Ma Ngân

Chương 142 : Bệ Đồ

- Miêu Thần? Trời ạ, ngươi và hắn ...lúc trước ta đã không tán thành việc ngươi tới học viện Tây Tán Ma Văn rồi. Ngươi xem, hiện giờ thì xong rồi. Miêu đại sư vốn rất cao ngạo, lòng dạ hẹp hòi. Chúng ta lại không tiện đắc tội với họ. Hơn nữa ngươi cũng biết là chỉ hai tuần nữa ngươi sẽ có buổi biểu diễn rồi. Không có Miêu đại sư tiến hành xử lý Ma Văn thì, ôi... Giọng nói của Mai Kiệt trở nên rất ác liệt, tuy rằng đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn nghe được ý trách cứ. Tiêu Hoằng ngồi cạnh lẳng lặng lắng nghe, đúng lúc này dường như lần đầu tiên cảm nhận được nỗi chua xót phía sau lưng của một đại minh tinh. - Đen lúc đó lại nghĩ biện pháp vậy. Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Mộ Khê Nhi ảm đạm nói, sau đó cát liên lạc với Mai Kiệt, đôi mắt hơi ửng hồng. Nhìn Mộ Khê Nhi như vậy, thật sự không biết khuyên giải thế nào, trong lòng Tiêu Hoằng tràn ngập áy náy. Không thể tưởng tượng được chỉ mượn phiếu đặc quyền một chút mà lại biến thành như vậy. Bàn tay hắn vô thức không ngừng vuốt ve bộ lông của Cầu Cầu. Đương nhiên Tiêu Hoằng cũng không phải là một người thiếu trách nhiệm. Nếu Mộ Khê Nhi vì hắn mà trở nên thế này thì trong đầu hắn liền lập tức suy nghĩ biện pháp. Tuy nhiên nghĩ lại thì bên trong Thái Ngô Thành, chế tác sư Ma Văn ảnh hiệu cũng không nhiều, lực lượng mới xuất hiện chỉ có mỗi Miêu Đông Thăng. Các chế tác sư khác có trình độ chênh lệch rất lớn. Rất nhanh, đầu bếp nhà hàng đã mang đồ ăn lên, than củi đầy đủ cũng bốc cháy bừng bừng, giống như mang theo lo lắng vô tận. Mộ Khê Nhi cũng không vui vẻ, trước mắt Tiêu Hoằng cuối cùng cũng không nhìn thấy vầng hào quang của đại minh tinh nữa mà chỉ còn là một nữ sinh nhỏ yếu hơn mê man, bị người ta bắt nạt. Đúng lúc này Tiêu Hoằng bắt đầu bận rộn, nướng thịt trên bàn cho nàng. Một lát sau, mùi thịt nướng thơm phức truyền ra khắp phòng, Cầu Cầu ngồi một góc bàn tuy thấy hai chủ nhân đều không vui nhưng cùng ngửi thấy mùi thịt ngon, nước miếng không kìm được mà chảy ra. - Thật sự không được. Nếu buổi biểu diễn ngươi không tìm được Ma Văn ảnh hiệu sư hợp ý thì theo để ta tới. Tuy rằng thực lực của ta có hạn nhưng sẽ cố hết sức. Tiêu Hoằng nói khẽ, cùng gáp thịt cho Mộ Khê Nhi và Cầu Cầu. - Ngươi chế tạo được Ma Văn ảnh hiệu sao? Trước kia sao ta chưa nghe qua? Nghe thấy Tiêu Hoằng nói vậy, Mộ Khê Nhi hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi. - Chưa từng nghe qua, chẳng lẽ còn chưa từng thấy qua sao? Tất cả biển quảng cáo của Doanh nghiệp Đại Hoang Mỹ đều là do ta chế đó. Tiêu Hoằng đáp, sau đó chậm răi đứng dậy, đi ra khỏi phòng, yêu cầu phục vụ gì đó, cùng đưa cho hắn mấy ngân tệ. Sau một lát, người phục vụ trở về, trong tay đã có một hộp gỗ, bên trong chính là tài liệu chế tác Ma Văn hình ảnh. Đưa cho phục vụ hai ngân tệ tiền boa, Tiêu Hoằng lấy Hàm Điều ra, dùng một khối Tái thạch từ Bạch ngọc thạch được mãi tốt, vung đao như rồng bay phượng múa, tạo hình hoa văn trên Tái thạch, sau đó chế tác, rót Ma Văn dịch vào, kích hoạt Ma Văn. - Tốt rồi. Đại khái mười mấy phút trôi qua, Tiêu Hoằng đã chế tác ra một Ma Văn hình ảnh giản dị, đưa cho Mộ Khê Nhi xem. Cầm lấy Ma Văn hình ảnh của Tiêu Hoằng, Mộ Khê Nhi cũng hơi nghi hoặc, tuy nhiên vẫn điều khiển Ngự lực trong cơ thể khởi động một lần. Trong nháy mắt, Ma Văn hình ảnh nàng cầm trên tay từ từ mọc ra một gốc cây cỏ nhỏ, sau đó không ngừng lớn lên, sinh cành đẻ nhánh, cùng kết một nụ hoa hồng màu trắng, rồi từ từ nở rộ, giống y như thật. - Oa, đẹp quá đi mất. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Mộ Khê Nhi không thể không nói vậy, con ngươi ảm đạm lúc này đã sáng hơn, dường như lại được tiếp thêm sinh cơ. Các cô gái đều thích những thứ xinh đẹp, Mộ Khê Nhi cũng không phải là ngoại lệ. - Thực lực của ta đại khái là như thế. Trở về liên hệ với ta là tốt rồi. Tiêu Hoằng binh thản nói. Thứ này cùng coi như là một sự bù đắp với Mộ Khê Nhi. Dù sao thì người khởi xướng ra mọi chuyện là hắn, hắn cùng nên chịu trách nhiệm. Đương nhiên có thể bù lại bao nhiêu thì Tiêu Hoằng cùng chỉ có cách làm hết sức mà thôi. Cùng lúc đó, ngay khi Tiêu Hoằng và Mộ Khê Nhi đang ăn cơm thì ở đường Vĩnh Lãng, gần khu Tây Tán Thái Ngô Thành, tại một khu biệt thự không bắt mắt, mười mấy người mặc thường phục đang đứng thẳng tắp bên trong một phòng khách rất xa hoa, có vẻ rất có kỷ luật. Ngồi trên một chiếc ghế dựa tại đại sảnh là một kẻ che nửa khuôn mặt, khiến người ta không nhìn ra tướng mạo, tuy nhiên nhìn cử chỉ có thể thấy được thân phận tuyệt đối không kém. - Bệ Đồ đại nhân, ngươi có thể xuất hiện đúng lúc thực là tốt quá rồi. Trong đám người, người đứng ở vị trí đầu tiên là một nam nhân đại khái gần bốn mươi tuổi, dáng người không cao, nói với người đang ngồi. - vết thương của ta vẫn chưa khỏi hẳn, thật ra dựa theo lý mà nói thì còn chưa tiện ra mặt. Nhưng mấy ngày trước ta nhận được tin tức của Tiễn Lặc, bắt đầu có hơi không yên lòng. Khuê Lạp, chuyện này rốt cục là sao? Người được gọi là Bệ Đồ này lên tiếng, giọng nói có vẻ trầm trầm. Mà trên thực tế, Bệ Đồ ở Duy Lâm Công Quốc dù không có quán hàm nhưng hoàn toàn được hưởng đãi ngộ theo cấp bậc không kém gì Lạc Tuyết Ninh của Tán Cách Công Quốc, thậm chí dựa theo thực lực mà nói thì còn hơn Lạc Tuyết Ninh một phần. Mà thứ bất lợi duy nhất của hắn chính là tuổi tác. Bởi vì trư phi có thể thay đổi tình trạng Ngự lực trong cơ thể, đột phá cảnh giới Ngự Sư, bước vào Ngự Hồn, tăng tuổi thọ trên diện rộng, nếu không thì người bình thường sẽ không ưánli được sinh lăo bệnh tử. Mà chán chính bước vào cảnh giới Ngự Hồn thì gần như đã không thể dùng từ lông phượng sừng lân để hình dung. Thử nghĩ một chút, từ Ngự Đồ tiến vào Ngự Giả đã khó tới thế nào chứ? Độ khó của các cấp bậc sau đó tất nhiên không cần nói cũng biết. Bởi vậy tuổi tác thường là yếu tố khiến người khác phải lo lắng phát triển tiến cảnh. - Thưa Bệ Đồ đại nhân, sau khi phát sinh chuyện đó, chúng ta đã điều tra. Tuy nhiên đám người Tiễn Lặc ngay cả xương cốt cũng không còn, nếu không phải là có danh sách nhiệm vụ thì chúng ta cũng không biết là hắn. Hơn nữa mấy ngày trước chúng ta cùng tiến hành điều tra, chỉ tiếc là hiện này Ty Cảnh Sát và đám người Mặc Huyền đã rửa sạch sẽ, hơn nữa kẻ ra tay rất bí mật, gần như không lưu lại một sợi tóc. Nhưng đánh giá tình hình chính là người tử vong đều không phải nhân vật quan trọng lắm. Khuê Lạp đáp, vẻ mặt hơi ác liệt. - Tiễn Lặc là Ngự Đồ cấp mười, vốn ta muốn đề bạt hắn thành người, còn có chết thật hay không thì thực ra ta cũng không quan tâm. Ta chỉ chú ý tới hai việc. Thứ nhất là bản đồ trên người hắn, hai là hàng hóa hắn áp tải. Nếu thật sự rơi vào tay Lạc Tuyết Ninh thì đối với chúng ta có thể nói là sẽ có phiền toái liên tục. Bệ Đồ trầm giọng nói, giọng nói cũng không đả động tới việc quá lớn. - Vậy ý của Bệ Đồ đại nhân có phải là ... Khuê Lạp dò hỏi. - Ta rất hoài nghi kẻ tên là Quyền Tàng kia. Tất cả mọi chuyện trong Thái Ngô Thành đều nằm trong lòng bàn tay ta, chỉ có mình hắn là chúng ta mãi không tìm được dấu vết. Hơn nữa mấy ngày nay hắn dường như biết mọi người đang tìm hắn, ẩn giấu mọi tin tức, tính cảnh giác cao tới đáng sợ. Tuy nhiên bất kể là hành động thế này thì ta cùng đã điều động thành công 1000 người từ tổng bộ tới. Nhân số lần này hành động đã lên tới 1500 người. Có một số Lạc Tuyết Ninh muốn chúng ta lại càng cần phải thu được. Bệ Đồ nói nhỏ nhưng trong lời nói lại tràn ngập sự quả quyết. Mà Khuê Lạp nghe vậy, thậm chí là mười mấy người phía sau cũng hơi biến sắc. Không hề nghi ngờ gì nữa, tăng số người tham dự từ 500 tới 1500, ý nghĩa của chuyện này không cần nói cũng biết. Đó là đề cao thực lực của bọn họ trên diện rộng, cùng nói rõ là hành động lần này của bọn họ quan trọng quá mức tưởng tượng. - Đã ba năm tám tháng rồi. Chỉ còn một ít thời gian, chúng ta cùng phải nhẫn nại thôi. Bệ Đồ thì thào, khóe miệng hơi nhếch lên, đơn giản phân công Khuê Lạp một chút nữa, sáp xếp cho viện quán rồi bảo bọn họ có thể rời đi. Mà ở nơi khác, Mộ Khê Nhi sau khi dùng bữa tối xong liền về nhà. Tiêu Hoằng lấy Ma Văn Xa ra, chậm rãi chạy đi, trở về bên trong ký túc xá. Đối với mọi chuyện của Bệ Đồ thì Tiêu Hoằng cũng chẳng biết. Hắn chỉ biết bọn họ là quân nhân Duy Lâm Công Quốc, đều không phải loại cường đạo du côn. Trở về trong ký túc xá rồi, Tiêu Hoằng bắt đầu tiếp tục thiết kế Chiến Văn cho bọn Lý Văn. Dưới tính huống Ngự lực không còn nhiều lắm, Tiêu Hoằng cũng chỉ còn có thể làm được việc này. Trong khi thiết kế Chiến Văn, Tiêu Hoằng cũng không kìm nổi việc nghĩ tới vấn đề trước mắt. Việc hắn quan tâm nhất lúc này là cải tiến Văn đan trị bệnh. Trước mắt đối với Tiêu Hoằng mà nói, tuy rằng hắn cảm thấy tần suất phát bệnh của phổi đang không ngừng gia tăng, hiệu quả của Dược Văn đã giảm xuống rõ rệt. Trong quá khứ, mỗi lần sử dụng Dược Văn thì hiệu quả có thể nói là rõ ràng. Nhưng mấy ngày nay mỗi lần sử dụng xong, Tiêu Hoằng còn phải dùng Văn đan khác mới có thể áp chế được bệnh tình. Mãi tới mười giờ đêm, Tiêu Hoằng mới thiết kế xong Chiến Văn cho đám người Lý Văn. Trong đó tuy không vận dụng kỹ thuật văn trong văn nhưng vân dùng hết sở học bình sinh, tận hết khả năng làm cho chúng hoàn mỹ. Hiện giờ chỉ cần tìm tài liệu, hoàn thiện chúng là xong. Đặt bản thiết kế vào trong két, Tiêu Hoằng liền đi vào phòng ngủ, nằm lăn ra giường, sau đó triệt để đi vào giấc ngủ. Có thể nói trải qua một ngày vất vả như vậy, Tiêu Hoằng thật sự đã quá mệt mỏi rồi.