Ma Long Phiên Thiên
Chương 68
Thử nghĩ vào thời đại Chân Long diệt tuyệt, ai không muốn có một Ma Long làm tay chân cho mình.
Chỉ là, hiên nay hi vọng sắp thành công của Sở Huyền lại tan vỡ ngay trước mắt, vì vậy mới dẫn đến việc hắn luôn không lộ hỉ nộ trở nên thất thố.
Mà lúc này, Phong Liệt đang ở trong lòng núi, ôm ấu thú Dạ Mạc thú trong lòng, thầm cảm thấy sảng khoái không thôi.
- Hắc hắc, tiểu gia hỏa, nhờ có lão tử nhanh tay một bước, bằng không lại tiện nghi cho tên vương bát đản Sở Huyền kia rồi! Hắc hắc hắc!
Bản thân Phong Liệt lúc này đang ở trong một động đá vôi rộng rãi, mặc dù xung quanh tốt đen một mảnh, nhưng cũng không thể gây khó dễ cho Ma Long võ giả như Phong Liệt.
Hắn nhất thời cũng không vội ra ngoài, một mình ngồi trên một tảng đá lớn trơn nhắn, ôm ấu thú Dạ Mạc thú mà cười hắc hắc, ngược lại quên đi việc dốc sức liều mạng đoạt Dạ Mạc châu thượng phẩm rồi.
Thực ra, Phong Liệt đối với Dạ Mạc thú cũng không hiểu rõ như Sở Huyền.
Chỉ hắn biết rõ, kiếp trước Sở Huyền có nuôi một đầu Dạ Mạc thú, thiên phú cực kỳ xuất chúng, tốc độ tu luyện so với Long võ giả còn nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa, chiến lực của đầu Dạ Mạc thú này cực kỳ cường hãn, tục truyền nó xuất thủ chưa từng thất bại.
Chỉ có điều Sở Huyền luôn đem nó ẩn giấu, chưa bao giờ hiển lộ trước mặt người khác, cho nên chiến lực cụ thể thế nào thì Phong Liệt cũng không rõ.
Nếu như đúng theo những gì mà hắn đoán, đầu ấu thú của Dạ Mạc thú cấp bốn trong tay hắn rất có thể chính là đầu Dạ Mạc thú mà kiếp trước Sở Huyền nuôi dưỡng, chỉ có điều kiếp này rơi vào tay Phong Liệt, quả thực khiến Phong Liệt tâm thần cực kỳ thoải mái. Truyện Sắc Hiệp - https://
Lần này đến Hắc Mạc Cốc, thu hoạch của Phong Liệt có thể nói là tương đối khá, hắn chẳng những từ trong tay Sở Huyền cướp được thượng phẩm Dạ Mạc châu, còn cướp được ấu thú của Dạ Mạc thú cấp bốn, đây cũng coi như niềm vui ngoài ý muốn, đây là còn chưa tính mấy vạn Long tinh và trăm kiện Linh Bảo.
Quan trọng nhất là, đây chính là lần đầu tiên hắn đọ sức với Sở Huyền tại kiếp này mà chiếm hết chỗ tốt, loại cảm giác đang phát tài này khiến Phong Liệt không biết mệt mỏi là gì.
Duy nhất đáng tiếc chính là bên cạnh Sở Huyền lần này lại có cao thủ Cương Khí cảnh bảo vệ, không thể nhân cơ hội tiêu diệt hắn, triệt để gạt bỏ tâm phúc đại hoạn này.
- Hừ! Lần này ngươi không chết, coi như ngươi mạng lớn, chỉ có điều còn nhiều thời gian, lập tức hôm nay lão tử phải ẩn mình, sẽ đến lúc ngươi phải chịu đựng tất cả!
- Ô ô ~~
- Tiểu gia hỏa, để lão tử xem ngươi là đực hay cái, ồ? Vẫn là cái sao? Vậy sau này gọi ngươi là Tiểu Dạ, hắc hắc hắc!
Phong Liệt một bên đùa giỡn tiểu Dạ Mạc thú, một bên âm thầm quyết tâm, đồng thời cũng không nhịn được suy tính cơ hội lần sau động thủ với Sở Huyền.
Tiểu Dạ Mạc thú giống như một tiểu cẩu lông dài, trừng đôi mắt tròn nhìn Phong Liệt chằm chằm, dường như đối với tên gia hỏa Phong Liệt dáng vẻ không giống mình thì rất hiếu kỳ.
Phong Liệt vốn đã tính toán xong xuôi, cho Tiểu Dạ ăn một giọt tinh huyết, muốn để nó lập tức thức tỉnh huyết mạch Ma Long trong người, nhưng cân nhắc đến thiên địa nguyên khí trong động này không đầy đủ, cho nên tạm thời ddnahf bỏ qua.
Sau chút trầm ngâm, Phong Liệt nhét Tiểu Dạ vào ngực, sau đó men dọc theo dòng suối mà đi.
Bây giờ có cho hắn cũng không dám quay đầu trở về, nói không chừng Sở Huyền và Lý trưởng lão kia đang ở trong động lùng sục tìm kiếm, trở về vô cùng có khả năng chui đầu vào lưới. Đã như vậy, hắn chỉ có thể tiếp tục đi tới. Dù sao với hắn mà nói, chỉ cần dòng suối này có thể xuyên qua mọi nơi thì sẽ có lúc đi đến điểm cuối cùng.
Trên đường đi qua, vô số thạch nhũ phát ra ánh sáng lấp lánh, cảnh tượng có chút đồ sộ, cũng không hề có chút vẻ cô tịch nào.
Nhiệt độ trong lòng đất hơi thấp, mặc dù đối với Long võ giả như Phong Liệt thì không sao, nhưng Tiểu Dạ thì lại lạnh run, bất đắc dĩ, Phong Liệt không thể không vận chuyển nguyên lực, giúp nó duy trì nhiệt độ cơ thể.
Liên tiếp đi ba ngày, Phong Liệt vẫn không thể đi đến điểm cuối, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Không phải vì chuyện gì khác, hắn chính là lo lắng Sở Tiểu Điệp và Diệp Thiên Tử cùng đám người Ám Võ Viện đệ tử Tiểu Yên Tiểu Lục ở bên ngoài, tốc độ tiến về phía trước không khỏi nhanh lên.
Dọc theo con đường này cũng không gặp phải Long thú cường hãn nào, ngẫu nhiên chỉ gặp vài dị chủng mãng xà đều chưa thức tỉnh Chân Long huyết mạch, muốn đánh lén Phong Liệt lại không thành, ngược lại trở thành thức ăn cho Phong Liệt và Tiểu Dạ.
Lại hai ngày trôi qua, trong lòng Phong Liệt càng lo lắng hơn, dòng núi trong lòng tòa núi này phảng phất như không có điểm cuối, nhấp nhô không ngừng, thật là quái dị, khiến Phong Liệt bắt đầu có chút không kiên nhẫn nổi.
Chỉ có điều, đúng lúc Phong Liệt do dự có nên quay ngược lại Hắc Mạc Cốc hay không thì đột nhiên phát hiện một điểm ngoài ý muốn.
Hôm nay, hắn dọc theo dòng suối đi về phía trước, sau khi vượt qua một khe hẹp dài hơn mười dặm, đột nhiên đi đến một cái động vôi rộng rãi.
Động ở nơi này cực lớn, rộng đến hơn mấy vạn trượng, cao chừng trăm trượng, trên mặt đất đầy rẫy kiến trúc bị tàn phá hủ hóa nghiêm trọng.
Phong Liệt nhìn vết tích nhân tạo trong đại động, không khỏi mừng rỡ trong lòng, nơi này đã có người đến, cũng có nghĩa là lối ra thông với ngoại giới có lẽ không còn xa nữa.
Nơi này thoạt nhìn là một động phủ cực kỳ cổ xưa, chỉ có điều bởi vì niên đại đã quá lâu, cho nên tất cả dấu vết nhân công lưu lại đều trở nên mơ hồ dị thường, một số gỗ đá vách tường đều bị hủ hóa, ngay cả một vài thạch điêu Chân Long cũng theo bước chân Phong Liệt tiến đến mà biến thành bụi rơi lả tả xuống đất.
Trong di tích cổ xưa này, bất luận là bảo vật gì cũng khó có khả năng chống lại sự xâm thực của thời gian, cho nên Phong Liệt cũng không trông mong tìm được bảo bối gì hữu dụng.
Nhưng hắn mơ hồ có cảm giác, bên trong đại động này dường như có một cỗ uy áp cực nhạt, lại cực kỳ cường hoành, khiến trong lòng hắn không khỏi cảm thấy có chút áp lực.
Sau chút trầm ngâm, Phong Liệt liền bắt đầu tìm kiếm trong Thượng Cổ di tích đã tan hoang, muốn xem xem là vật gì có thể phát ra uy áp cường hoành như vậy.
Phong Liệt bước nhẹ chân, chậm rãi tìm kiếm trong di tích.
Mặc dù động tác của hắn rất nhẹ, nhưng vẫn không tránh khỏi những thứ bị hủ hóa nghiêm trọng bị chấn thành bụi, đủ thấy di tích ở đây đã rất lâu, hơn nữa có lẽ từ đó đến nay đã không còn người nào đến đây.
Chỉ có điều thứ khiến Phong Liệt nhíu mày chính là cỗ uy áp cực kỳ nhạt lại tràn ngập trong toàn bộ không gian này, khiến cho hắn trong khoảng thời gian ngắn không thể tìm thấy ngọn nguồn.
Sau khi tìm thêm nửa canh giờ, vẫn không có kết quả, Phong Liệt khẽ thở dài, thời gian dần trôi qua bắt đầu khiến hắn mất kiên nhẫn tìm kiếm.
Đang lúc hắn phiền muộn thì đột nhiên Tiểu Dạ trong ngực đang ngủ say trong lòng đột nhiên tỉnh lại, sau đó vô ý thức phát ra một tiếng kêu dài.
Truyện khác cùng thể loại
1360 chương
93 chương
1077 chương
33 chương
59 chương
21 chương
347 chương
457 chương