạm thời có thể chia làm hai loại, loại đầu tiên là loại giá rẻ, giá 50 vạn kim, một loại khác là bản xa hoa, giá là 500 vạn kim.
Mạc Hi đứng bên cạnh A Minh Tả, chỉ vào một phần trong tư liệu, giới thiệu chào hàng.
- Không thể nào, quý như vậy ư, hơn nữa hai loại này lại có giá chênh lệch xa như vậy sao?
A Minh Tả nhìn tư liệu, khóe miệng hơi giật giật nói.
- Quý thì tự nhiên có đạo lý của nó, sức chiến đấu của Ma Văn khung máy móc thì ngài cũng thấy được, chúng ta mang ra 4 chiếc kia, chính là bản xa hoa, không chỉ được trang bị hộ giáp kiểu mới, có thể chống đỡ được tấn công cường độ cao, còn trang bị súng trường Cự Liên, bản giá rẻ là không mang theo súng trường Cự Liên, hộ giáp cũng chỉ là hợp kim cường độ cao, trình độ nâng cấp bên trong khác rất lớn so với loại xa hoa, ngài phải biết, Ma Văn khung máy móc này cũng không giống với Ma Văn chiến đấu cơ, chế tạo ra thì thật sự rất phức tạp, mấy trăm người cùng làm, trong vòng một tuần cũng chỉ có thể miễn cưỡng chế tạo ra 1 chiếc, hơn nữa riêng phí tổn đã cao tới 400 vạn kim rồi.
Mạc Hi thao thao bất tuyệt giới thiệu, đại bộ phận đều là khoác lác.
A Minh Tả nghe đến đó, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, 50 vạn kim thì hắn miễn cưỡng có thể chấp nhận được, nhưng mà hắn dường như cũng cảm nhận được, Ma Văn khung máy móc giá 50 vạn kim có hiệu quả hơn tám phần bản bình thường, dường như chỉ có bản xa hoa, thì mới có biểu hiện kinh diễm như kia, nhất là súng trường Cự Liên, lực công kích thực sự là kinh người.
- Hơn nữa, có một điều mà ta muốn nói trước.
Tiêu Hoằng bỗng nhiên nói:
- Đó chính là chúng ta không tiếp thụ các giao dịch từ sư cấp trở lên, chỉ tiếp nhận đoàn cấp giao dịch, nói cách khác, A Minh Tả Tướng quân chỉ có thể làm người trung gian, còn các đoàn trưởng nào mà muốn, thì có thể tự mình đi tới gặp ta bàn bạc.
A Minh Tả cũng không ngốc, nghe vậy, thần sắc hơi đổi, không hề nghi ngờ, Tiêu Hoằng là người rất thù dai a, Lý Minh Khoa của liên hợp thứ 9 đoàn đã từng có mâu thuẫn với Tiêu Hoằng, phỏng chừng không có miếng ăn tại đây rồi, còn Cáp Y Mỗ của Tô Môn quân đoàn cũng có khúc mắc với Tiêu Hoằng, phỏng chừng cũng không hay ho gì.
- Thực không dám giấu giếm, Ma Văn khung máy móc này cũng đã là một công cụ chiến đấu rất quý giá, chế tạo thì rất vất vả, mà sắp tới chúng ta cũng chỉ có thể làm ra 10 chiếc là nhiều nhất, cho nên phiền toái A Minh Tả Tướng quân, nếu muốn mua sắm, thì phải nhanh một chút a!
Nói xong, Tiêu Hoằng liền trực tiếp mang theo đám người La Kiệt, Mạc Hi đi vào trong Hồ Điệp Hào, không để cho A Minh Tả có chút cơ hội mặc cả nào.
Đây cũng là minh chứng cho việc người nào có kỹ thuật, thì người đó chính là đại gia.
A Minh Tả đứng đó, sắc mặt nghiêm túc, hắn biết rõ, Tiêu Hoằng cũng không phải là một người dễ thu phục, hơn nữa còn là kẻ có cừu oán tất báo.
Lần này Lý Minh Khoa à Cáp Y Mỗ phỏng chừng còn gặp phiền toái lớn, trước đó trong năm quân đoàn của Đế quốc sư 19, Tô Môn quân đoàn và liên hợp thứ 9 đoàn hoàn toàn có thể xưng là hai đại chủ lực đoàn, nhưng bởi vì Ma Văn khung máy móc sinh ra, bọn họ rất có thể trong thời gian ngắn, bị các quân đoàn khác đuổi kịp, thậm chí còn vượt qua.
Đương nhiên, tất cả những điều này thì A Minh Tả dường như không thể nhúng tay vào, bởi vì hắn đã nhìn ra, Tiêu Hoằng đang giống như một con đại mãng xà, nếu càng giãy giụa, thì càng chết nhanh hơn.
Bất đắc dĩ chỉ có thể ở yên nhìn tình thế phát triển, để cho vài chủ lực đoàn khác đi tranh thủ đi.
Ở trong phòng điều khiển của Hồ Điệp Hào, Mạc Hi đang tính toán số lượng bán ra Ma Văn khung máy móc, không hề nghi ngờ, lần này có thể nói là lãi lớn.
1 chiếc Ma Văn khung máy móc chỉ hao phí 15 vạn kim, Tiêu Hoằng bán ra với giá 50 vạn kim, tương đương hơn gấp ba phí tốn, mà khoa trương nhất chính là bản xa hoa, phí tổn cũng không nhiều hơn bản kinh tế bao nhiêu, nhưng lại bán ra với giá trên trời là 500 vạn kim, đây tuyệt đối có thể nói là cướp tiền a.
Không hề nghi ngờ, nếu dựa theo giá cả này mà bán được 1 chiếc, thì bọn họ đã giàu to rồi.
Hơi ngẩng đầu, nhìn Tiêu Hoằng đang ngồi trên ghế chủ tọa, hắn vẫn có vẻ mặt bình thản, dường như đang suy nghĩ gì đó, kiểu gì cũng khiến cho người ta có một cảm giác vô cùng bình thản.
Mà hiện tại, điều Tiêu Hoằng đang suy nghĩ cũng không liên quan đến Ma Văn khung máy móc, mà là vấn đề nâng cấp thủ đoạn thăng cấp của bản thân, vẫn là câu nói kia, bằng vào trình độ Ngự lực hiện tại của Tiêu Hoằng, thao túng 22 thanh Ma Văn châm đã là cực hạn, cần phải tìm ra biện pháp khác thì mới được.
- Nên dùng biện pháp nào đây?
Tiêu Hoằng tự nhủ, tay cầm chiếc bút máy, không ngừng vẽ gì đó trên tờ giấy trắng, đây cũng là một loại phương
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
171 chương
700 chương
97 chương
224 chương
145 chương
546 chương
631 chương