Ma Ngân

Chương 32 : Bóng Đen Quỷ Dị !

Đi đến cửa vào tầng bốn, lại lấy ra một cái bao tải, Tiêu Hoằng bỏ thi thể Từ Nam vào trong đó, trực tiếp ném vào trong tầng bốn mỏ quặng, cũng rải thêm một đá vụn vào đó coi như che giấu tạm thời. Tách. Ngay khi Tiêu Hoằng hoàn thành xong, chuẩn bị làm bộ như không có gì đi ra, cách đó không xa có tiếng đá rơi rất nhỏ truyền vào trong tai Tiêu Hoằng. Ở trong mỏ quặng, đá tự nhiên tróc ra cũng không hiếm thấy, nhưng mà âm thanh này lại làm Tiêu Hoằng cảnh giác. Bởi vì trước khi hòn đá rơi xuống, Tiêu Hoằng mơ hồ nghe được tiếng vật thể ma sát với hòn đá. Tuy rằng rất nhỏ, nhưng bởi vì mỏ quặng tương đối kín, âm thanh sẽ bị phản xạ mạnh, cộng thêm xung quanh vô cùng im lặng, bởi vậy chỉ cần có thính giác nhạy bén là có thể nhận ra âm thanh này. - Ngươi là ai? Không chút sững sờ, Tiêu Hoằng trực tiếp nhắm ánh mắt ngay vào nơi phát ra âm thanh, nơi đó là một mảnh tối đen không nhìn thấy gì. Nhưng phương thức hỏi của Tiêu Hoằng lại trải qua chỉnh sửa đặc biệt, không đơn điệu hỏi "ai", mà là bỏ thêm một cái "ngươi", như thế sẽ có tính ám chỉ rất mạnh, sẽ tạo ra biểu hiện giả với kẻ trong bóng tối, đó là: ta đã nhìn thấy ngươi. Đây là điều Tiêu Hoằng đọc được từ một quyển sách tâm lý học. Xoạt xoạt, bộp! Bộp! Quả nhiên, kỹ xảo của Tiêu Hoằng hiệu quả, chỉ thấy sâu trong mỏ giếng tối tăm đột nhiên lòe ra một cái bóng đen, nhưng mà không phải chạy về phía Tiêu Hoằng, mà là nhắm về phía cửa ra! Vừa rồi mình làm gì, Tiêu Hoằng rất rõ ràng, đó là liên tục giết bốn người, vốn cứ tưởng là thần không biết quỷ không hay, hoàn toàn có thể trực tiếp luồn qua, kết quả không ngờ tới có người âm thầm rình coi! Một khi chuyện này bại lộ, sẽ là rắc rối vô tận với Tiêu Hoằng. Nhưng bóng đen kia là ai? Tiêu Hoằng đã không kịp nghĩ nhiều như vậy, chân phát lực trực tiếp phóng về phía bóng đen kia. Chỉ mười mấy giây ngắn ngủi, bóng đen cùng Tiêu Hoằng một trước một sau như hai con báo săn nhảy ra khỏi mỏ giếng trong đêm đen. Bóng đen không ngừng lại, trực tiếp phóng về phía rừng cây, Tiêu Hoằng đuổi sát phía sau, cũng liều lĩnh chui vào trong rừng rậm. Đêm tối, toàn bộ rừng rậm càng đen kịt, may mà có ánh trăng, có thể để cho Tiêu Hoằng mơ hồ tập trung được bóng đen, không đến mức mất dấu để hắn chạy thoát. - Ngươi là ai? Vì sao muốn rình mò ta? Bỗng nhiên Tiêu Hoằng lớn tiếng chất vấn, nơi này là rừng rậm, Tiêu Hoằng cũng không lo có người nghe được. Chỉ là bóng đen không trả lời, vẫn di chuyển trong cây cối chằn chịt, động tác hết sức nhẹ nhàng. Điều này làm cho Tiêu Hoằng càng trở nên cảnh giác, bóng đen kia tuyệt đối không phải người thường, nói không chừng là một cao thủ. Nhưng vì cái gì đối phương muốn rình mò mình, đi theo mình, điều này vẫn là bí ẩn trong lòng Tiêu Hoằng. Đột nhiên, thần sắc Tiêu Hoằng chợt biến đổi, hắn chạy tốc độ cao trong rừng cây đêm khuya, gió lạnh thổi lướt qua mặt, nhưng vào lúc này Tiêu Hoằng lại cảm giác được trên mặt không phải lướt qua gió lạnh, mà mơ hồ có hơi nóng. Lại nhìn bóng đen phía trước, tốc độ đột nhiên tăng lên gấp năm ba lần, giống như gắn tên lửa nháy mắt biến mất khỏi tầm nhìn của Tiêu Hoằng. - Phong văn? Tiêu Hoằng bỗng nhiên phát ra tiếng hô, Tiêu Hoằng từng đọc được loại Ma Văn này trong sách, có thể can thiệp vào không khí xung quanh, hấp thu không khí phía trước, cùng lúc giảm bớt lực cản không khí, phun ra không khí từ sau lưng, đẩy mình tiến về phía trước giống như tên lửa, từ đó tăng mạnh tốc độ của mình. Mà muốn khống chế loại Ma Văn này, tối thiểu phải đạt tới cấp bậc Ngự giả. Hiển nhiên, chỉ riêng điểm này là Tiêu Hoằng có thể phán đoán ra thực lực của đối phương vượt xa mình, chẳng qua Tiêu Hoằng cũng không ngừng đuổi theo, dù sao đối phương thấy được bí mật không thể để người khác biết của mình! Mà đối phương là ai? Người Tập đoàn Thiếu Giang? Không đúng, nếu là người Tập đoàn Thiếu Giang, dựa vào thực lực của hắn thì vì sao vừa rồi không ra tay bắt mình, mà là muốn chạy trốn? Cố hết sức tăng tốc, trong đầu Tiêu Hoằng không ngừng phân tích, nhưng càng phân tích, đầu óc càng mờ mịt. Mấy phút sau, bóng đen khẽ liếc sau lưng, Tiêu Hoằng đã bị bỏ rơi không thấy bóng, thu hồi Phong văn, thả chậm bước, còn hơi lắc đầu giống như khinh thường Tiêu Hoằng, sau đó cất bước nhàn nhã đi trong rừng. Nhưng mà còn chưa đi vài bước, sau lừng đã truyền tới tiếng xào xạc, mới liếc qua, Tiêu Hoằng đã đuổi theo. - Ngươi là ai? Cùng theo tới, vẫn tiếng chất vấn của Tiêu Hoằng. Bóng đen không khỏi giật ngón tay một cái, hắn xem nhẹ trình độ chấp nhất của Tiêu Hoằng, vừa định bước nhanh hơn, ở phía đột nhiên bắn ra hai điểm sáng. Bụp! Bụp! Tiếp theo, hai răng nanh dạng kiếm cắm trước chân hắn, Tiêu Hoằng cũng không ra sát thủ với bóng đen này, hắn biết rõ mình không phải đối thủ của bóng đen kia. Một khi động sát khí, có thể sẽ bị giết ngược lại, bây giờ Tiêu Hoằng chỉ muốn biết bóng đen là ai, vì sao muốn rình mò mình. Nhưng ngay khi Tiêu Hoằng dốc sức mệt mỏi, sắp đến gần bóng đen kia, chỉ thấy bóng đen dậm chân một cái, ngược lại đến gần Tiêu Hoằng, vươn ngon tay nhẹ nhàng chỉ lên trán Tiêu Hoằng một cái, sau đó liền xuất hiện ở rất xa sau lưng Tiêu Hoằng. Ngược lại Tiêu Hoằng ngay trong nháy mắt bị ngón tay đối phương dính lên trán, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy như bị một chiếc xe tải Ma Văn cỡ lớn đụng vào trán, cả người không kiềm được ngã ra sau, tiếp theo cả người nện mạnh xuống mặt cỏ, gần như không có một chút chống trả. Còn bóng đen sau lưng cũng rời khỏi tầm mắt của mình. - Đừng đuổi theo. Bỗng nhiên bóng đen phát ra tiếng nói, giọng điệu không rõ nam nữ, không già không trẻ, rõ ràng đã trải qua Ma Văn biến âm thay đổi. Tiếp theo, nhìn lại sau lưng bóng đen đột nhiên phát ra ánh sáng tím. Ngay sau đó, một đôi cánh năng lượng như cánh dơi màu nâu hình thành sau lưng bóng đen. - Cái gì... Thấy cảnh này, vốn Tiêu Hoằng còn có chút không phục liền biến sắc, có thể tạo thành cánh Ma Văn như thế, tối thiểu phải là nhân vật cấp Đại Ngự sư. Ở Thái Ngô thành thậm chí là xung quanh không có khả năng xuất hiện loại nhân vật này, càng làm Tiêu Hoằng cảm thấy khiếp sợ là Ma Văn cảnh báo của mình lại không hề có hiệu quả. - Ngươi là ai? Vì sao rình mò ta? Tiêu Hoằng lại hỏi, giọng rất vững vàng, bây giờ hắn đã biết đối phương không để ý làm hắn bị thương, nếu không bằng vào thực lực của bóng đen, một lần vừa nãy đã đủ lấy mạng hắn. Bóng đen không trả lời, mở cánh Ma Văn nhảy lên, chuẩn bị bay về phía xa. Rẹt! Gần như ngay khoảng khắc hai chân bóng đen vừa rời mặt đất, tiếng quần áo bị xé rách đột nhiên truyền ra, một góc áo choàng bóng đen đã bị dây gai năng lượng cuốn lấy, xé rách một góc áo choàng của bóng đen. Hiển nhiên, là ai làm hành động nhỏ này, còn cần phải hỏi? - Ngươi! Bóng đen liếc Tiêu Hoằng, nhưng mà rõ ràng hắn cũng không muốn dây dưa với Tiêu Hoằng, chỉ phát ra âm thanh bất đắc dĩ cùng chút bất mãn, tiếp theo vỗ cánh Ma Văn bay thẳng về phía chân trời, đảo mắt hóa thành cái châm nhỏ, tiếp theo hoàn toàn biến mất không chút dấu vết. Chậm rãi ngồi dậy khỏi mặt đất, Tiêu Hoằng thói quen xoa trán, sau đó Tiêu Hoằng tựa vào một thân cây. Theo hành động vừa rồi, Tiêu Hoằng có thể thấy được bóng đen tuyệt đối không có ý muốn tố cáo hắn, bởi vì hắn nhìn ra đối phương không có hứng thú gì với việc mình giết người, nhưng mà mình ra tay giết người bị người ta phát hiện vẫn làm cho Tiêu Hoằng cảm thấy rất khó chịu. Còn có một điểm, đó là đối phương là ai? Rốt cuộc muốn làm gì? Trong lòng Tiêu Hoằng hình thành một đống dấu hỏi thật to, mình chỉ là một cái thợ mỏ nho nhỏ, Ngự đồ cấp bốn, hình như không có gì đáng chú ý Là vì Ma Văn Châu? Cái này càng không thể, bởi vì mình có thể xác định tuyệt đối không có kẻ nào phát hiện chuyện Ma Văn Châu. Vậy thì là vì cái gì? Trong lòng Tiêu Hoằng nghi hoặc, vẫn đầy mờ mịt, tiếp theo từ từ đứng lên, cầm lấy góc áo choàng bị Kinh cức đằng xé rách, nhìn chất liệu, cũng không phải vải vóc quý giá gì, cũng không có gì đặc sắc. - Phù... Thở ra một hơi dài, nhìn về hướng bóng đen biến mất, Tiêu Hoằng chậm rãi đi về phía mỏ đá, tiện tay nhét mảnh vải vào túi, đây là thứ Tiêu Hoằng cố ý giữ lại, là manh mối duy nhất về bóng đen. Trở về nhà, thời gian đã nửa đêm về sáng, thay quần áo dính máu đem đốt đi, Tiêu Hoằng ở trong nhà kiểm tra tỉ mỉ đánh nhau để lại dấu vết, phải xác định tuyệt đối không có sơ hở nào mới được. Về phần bóng đen, Tiêu Hoằng không tiếp tục suy nghĩ nữa, bởi vì Tiêu Hoằng rõ ràng hắn không thể nào làm rõ cái gì, sẽ chỉ làm mình rối rắm trong vấn đề này không thể thoát ra được. Trước mắt mặc kệ là bệnh lạ của mình hay là gì khác, có thể nói đều xoay quanh một cái trung tâm, đó là nhanh chóng tăng thực lực, đây mới là điều trọng yếu nhất. Làm xong mọi chuyện, khóa kỹ cửa nhà, Tiêu Hoằng nằm trên giường khò khò ngủ say, cũng không sợ bóng đen trở lại. Tiêu Hoằng cũng biết, đối mặt với thực lực mạnh mẽ của bóng đen, mình ngủ hay thức cũng không khác gì nhau. Vừa tỉnh lại, sắc trời đã sáng rõ. Vừa đúng giờ, thu dọn vài thứ, Tiêu Hoằng lập tức đi vào tầng bốn, sau đó nhanh nhẹn trực tiếp ném bốn cái bao tải vào sông dung nham tầng năm, hoàn toàn hủy thi diệt tích. Về phần mười mấy kim tệ trên người Bàng Suất cùng Lý Thịnh, Tiêu Hoằng thu hết, dù sao kim tệ này cũng không có ký hiệu. Ném đi cùng bốn cổ thi thể còn có hộp gỗ hồng cẩn mà người Trạch Lôi gia tộc dùng để chứa kim tệ, tuy rằng hộp gỗ này có thể bán mấy chục ngân tệ, nhưng mà vì bảo hiểm, Tiêu Hoằng vẫn quyết định hủy diệt. Tùy tiện lấy mười mấy khối nguyên thạch Tái thạch ở tầng bốn, nộp lên một phần, Tiêu Hoằng trở về nhà bắt đầu trị bệnh, tuy rằng trong lòng Tiêu Hoằng đã xác định rời đi, nhưng mà không phải bây giờ.