Ma Long Phiên Thiên
Chương 50
*Bùm!*
- A!!!
Trần Lượng giật mình, gã cảm thấy trước mắt có bóng đen chợt lóe, sau đó bụng bị đánh một cú đau điếng, suýt đánh bay ba hồn bảy vía của gã. Theo tiếng hét thảm đau thấu trời, cả người gã bay lên giữa không trung.
Xung quanh đám người nhìn Phong Liệt đứng trên mặt đất và Trần Lượng chật vật bay lên trời, thật tình không nghĩ ra giữa hai người sao đột nhiên đảo ngược tình thế như vậy.
Phong Liệt lạnh lùng nhìn Trần Lượng bay xa, lòng cười lạnh, mới rồi một kích kia ngay cả ma hổ mình đồng da sắt của nha đầu Diệp Thiên Tử còn hét thảm, Trần Lượng dù là tu vi hay sức mạnh đều kém xa không bằng Hắc, cho nên càng chịu không nổi.
Quả nhiên Trần Lượng ở trên không trung nguyên lực toàn thân bị một kích kia đánh tan, hộc máu từng ngụm suýt phun ra cả nội tạng.
Nhưng Phong Liệt không có ý định thả tên này đi, hắn biết mới rồi một kích kia tuy sắc bén nhưng không đến mức khiến gã hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu.
Cho nên Phong Liệt trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người đột nhiên khuỵu rối, nhảy lên, chớp mắt tới bên trên Trần Lượng thế đi đã hết, đôi chân toát ra khói đen mông lung lần lượt đạp trên lưng gã.
- Cuồng long táng thiên...Đạp thiên bộ!
*Bùm! Bùm!*
Hai tiếng trầm đục khí kình bắn ra qua đi, người xung quanh nghe thấy trong người Trần Lượng phát ra tiếng xương cốt đứt gãy *két két* khẽ vang, kiềm không được sợ hãi, có thêm hiểu biết về cách hành động tàn nhẫn của Phong Liệt.
*Bùm!*
Thân thể Trần Lượng đập xuống đất, chấn mặt đất khẽ run, có thể tưởng tượng mới rồi sức mạnh hai cước của Phong Liệt kinh người cỡ nào, đáp xuống đất rồi ngửa đầu cuối cùng gục xuống, ngất xỉu.
Phong Liệt vững vàng đáp xuống đất, biểu tình lạnh nhạt nhìn Trần Lượng, khóe môi nhếch nụ cười nhạt như có như không. Hắn thầm hiểu, hai cước mới rồi chưa đủ lấy mạng Trần Lượng, quá lắm là khiến gã nằm trên giường nửa năm, một năm.
Ngơ ngác giây lát qua đi, đám người phát ra tiếng xôn xao. Phong Liệt nguyên khí cảnh tứ tầng chỉ dùng hai thức chiến kỹ là đánh Trần Lượng, nguyên khí cảnh lục tầng long võ giả gần chết, có thể nói là gã không có chút sức đánh trả, điều này thật khiến người quá khó tin!
- Điều này sao có thể được? Nguyên khí cảnh tam tầng, k, bây giờ là nguyên khí cảnh tứ tầng Phong Liệt lại đánh bại Trần Lượng nguyên khí cảnh lục tầng! Hắn mới nhập giáo chưa đến năm tháng!
- Thật là người so với người tức chết người mà! Chẳng những tư chất kinh người, ngay cả thiên phú chiến đấu cũng khiến người tuyệt vọng! Hèn chi dám kiêu ngạo như vậy, tiếp theo vài năm e rằng trong thế hệ trẻ không ai chặn được!
- Tiểu tử Phong Liệt này cũng quá ác, một cú này gây vạ đây, chắc Trần Lượng phải tu dưỡng ít nhất nửa năm, e rằng Trần Ứng sẽ không bỏ qua cho Phong Liệt!
- Hừ, Trần Ứng là cái gì? Đồ vô dụng mà thôi, chỉ biết ỷ vào chức vụ khi dễ người thấp hơn, cho gã lá gan cũng không dám đụng vào thiên tài cửu phẩm Phong Liệt!
Phút chốc mọi người bàn tán xn xao, ai nấy đều khen chiến kỹ tuyệt vời của Phong Liệt, có không ít người thầm lo lắng cho hắn, dù sao Trần Ứng là phụ thân của Trần Lượng không phải người dễ chọc, tất nhiên sẽ không từ bỏ chuyện.
Phong Liệt nghe hết xung quanh bàn tán, mắt chớp lóe, lòng thầm hừ lạnh, Trần Ứng đó chẳng qua là thiên tài hết thời, có thể nói hiện tài là gỗ mục, sao lọt vào mắt hắn được.
Hôm nay Phong Liệt làm náo động như vậy cũng là đã trải qua suy nghĩ rõ ràng rồi. Hắn ở trong Ma Long giáo không có bối cảnh hùng hậu, không có gia thế hiển hách, chỉ có thể dựa vào thiên phú của mình.
Nếu đã vậy thì hắn càng biểu hiện xuất chúng thì càng có thể hấp dẫn vô số ánh mắt, càng bảo đảm an tàn cho hắn. Nếu có thể và mắt mấy lão già thì hắn càng an toàn.
Nếu cứ im lặng thì dù một ngày nào bị người ngầm làm thịt cũng không dấy lên nhiều bọt sóng.
Qua một trận rối loạn, Tần Trọng vẻ mặt âm trầm như nước sai một đệ tử đưa Trần Lượng trử về, sau đó lạnh lùng nhìn Phong Liệt, đôi mắt chớp lóe không che giấu giận dữ, còn ẩn chứa một chút kiêng dè.
Gã biết rõ hôm nay không thể dằn mặt Phong Liệt thì vị trí đại sư huynh đệ tử đời sáu trăm tám mươi bốn của gã sẽ bị dao động.
Nhưng muốn giải quyết Phong Liệt thì thuộc hạ dưới tay gã cảnh giới vô dụng ngang ngửa nhau, e rằng không phải đối thủ của hắn. Vậy nên gã chỉ có thể đích thân ra tay.
- Phong Liệt,
Đồng môn luận bàn mà thôi, vậy mà ra tay độc ác như vậy, ngươi đúng là to gan làm rối đáng tru diệt! Hôm nay...
Tần Trọng định tước chụp mũ Phong Liệt là tàn hại đồng môn, sau đó gã quan minh chính đại ra tay. Nhưng không ngờ Phong Liệt phản ứng nằm ngoài dự đoán của gã.
Phong Liệt khinh thường, cười nói:
- Hừ! Trần Lượng chỉ là một phế vật v dụng mà thôi, dù cho hôm nay ta lỡ tay giết hắn, không lẽ viện chủ sẽ khiến ta đền mạng ư?
- Ngươi...!
Tần Trọng mặt cứng đơ, vặn vẹo, gã thật tình không ngờ Phong Liệt không kiêng nể gì cả, nhưng nghĩ lại hắn nói nhiều câu là sự thật.
Tần Trọng chỉ là một đệ tử bình thường tứ phẩm huyết mạch, còn Phong Liệt là thiên tài cửu phẩm xưa nay chưa từng có. Đừng nói là hắn lỡ tay giết một Trần Lượng, dù có giết mười, hàng trăm Trần Lượng thì trong Ma Long giáo sẽ không ai khiến hắn đền mạng, đây là sự thật bày ngay trước mắt.
Lúc này không chỉ mình Tần Trọng, ngay cả đệ tử xung quanh đều chìm trong suy tư, tất cả đều hiểu Ma Long giáo không phải danh môn chính phái gì, không phải nơi từ thiện, tật cả lấy thực lực làm chính, ích lợi trên hết.
Trên cơ sở này thì Phong Liệt là thiên tài cửu phầm giá trị lớn hơn mọi người cộng lại rất nhiều.
Nghĩ thông điểm này, khi mọi người nhìn Phong Liệt thì kiềm không được thêm phần cực kỳ kính sợ, đây cũng là hiệu quả mà Phong Liệt muốn.
Hắn muốn mọi người đều biết, mạng của lão tử đáng giá hơn các ngươi gấp trăm ngàn lần, nếu các ngươi đụng vào ta thì phải chết. Ta giết các ngươi, cho dù các ngươi có chết cũng không có chỗ kêu oan.
Ngay cả Trần Nhược Tình, Trương Diệu cũng bị sự cuồng ngạo của Phong Liệt rung động. Trong mắt họ Phong Liệt đã không còn là một đệ tử nguyên khí cảnh, hắn là thiên tài tuyệt thế thật sự! Là tuyệt thế cao thủ tương lai, đủ khiến bất cứ ai ngưỡng mộ!
Tần Trọng nhìn xung quanh không khí hơi lạ, cứ tiếp tục như vậy thì gã khó giữ được vị trí đại sư huynh, nên mau chóng lên tiếng nói:
- Hừ! Phong Liệt, đừng tưởng rằng ngươi ỷ vào tư chất bất phàm thì muốn làm gì cũng được! Hôm nay đại sư huynh ta phải đại biểu đệ tử trong giáo trách phạm sự huênh hoang của ngươi!
Khse môi Phong Liệt cong lên, không chút sợ hãi nói":
- Tần Trọng, ngươi muốn đích thân ra tay thì cứ đến đi, cần gì nói đàng hoàng như vậy?
- Tốt! Đây là ngươi tự tìm!
Tần Trọng nghiến răng, thầm đặt quyết định, hôm nay nhất định phải cho Phong Liệt một bài học khó quên suốt đời. Dù làm kiểu gì cũng phải khiến hắn hiểu rằng, cho dù hắn có là thiên tài cỡ nào đều phải cúi đầu dưới gã.
- Cái gì? Phong Liệt muốn khiêu chiến đại sư huynh nguyên khí cảnh cửu tầng? Hắn điên rồi phải không! Rất ít người có thể qua mười chiêu dưới tay đại sư huynh! Phong Liệt này mới đến vài ngày chứ?
- Đại sư huynh không giống như Trần Lượng, nghe nói đại sư huynh đã luyện huyền cấp cao cấp chiến kỹ "Cửu trọng đại phá diệt thương quyết đến đại thành rồi, Phong Liệt đúng là tự chuốc khổ!
- Đại sư huynh có gia truyền thần thương dù ở trong đệ tử cùng cấp mười tám viện phái cũng là người nổi bật! Phong Liệt này...ài!
Mặc dù lúc trước Phong Liệt gọn gàng đánh bại Trần Lượng nguyên khí cảnh lục tầng nhưng lúc này gần như mọi người không nhìn trúng hắn, phút chốc trong đám người vang tiếng thở dài.
Mọi người đều nhận thấy thiên tài khiêu chiến hơn hai đẳng cấp mặc dù không nhiều nhưng cũng không là xa xôi không thể chạm vào. Nhưng muốn vượt năm cấp khiêu chiến mà còn thắng được thì chưa từng nghe thấy, chưa từng có trên lịch sử long huyết lục.
Lúc này mọi người rất là khó hiểu hành động của Phong Liệt, nhưng nghĩ đến Tần Trọng không dám hạ sát thủ với hắn thì rất nhanh thả lỏng, chỉ là một trận luận bàn mà thôi, không sao cả.
Trên lâu đài ở một góc nhô ra đỉnh Ám Võ Phong không biết khi nào thì tụ tập mười mấy cao thủ ám võ viện khí thế hùng hòn. Trong đó có viện chủ Hồ Kiếm Trung, phó viện chủ Lãnh Phi Hồng, còn lại mọi người đều là cao thủ nổi danh nắm quyền trong ám võ viện.
Lúc này mọi người yên lặng nhìn tình hình bên dưới truyền công quảng trường, tập trung vào người Phong Liệt vẻ mặt bình thản. Ánh mắt họ nhìn Phong Liệt có kinh ngạc, thưởng thức, khinh thường, và phức tạp.
- Hắc hắc, tiểu tử này đủ cuồng ngạ, khá hợp khẩu vị của lão phu. Nhưng mới rồi hắn dùng chiến kỹ hình như không phải của đằng long điện chủ chúng ta?
- Tiểu tử này sử dụng chiến kỹ hình như lão phu từng thấy một lần vào ba trăm năm trước, a? Hình như là địa cấp chiến kỹ cận chiến ở tầng ba Tàng Võ điện! Thời gian lâu quá nên nhớ không rõ!
- Hừ! Chỉ là đồ ngu không biết trời cao đất rộng mà thôi! Viện chủ, thuộc hạ kiến nghị thủ tiêu tất cả đặc quyền của tiểu tử này, nếu không thì e rằng sau này khó quản giáo hắn được!
- Hắc hắc, Tần hộ pháp nói lời đó là sai rồi. Bây giờ hắn chỉ mới là nguyên khí cảnh tứ tầng, có khó quản giáo hơn chẳng lẽ lật trời sao? Nếu tiêu trừ đãi ngộ của hắn thì e rằng sẽ bị mười bảy viện khác cười rớt răng, người ta sẽ nói ám võ viện chúng ta không có độ lượng dung người, ngay cả đệ tử thiên tài cửu phẩm cũng không dung được!
- Hừ, cuồng ngạo một chút có gì không tốt? Nếu tiểu tử này có thể gánh được trọng trách sáu trăm tám mươi bốn đời thì còn tốt hơn tên khốn kiếp Tần Trọng nhiều! Nhìn xem hiện tại đệ tử dưới nguyên khí cảnh của 38 chúng ta như thế nào? Ai nấy thấy đệ tử mười bảy viện khác không dám cả ngẩng đầu lên, lão phu chỉ nghĩ đến chuyện này là nổi nóng rồi!
Một đám lão già sống mấy trăm tuổi bàn tán xôn xao, viện chủ Hồ Kiếm Trung thì biểu tình hơi âm trầm, con ngươi chớp lóe tia sáng có vẻ phức tạp.
Thật ra Phong Liệt đã trực giác đúng, Hồ Kiếm Trung mới bắt đầu không có ý tốt với hắn. Bây giờ đã sống năm trăm sáu mươi ba năm rồi, con đường võ đạo đi tới tận cùng. Đí với cao thủ thần thông cảnh tuổi thọ phổ biến là sáu trăm thì đã xem như đại hạn không xa, vậy nên lão có rắp tâm rắn rết với Phong Liệt.
Nhưng bây giờ e rằng Phong Liệt đã lọt vào ánh mắt một số lão già, muốn đụng hắn thì sẽ khó khăn chút.
Phó viện chủ Lãnh Phi Hồng vẫn là dáng vẻ lạnh lùng không nói lời nào, nhưng ánh mắt lạnh băng có tia khen gợi. Mọi người đều đoán không ra "Thiết huyết cuồng long của ám võ viện suy nghĩ cái gì.
Bên dưới trên quảng trường, Tần Trọng biểu tình lạnh băng nhìn Phong Liệt, không biết khi nào thì trong tay có một thiết thương đỏ sậm dài một trượng. Thân thương thô cỡ miệng bát, uốn lượn từng hoa văn hình rồng cổ kính tang thương. Mũi thương có ba thước, toát ra tia sáng âm u lạnh lẽo khiến người nhìn lòng run sợ, liền xem liền biết nó là vũ khí vô thượng giết người đổ máu.
*Xoẹt!*
Tần Trọng một tay giơ thương, mũi thương chỉ xéo lên trời, khí thế của gã đột nhiên thay đổi, từ hoàn khố công tử chớp mắt biến thành cao thủ long võõkhí thế uy hùng. Sau lưng gã chín Ma Long ảo ảnh dài một trượng tát ra uy nhiếp vô tận khiến nhiều đệ tử xung quanh thụt lùi, tinh thần kinh sợ.
Mắt Phong Liệt lóe tia sáng, lòng khen không dứt. Mặc dù Tần Trọng làm người không tốt nhưng thực lực thì không thể khinh thường. Có thể trở thành đại sư huynh thế hệ trẻ ám võ viện xem ra không phải chỉ là thùng rỗng!
Khi hắn nhìn thiết thương đỏ rực trong tay Tần Trọng thì lòng chợt rung lên, dần dần đôi mắt toát ra tham lam.
Mặc dù hắn không giỏi dùng thương nhưng thân thần thương sử dụng tài liệu là tinh kiêm hiếm thấy mà thần binh hắn mong muốn cần có...Long huyết ám kim. Hắn hơi trầm ngâm, lòng có đã có suy tính.
- Phong Liệt, đừng trách bổn công tử lấy lớn khi nhỏ, đây là do ngươi tự tìm!
Khóe môi Tần Trọng nhếch nụ cười tàn khốc. Không thế hệ trẻ ám võ viện đã sớm không ai đáng giá gã ra tay, hôm nay gã lấy ra thân thương của mình là muốn lấy thế mạnh tuyết đối đập tan niềm tin của hắn, ở trong lòng Phong Liệt gieo xuống mầm bất bại.
- Chừ đã!
Mắt tháy Tần Trọng sắp ra tay thì Phong Liệt đột nhiên ra tiếng kêu ngừng khiến mọi người ngây ngẩn.
Tần Trọng khí thế dần tăng hơi khựng lại, cười lạnh hỏi:
- Phong Liệt, không lẽ ngươi sợ ư?
Gã đã đặt quyết tâm, hôm nay cho dù Phong Liệt lùi bước thì gã không định cứ thế ngừng tay.
Phong Liệt cười khẽ nói:
- Hừ hừ, sợ thì không đến nỗi! Nhưng lão tử không thích vo duyên vô cớ đâu với người, không bằng chúng ta đặt cược đi?
- Đặt cược hả? Tốt! Hợp ý ta!
Tần Trọng biểu tình mừng rỡ, vội vàng nói:
- Nếu ngươi thua thì ta muốn cả đời này ngươi nghe theo Tần Trọng ta sai bả! Ngươi hãy nói yêu cầu của mình cho ta nghe xem!
*Xì xầm!*
Nghe đến yêu cầu Tần Trọng thì đám người nhón nhá lên, đều lau mồ hôi lạnh thay Phong Liệt. Vốn mọi người không chú trọng cuộc so tài không công bằng này, giờ thêm vào điều kiện quá đáng, bất giác họ lo cho Phong Liệt.
Rất nhiều người muốn tốt bụng nhắc nhử Phong Liệt đừng đồng ý, nhưng vì sợ uy nhiếp Tần Trọng tích lũy đã lâu nên không dám nói, im lặng thầm lắc đầu thở dài.
Trần Nhược Tình vẻ mặt có chút sốt ruột, kiềm không được nói:
- Phong Liệt, đừng đồng ý! Ngươi không phải đối thủ của hắn!
Phong Liệt vẻ mặt thản nhiên, không hề thắc mắc với yêu cầu này của Tần Trọng. Nếu hai người đổi vị trí thì hắn cũng sẽ ra yêu cầu tương tự, ai không muốn có thiên tài cửu phẩm làm nô tài chứ?
Hắn phớt lờ lời Trần Nhược Tình nhắc nhở, vẫn tươi cười nói với Tần Trọng:
- Tốt! Ta hứa với ngươi! Nếu ta thua thì cả đời nghe ngươi sai khiến! Nhưng nếu ngươi thua thì tất cả của ngươi phải thuộc về ra!
- Được! Một lời đã định!
Mắt Tần Trọng sáng rỡ, bên trong khó che giấu vui mừng, gã không nghĩ gì hết liền hứa ngay.
Mặc dù gã rất tò mò tại sao Phong Liệt tràn đầy tự tin như vậy, nhưng gã càng tin vào bản thân hết. Gã nghĩ rằng nếu lấy tu vi nguyên khí cảnh cửu tầng mà không đánh thắng được Phong Liệt chỉ là nguyên khí cảnh tứ tầng thì gã sống còn có ý nghãi gì.
Hai người ở phía xa đối diện nhau, đều cười nhạt, trong lòng có suy tính riêng.
Lúc này trên đỉnh núi đám lão già cãi lộn mộ trận. Có một só ông lão thưởng thức Phong Liệt hận không thể đi xuống tát cho hắn mấy bạt tai, đánh thức hắn khỏi cuồng ngạo vô tri.
Nói đến cùng thì đám lão già này cũng không xem trọng Phong Liệt.
Tần Trọng lớn lên ở ám võ viện, mặc dù một số lão già khinh thường phẩm hạnh củ gã nhưng biết rõ thiên phú, sức chiến đấu của gã. Đặc biệt giữa hai người có chênh lệch quá lớn không thể san bằng, đủ khiến bất cứ ai tuyệt vọng.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
53 chương
186 chương
982 chương