Ma Long Phiên Thiên
Chương 33
Thời gian trôi qua, từng mảng vảy đen rậm rạp từ đôi tay Phong Liệt dần lan tràn đến trên cánh tay, thân thể, đôi chân của hắn, cuối cùng ngay cả gò má cũng trải rộng vô số vảy đen rậm rạp không thể trông thấy, lộ ra vài phần hung tợn.
Hơn nữa hai khuỷu tay, hai vai, đầu gối sinh ra vô số gai nhnj dài mấy tấc, đâm quần áo vốn đã rách rưới trên người hắn thủng lỗ chỗ, gần như không thể che đậy thân thể.
Không biết đã trải qua bao lâu, đôi mắt nhắm chặt chợt mở ra, con ngươi vốn đen bóng ẩn chứa từng tơ huyết đỏ thẫm, mà ánh sáng đỏ ngày càng rực rỡ.
Dần dần, đôi mắt Phong Liệt hoàn toàn biến thành màu máu thì bỗng nhiên trong người hắn phát ra tiếng đì đùng trong trẻo, ở phòng tối yên lặng không tiếng động đặc biệt chói tai.
Lúc này Phong Liệt có thể cảm nhận được trong người hắn xảy ra biến đổi quái dị, mỗi một tấc thịt xương tràn ngập hắc ám nguyên lực, thân xác hoàn toàn biến thành do hắc ám nguyên lực ngưng tụ mà thanh, lực lượng tính bạo tạc quái dị như sắp phá xác mà ra.
- Grao!
Thật lâu sau, Phong Liệt đột nhiên ngửa đầu phát ra tiếng hú dài. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://
Nhưng kỳ lạ là khi phát ra thanh âm trở thành tiếng rồng ngâm cao vút lảnh lót, trong phòng tối không ánh sáng vang vọng không dứt.
- Ha ha ha ha! Ha ha ha ha! Cảm giác đã lâu!
Theo tiếng cười to điên cuồng vang lên, Phong Liệt đứng dậy, cảm nhận các loại biến đổi trên người thì tâm tình rất sung sướng.
Lúc này hắn cao cỡ tám thước, dáng người vạm vỡ hơn thân xác thịt ban đầu rất nhiều, toàn thân phủ một tầng vảy đen rắc chắc rậm rạp, ngay cả gò má cũng bao phủ tầng khói đen. Hai ánh mắt tỏa ra ánh sáng đỏ nhiếp người khiến người ta không dám nhìn gần.
Vai, khuỷu tay, tất cả chỗ khớp xương của hắn đều nho ra vô số gai đen sắc bén, cực kỳ dữ tợn đáng sợ làm thân thể hắn như biến thành cận chiến tuyệt thế sát khí, trông thấy ghê người.
Giờ phút này Phong Liệt toàn thân tát ra khí thế hung ác đậm đặc, so với xác thịt ban đầu như là hai người khác nhau.
Nói thật ra lúc này trông hắn càng giống một Ma Long hình người uy chấn hồng hoang, dáng vẻ khí thế độc ác, uy nhiếp mênh mông đủ khiến tất cả sinh linh thần phục dưới chân.
Đây chính là thần thông thiên phú độc nhất vô nhị của Thượng Cổ Ma Long Hoàng, Ma Long Hắc Ám Chi Thân!
Phong Liệt nhúc nhích tay chân, bước nhanh tới mép phòng tối, chợt vung nắm đấm đập vào vách tường cứng rắn trước mặt. Chỉ nghe bùm một tiếng, rồi thì thấy tường sắt mà cao thủ cương khí cảnh cũng khó thể phá hư xuất hiện dấu đấm sâu vài tấc, nguyên căn phòng đều khẽ run.
Đây là uy lực thần thông thiên phú của Thượng Cổ Ma Long Hoàng, một khi hắn chuyển hóa thành Ma Long Hắc Ám Chi Thân thì sức chiến đấu lập tức tăng vọt mấy lần, thậm chí là gấp mấy chục lần. Toàn thân hắn biến vừa hư vừa thực, thật thì vững chắc như tường đồng vách sắc, hư thì vô chất vô hình, thậm chí có thể hoàn tàn dung nhập vòa hắc ám, gần như bất tử bất diệt.
Có thức nghịch thiên thần thông này rồi, cuối cùng Phong Liệt có sức đối phó với Sở Huyền, các kẻ địch ẩn giấu. Hắn cảm nhận trên người lực lượng tăng vọt, hận không thể lập tức tìm đối thủ đại chiến một trận.
Nếu lúc này còn có ai đối xử với hắn như một long võ giả nguyên khí cảnh tam tầng bình thường thì Phong Liệt tin tưởng sẽ khiến người đó chịu thiệt lớn.
Quen thuộc lực lượng chấn thiên rồi thì tâm tình hưng phấn của Phong Liệt dần bình tĩnh lại, hắn chậm rãi tán đi thần thông, lại hồi phục xác thịt.
Nhưng lúc này hắn bất đắc dĩ phát hiện trên người mình bộ trang phục rốt cuộc hoàn toàn thành mảnh vụn khó mà che đậy thân thể, làm hắn lắc đầu cười khổ.
Nói đến thì hắn chỉ có bộ đồ này để mặc, nhưng cũng không phải hết cách. Hắn suy nghĩ chốc lát chợt mắt sáng ngời, nhứ tới xác thập ngũ thái tử trong nhẫn trữ vật.
Mặt trời mới mọc, rặng mây đỏ từ từ bay lên.
Sáng sớm trên Ám Võ Phong yên tĩnh hơn ban đêm nhiều. Những đệ tử cấp thấp ban đêm khổ luyện chiến kỹ không thấy mặt đâu, mấy vùng đất cao trên núi xuất hiện vài thân thể già nua từ từ thổ nạp tử khí đông phương, lấy khí tu thân.
Lúc này trong sân của Phong Liệt khá náo nhiệt.
Trừ ám võ viện phân phối cho Phong Liệt một đầu bếp và một phó tòng ra, còn có một nam một nữ có khí thế long võ giả đứng trong sân.
Một nam một nữ này tuổi khoảng hai mươi lăm, sáu. Nam mày như kiếm, mắt như sa, anh tuấn xuất chúng, thói quen nhếch môi như luôn mang nụ cười như có như không.
Nữ thì thướt tha như hoa xuân, mị như trăng thua, ngực nở eo thon, quyến rũ phong tình, đủ khiến bất cứ người đàn ông động lòng.
Hai người đều mặc trường bào đen của Ma Long giáo, bất giác tăng vài phần âm u lạnh lẽo.
Nhưng khác với đệ tử Ma Long giáo khác trên ống tay áo có tiêu ký thần long đen, của hai người này là một thần long đôi cánh đen.
Lúc này hai người buồn chán đứng trong sân, ngây người nhìn mây hồng nơi chân trời.
- Trần sư muội, đã là ngày thứ mười ba, chắc tiểu tử đó sẽ không chết rồi chứ? ài, thiên tài cửu phẩm huyết mạch, hừ hừ, cuối cùng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.
Người đàn ông có chút vui sướng khi người gặp họa nói. Gã ngoái đầu nhìn cô gái yêu kiều, ánh mắt có chút si mê.
- Không bằng bây giờ chúng ta trở về giao việc đi, dù sao tiểu tử này mất tích trước khi chúng ta đến, không liên quan hai ta.
Cô gái nghe gã nói vậy mày càng nhíu chặt, khuôn mặt không chút tỳ vết lộ vẻ mất kiên nhẫn.
Lát sau mới nghe nàng dùng thanh âm êm tai trong trẻo nói:
- Trương sư huynh, nếu không phải hai chúng ta trên đường làm lỡ chút thời gian thì e rằng sẽ không xảy ra tình huống này rồi. Nếu hắn cứ mất tích như vậy thì hai ta khỏi trốn khỏi trách nhiệm! Hay là cứ chờ tiếp đi!
Người đàn ông cười lạnh nói:
- Được rồi, nếu sư muội đã lên tiếng thì vi huynh cùng muội chờ vậy! Ài, thật không hiểu nổi tại sao cấp trên sắp đặt cho chúng ta bảo vệ một tiểu tử nguyên khí cảnh nữa! Thiên phú không sai có tác dụng gì? Từ xưa đến nay thiên tài chết yểu đếm không hết, có thể sống tiếp mới là bản lĩnh!
Lúc này, góc nào đó trong lầu vang lên một tiếng *ầm ầm* nặng nề, tiếng động to lớn khiến nguyên tòa sân đều rung lên, lập tức khiến một nam một nữ chú ý.
Chính lúc hai người muốn đi vào xem là cái gì thì một thiếu niên tóc dài rối tung mắt lấp lánh bước nhanh ra khỏi phòng, từ xa đối mặt hai người.
Thiếu niên mặt mày thanh tú, thân hình hơi mảnh khảnh, mặt bẩn nhưng đôi mắt khiến người không dám nhìn gần. Đáng chú ý nhất là thiếu niên mặc một trường bà cực kỳ khéo léo màu ám kim, chớp lóe rực rỡ tăng thêm mấy phần bất phàm cho hắn.
Thiếu niên này tất nhiên là Phong Liệt, trường bào sắc ám kim trên người hắn là lột từ xác thập ngũ thái tử, linh bảo chiến y cao cấp, bây giờ đã thành của hắn.
- Ngươi chính là Phong Liệt?
Người đàn ông họ Trương kênh kiệu nhìn xuống đánh giá Phong Liệt, mặt hơi hếch lên, dáng vẻ bệ vệ xem xét.
- Không sai! Các ngươi là ai?
Phong Liệt lạnh nhạt quét mắt hai người, tim rớt cái bịch, hắn từ khí thế hùng hồn của hai người thấy ra họ đều là cao thủ chân khí cảnh.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
78 chương
13 chương
81 chương
169 chương
568 chương