Ma Ngân

Chương 28 : Một Chiêu

Về phần thôn dân, thậm chí là thợ mỏ, ai nấy cũng như hóa đá tại chỗ. Nhưng người này rất nhiều người đều từng tiếp xúc với Tiêu Hoằng, ấn tượng với hắn là rất lạnh lùng, không thích nói chuyện nhưng tuyệt đối là nhiệt tình, bình thường làm cho người ta cảm thấy rất khiêm tốn, không lộ ra điều gì. Giờ khắc này gần như mọi người đều không ngờ được Tiêu Hoằng lại có thể là Ngự Đồ cấp ba! Đồng thời có một loại Chiến Văn siêu cường, có thể thoải mái đánh nát ba lưỡi đao năng lượng. Chuyện này đúng là chẳng còn gì để bàn cãi. Phía trước, đám người Vương Lượng, Từ Nam vẻ mặt miệt thị nhìn Kinh cức đằng phóng ra từ tay Tiêu Hoằng, thoải mái đánh nát đao năng lượng thì vẻ khinh miệt liền đông cứng lại trên mặt bọn họ, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. Nhất thời da đầu bọn họ run lên, sau lưng lạnh ngắt, bước chân cũng không kìm được mà lui lại phía sau. Tiêu Hoằng có thể khống chế Chiến Văn, điều này nằm ngoài dự kiến của bọn họ. Lúc này khóe miệng Từ Khanh cũng không khỏi giật giật. Hắn vạn lần không ngờ là kẻ ốm yếu không sống nổi một năm chẳng những là Ngự Đồ cấp ba, hơn nữa còn có Chiến Văn cường đại như vậy. Tuy nhiên tâm tính như thế chỉ hiện lên trong lòng Từ Khanh trong nháy mắt. Biểu hiện tiếp theo của Từ Khanh là đã hơi hơi nghiêm túc. - Không thể tưởng được ngươi lại âm thầm sau lưng ta đạt tới Ngự Đồ cấp ba. Nhưng nếu muốn chiến thắng ta, ngươi... Không đợi cho Từ Khanh nói hết lời, Tiêu Hoằng vẫn luôn đứng không nhúc nhích lúc này thân thể nhoáng lên, lập tức vọt về phía Từ Khanh, giống như một con báo nhẹ nhàng, Kinh cức đằng trong tay quấn quanh nắm tay hắn, lóe sáng rất nhanh. Những cái gai sắc nhọn của nó giống như sắp móc thịt người ta ra vậy. - Hừ, ngươi chỉ bằng chút tài mọn này mà muốn đả thương ta sao? Quả thực là mơ tưởng hão huyền rồi! Từ Khanh nhíu mày, nói. Nhưng ngay lúc Từ Khanh định lắc mình tránh đi thì đột nhiên thần sắc đại biến. Chỉ thấy hai chân hắn không biết từ lúc này đã bị Kinh cức đằng "mọc ra" từ mỏ đá Đông Thành cuốn lấy, căn bản không thể động đậy. - Chuyện này... Từ Khanh chỉ phát ra một chữ, lại nhìn Kinh cức đằng mọc đầy tay Tiêu Hoằng, kết lại rắn chắc đánh thẳng lên bụng mình, trực tiếp đánh hắn bay đi hơn năm mươi thước. Nhìn lại phía bụng Từ Khanh, lúc này quần áo máu thịt be bét, bị gai của Kinh cức đằng xé rách, đã trở lên mơ hồ một mảnh. Máu tươi phun ra cuồn cuộn trên mặt đất, trông vô cùng thê thảm. Cùng lúc đó, mọi người bốn phía, kể cả là người ủng hộ cho Tiêu Hoằng hay là đám tâm phúc của Từ Khanh cũng đều há hốc mồm, trán đầy mồ hôi lạnh, tuôn rơi không ngừng. Đối mặt với Từ Khanh ngày xưa cường hãn vô cùng, hoành hành ngang ngược mà chỉ cần một chiêu đã xử lý xong, đánh cho Từ Khanh gần như không có lực trả đòn mảy may! Mà trọng yếu hơn là đánh bại Từ Khanh lại là một người bình thường trong mắt bọn họ có vẻ yếu đuối bệnh tật - Tiêu Hoằng! Sự tương phản này đúng là quá mãnh liệt. - Không... Không thể tưởng tượng được là Hoằng gia bình thường ôn hòa như vậy mà khi ra tay lại tàn nhẫn thế. Ta không nằm mơ đó chứ? Lâm Tử đứng trong đám người không thể không nói. Sau đó bốn phía lặng ngắt như từ, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió nhẹ thổi qua tán lá lào xào. Đám người Vương Lượng, Từ Nam vốn chuẩn bị xem Từ Khanh giáo huấn Tiêu Hoằng thật ghê gớm lúc này mặt mũi tràn ngập sợ hãi. Tiêu Hoằng lại có thực lực như vậy, khiến nhất thời bọn họ không khỏi run rẩy. - Chết tiệt! Ngươi cũng dám đả thương ta? Xem ra ta không thể cho ngươi sống hết hôm nay... Sau một lát, Từ Khanh vốn ngã trên mặt đất mới ôm bụng đứng dậy, vẻ mặt dữ tợn vô cùng. Sau đó hắn bước về phía Tiêu Hoằng. Nhưng ngay khi Từ Khanh chuẩn bị ra tay với Tiêu Hoằng thì lại chỉ thấy mắt hoa lên. Bùm một cái nữa liền ngã xuống chân Tiêu Hoằng, hoàn toàn ngất đi. Mà Tiêu Hoằng từ đầu tới cuối thần sắc vẫn bình thản vô cùng, không hề đụng tới hắn nữa. - Lý Nhạc, tiếp theo nên làm thế nào thì không cần ta dạy ngươi. Nhớ kỹ là ai còn ra tay thì ta sẽ giết hắn. Tiêu Hoằng không nhìn Từ Khanh dưới chân nữa, thu hồi Kinh cức Ma Văn, bước qua thân thể hắn đi nhanh về phía ông lão đang nguy kịch kia, cũng mau chóng đưa đối phương vào nhà tiến hành trị liệu. Lý Nhạc hơi phục hồi tinh thần, tất nhiên hiểu được lời nói của Tiêu Hoằng có ý gì, mang theo cuốc chim, dắt đồng bọn về hướng Vương Lượng, Từ Nam mà đánh giết, không nói hai lời, trực tiếp vác cuốc đập tới! Nhất thời đám người tâm phúc của Vương Lượng chỉ còn biết chạy trối chết. Bọn họ cũng muốn đánh trả nhưng nhớ lại ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Hoằng và lời nói vừa rồi thì lại cảm thấy không rét mà run. Mang ông lão vào trong phòng, Tiêu Hoằng bắt đầu cứu trị cho hắn. May mà còn kịp, nếu chỉ kéo dài thêm chút nữa thì ông lão này chắc chắn không qua khỏi. Chớp mắt đã tới chính ngọ. Tiễn người bệnh cuối cùng ra về rồi, lúc này bốn phía nhà Tiêu Hoằng đã lại khôi phục sự yên tĩnh. Tiêu Hoằng đứng trước cửa sổ, khẽ cau mày, bắt đầu nghĩ tới kế hoạch tiếp theo. Hiển nhiên hôm nay gây chuyện như vậy thì mình đã gặp phiền toái rồi, muốn rời khỏi nơi này cũng phải có hành động hữu hiệu. Bởi vì dựa vào thế lực của tập đoàn Thiếu Giang thì muốn tìm tới mình đúng là quá dễ dàng. Ở lại thì mình vẫn còn coi là người của Tập đoàn Thiếu Giang, chỉ có thể coi là tranh chấp nội bộ, không ảnh hưởng tới bộ mặt của tập đoàn. Mình chỉ là một thợ mỏ nhỏ nhoi, nói vậy Tập đoàn Thiếu Giang cũng chẳng thèm hạ sát thủ với mình. Dù sao thì hắn cũng chỉ đắc tội với chủ quản mỏ đá, không phải là đại nhân vật gì của Tập đoàn Thiếu Giang. Tuy nhiên dù là Tập đoàn Thiếu Giang không muốn làm khó mình thì Từ Khanh nhất định sẽ trả thù điên cuồng. Điểm này thì Tiêu Hoằng không thể không phòng bị. Mà thủ đoạn phòng bị tốt nhất là khiến bản thân thêm mạnh mẽ. Mà thứ hắn cảm thấy may mắn duy nhất đó là trong vòng ba ngày Từ Khanh sẽ không thể tới làm phiền mình. Hắn cần phải dưỡng thương. Dựa vào suy tính của Tiêu Hoằng thì Từ Khanh muốn khỏi hẳn ít nhất cũng cần thời gian ba ngày. Nhưng dù là phân tích trong lòng như vậy nhưng Tiêu Hoằng vẫn không thể không chuẩn bị ình. Hắn xoay người, thu thập đồ đạc rất nhanh, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi nơi này. Đồng thời hắn bắt đầu chế tạo Ma Văn báo động. Loại Ma Văn này ta Tiêu Hoằng đã từng thấy trong cuốn sách cũ kia, gồm có hai phần tử con và một phần tử trung tâm, đặt hết lên mảnh đất mà mình muốn báo động. Một khi có người có Ngự lực vượt qua đó thì phần tử con sẽ phát tín hiệu về phần tử trung tâm. Suốt hai giờ Tiêu Hoằng dùng để chế tạo Ma Văn, khiến hệ thống Ma Văn cảnh báo đạt tới Ngự Đồ cấp ba. Tiêu Hoằng ngựa không dừng vó, rời khỏi nhà, bí mật đặt khắp các con đường của mỏ đá Đông Thành. Chỉ cần có người vượt qua Ngự Đồ cấp ba tiến vào thì Ma Văn sẽ phát tín hiệu, khiến Tiêu Hoằng có chuẩn bị trước. Đến lúc đó thì đánh hay chạy hoặc đàm phán đều có đầy đủ thời gian chuẩn bị. Sửa sang tất cả xong, về đến nhà, Tiêu Hoằng cũng không ngừng lại mà lại bắt đầu chế tạo Ma Văn. Loại Ma Văn này Tiêu Hoằng đã tính chế từ lâu, chỉ tiếc là tài liệu không đủ, Ngự lực cũng thiếu nên mới gác lại. Đó chính là Ngự Hương Ma Văn. Cái gọi là Ngự Hương Ma Văn nói trắng ra chính là đem đặc tính của Ngự Hương tạo thành tồn tại dưới hình thức Ma Văn. Vốn Ngự Hương phát ra hương khói, sau khi chế tạo thành Ma Văn sẽ dùng hình thức năng lượng tiến vào trong cơ thể, hiệu quả dựa theo suy tính của Tiêu Hoằng là sẽ tốt hơn gấp ba so với Ngự Hương đơn thuần. Cùng lúc đó, ở trung tâm của Tập đoàn Thiếu Giang, ông chủ Trần Thiếu Giang đang ngồi ngay ngắn trong phòng trên một chiếc ghế sô pha, ngồi đối diện mà một gã đàn ông mặc trang phục rất đắt giá, tuổi tầm trên ba mươi. Kẻ cằm có một chòm râu nhỏ, tên là Trương Tân Lôi. Còn người có làn da màu đồng, thân thể cường tráng, đầu trọc tên là Triệu Thanh. Hai người đều là Ngự Giả cấp năm, cũng là đại đệ tử của Tang Hoành Vân, có địa vị cực cao của Tập đoàn Thiếu Giang. Về phần Tang Hoành Vân thì đúng lúc này cũng đứng ở chỗ cửa sổ phòng, lẳng lặng nghe Trương Tân Lôi nói về tình hình gia tộc Trạch Lôi, thần sắc bình thản. - Dùng phương thức tuyên truyền đơn, mời Dược sư cứu chữa cho Lôi Tiểu Đình, xem ra gia tộc Trạch Lôi đã bị bức vào tuyệt cảnh rồi. Giọng nói của Tang Hoành Vân rất khẽ, bình thản mà lại toát ra ý như cười như không. - Ta thấy hiện tại Lôi Vinh Hiên đã lo tới quay vòng vòng rồi. Chỉ là không biết Lôi Vinh Hiên có thể vì con gái mà từ bỏ toàn bộ mỏ Tử Tinh không. Đó là sản nghiệp giúp gia tộc Trạch Lôi sống yên mà. Trần Thiếu Giang lên tiếng. Tuy rằng hắn là ông chủ của Tập đoàn Thiếu Giang nhưng nói chuyện với Tang Hoành Vân cũng vẫn rất cung kính. - Toàn bộ mỏ Tử Tinh. Ta cũng không muốn nhiều như vậy. Mục đích chân chính của ta chính là tầng hai của mỏ Tử Tinh. Điểm này gia tộc Trạch Lôi cũng hoàn toàn nhận ra được. Hơn nữa toàn bộ Thái Ngô Thành, trừ ta ra không có người nào có thực lực Dược sư, có thể chữa bệnh tốt cho Lôi Tiểu Đình. Tang Hoành Vân lạnh nhạt nói, giọng điệu tràn ngập tự tin tuyệt đối. Sự tự tin này chủ yếu là bởi hắn biết bệnh tình của Tụ Linh Đan và việc toàn bộ Thái Ngô Thành chỉ có mình hắn là Ngự Đồ cấp bậc Đại dược sư. - Sư phụ phân tích cực đúng. Trên thế giới này không có bất kỳ người cha nào lại trơ mắt nhìn con gái của mình chết đi. Như vậy hắn tất phải nhờ tới người. Trương Tân Lôi cười khẽ nói. Tuy nhiên trong nháy mắt khi Trương Tân Lôi vừa dứt lời thì một nữ trợ lý bỗng nhiên kích động chạy vào, vẻ mặt tràn ngập khiếp sợ. - Chuyện gì vậy? Không thấy Tang Hoành Vân đại nhân đang ở đây sao? Trần Thiếu Giang khẽ liếc nữ trợ lý, nghiêm túc nói, giọng điệu có vẻ răn dạy. - Ông chủ. Tình hình có biến. Người xem. Nữ trợ lý nói xong liền đưa hai truyền đơn đặt trước mặt Trần Thiếu Giang. Cầm truyền đơn, Trần Thiếu Giang nhìn thoáng qua, đồng tử không khỏi co rụt lại, lông mày cũng nhíu chặt. - Sao lại có thể như thế? Trần Thiếu Giang không khỏi lẩm bẩm.