Ma Long Phiên Thiên
Chương 231
- Cái này...!
Cao thủ cương khí cảnh thất tầng thấy tình hình không ổn liền xoay người chạy trốn nhưng bị Lan Tiếu Y đánh ra một phù văn trúng người, kết cuộc giống như Lý U Nguyệt.
Lan Tiếu Y khinh thường hừ lạnh:
- Hừ!
Tiếp theo, đầu tiên là nàng vung roi giải quyết Hà lão tam bị trúng mê tâm chú, sau đó lao hướng cao thủ bị đóng đinh thân hình.
Liên tiếp thi triển mấy lần chú thuật, linh lực trong người Lan Tiếu Y tiêu hao gần hết. Đi tới gần người này, nàng miễn cưỡng lần nữa thi triển một chú thuật với y.
- Vấn tâm chú! Ngưng!
Lan Tiếu Y hỏi:
- Chỗ này là đâu?
Người kia ánh mắt không có tiêu cự nhìn Lan Tiếu Y, từ từ đáp:
- Ma Long giáo, Ma Khí Phong, hồng thủy cốc.
- Các ngươi ở đây làm gì?
- Bỏ vệ Sở công tử!
- …
Lan Tiếu Y vừa suy tư vừa đào tin tức mình muốn biết từ miệng người đó.
Lúc này Phong Liệt ở trong long ngục không gian bị thủ đoạn của Lan Tiếu Y rung động đến trợn mắt há hốc mồm.
Hắn thật tình không ngờ đàn bà xấu như Lan Tiếu Y mà mạnh đến thế, ba cường giả tu vi cương khí cảnh cao hơn angf thế mà bị nàng dễ dàng tiện tay giải quyết, khiến hắn rất ngoài ý muốn.
Chú thuật thần kỳ thật là khiến người xem thế đã đủ, giống như thần thoại, khiến Phong Liệt cực kỳ rung động.
Lát sau Lan Tiếu Y rốt cuộc hiểu rõ điều mình muốn biết, thế mới cho một roi người kia đầu nở hoa, sau đó lấy đi nhẫn trữ vật của ba cao thủ cương khí cảnh, định đi ra ngoài cốc.
Đúng lúc này, đột nhiên Lan Tiếu Y cảm giác có ánh mắt nhìn mình chằm chằm.
Nàng vội vàng xoay người nhìn lại, thầm giật mình. Chỉ thấy cách trăm trượng không biết từ khi nào xuất hiện một thiếu niên khuôn mặt tuấn tú.
Rhiếu niên có tu vi không cao, chỉ cỡ chân khí cảnh ngũ tầng nhưng khí độ thì rất bất phàm, chắp hai tay sau lưng, có khí thế siêu nhiên thương sinh.
Phong Liệt ở trong long ngục không gian phát hiện thiếu niên này, tim rớt cái bịch, thầm la nguy rồi.
Thiếu niên này không phải ai khác, chính là Sở Huyền.
Phong Liệt thầm lo cho Lan Tiếu Y, mặc dù tu vi của nàng cao xa hơn Sở Huyền, còn có chú thuật vô cùng bí ẩn trong người, nhìn thì phần thắng rất lớn.
Nhưng Phong Liệt biết uy lựcđại thần thông nhiếp hồn chi mâu của Sở Huyền vượt xa chú thuật của Lan Tiếu Y.
Lan Tiếu Y dứt khoát không cho Sở Huyền phản bác, nói:
- Hừ! Ngươi chính là Sở công tử gì đó phải không? Vừa lúc bổn tiểu thư thiếu người dẫn đường, ngươi tạm thời đi theo ta bên cạnh ta nghe ta sai bảo đi!
Vừa nói nàng vừa từ từ đến cách Sở Huyền mười trượng.
Sở Huyền vẻ mặt thản nhiên, mỉm cười dửng dưng.
Ngay sau đó, Lan Tiếu Y bỗng nhiên làm khó, chớp mắt nàng ngưng kết ra một chú thuật đánh về phía Sở Huyền. Không biết tại sao, trực giác cho nàng biết thiếu niên tu vi không cao này rất nguy hiểm vậy nên nàng mới bất ngờ ra tay.
Nhưng Sở Huyền đối mặt Lan Tiếu Y tập kích không hề biến sắc mặt, thậm chí lộ vẻ khinh thường.
Mắt thấy phù văn vàng ập đến, mắt trái của y bỗng bắn ra một chùm tia sáng đen, tiêu trừ phù văn vô hình.
Sau đó tốc độ chùm sáng không giảm, cực kỳ nhanh chiếu vào người Lan Tiếu Y.
Lan Tiếu Y vốn định tránh né nhưng đã không kịp, thân hình nàng chợt khựng lại, không thể nhúc nhích một ly.
- Hừ! Không biết trời cao đất rộng!
Sở Huyền khinh thường cười khẩy, sau đó quay đầu đi hướng lầu của mình.
Gã vừa đi vừa thản nhiên nói:
- Đi theo ta, nếu ngươi đã giết ba thị vệ của bổn hoàng thì phải làm tùy thân nha hoàn cho bổn hoàng! Xem tư sắc của ngươi không tệ, đợi bổn hoàng hồi phục thân thể đàn ông thì sẽ sủng hạnh ngươi.
Lan Tiếu Y trong lòng kinh sợ muốn chết, nàng sống hai mươi lăm năm chưa từng nghe nói tình huống như vậy.
Lúc này lòng nàng rất tỉnh táo nhưng không thể kiềm chế muốn làm theo lời của thiếu niên, thân thể không tự chủ theo sau lưng Sở Huyền.
Nhưng nàng vừa mới đi ra không mấy bước thì không trung đột nhiên có một lực hút lớn vọt đến.
Ngay sau đó, nàng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Phong Liệt, lực hút quái dị cũng biến mất.
Phong Liệt liều thân thể trọng thương, hao phí hơn phân nửa tinh thần mới cưỡng ép hút Lan Tiếu Y vào, bây giờ sắp hôn mê.
Lan Tiếu Y nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh thay đổi thì ngây ra, khi thấy rõ Phong Liệt biểu tình tức giận, không chút khách sáo định một roi quất hắn.
Phong Liệt thầm gào to, lại vội vàng ném nàng ra khỏi long ngục không gian, thầm cầu nguyện đàn bà xấu này tuyệt đối đừng rơi vào tay Sở Huyền, nếu không thì hắn cũng bất lực.
Lan Tiếu Y lại xuất hiện bở bên ngoài đúng lúc đứng đối diện Sở Huyền, bốn mắt giao nhau, hai người đều thấy ngoài ý muốn.
Sở Huyền muốn dùng lại chiêu cũ để khống chế Lan Tiếu Y nhưng nàng không phải đồ ngốc, chịu thiệt một lần là đủ rồi.
Nàng cũng không dám hiếu chiến, thiếu niên cực kỳ qusi dị này khiến nàng không có nửa phần thắng, không chút do dự liên tục nhảy người bay ngược đi.
Khi Sở Huyền lại thi triển nhiếp hồn chi mâu thì nàng đã ra ngoài trăm trượng, khiến y ngoài tầm tay với.
Rồi nàng biến mất trong bóng đêm.Ở trong long ngục không gian, Phong Liệt nhìn thấy như vậy thì thầm thở phào, mơ màng thiếp ngủ.……………..
Cũng không biết trải qua bao lâu, Phong Liệt cảm thấy mặt chợt lạnh, một giọt mưa rơi xuống khiến hắn từ từ tỉnh dậy.
Hắn giãy dụa mở mắt ra, phát hiện đó đâu phải mưa, là nước mắt của mỹ nhân U Nguyệt.
- A? Phu quân ngươi tỉnh rồi ?
Lý U Nguyệt đang khóc bỗng phát hiện Phong Liệt tỉnh dậy thì vội lau nước mắt thay vẻ mặt vui sướng.
Trên người nàng hiệu quả định hồn chú sớm biến mất, lúc trước trúng một roi của Lan Tiếu Y, bên vai trái để lại một vết roi ra thì cũng không có gì đáng lo, nhưng vì nàng lo lắng Phong Liệt mà khuôn mặt xinh đẹp hơi tiều tụy.
Phong Liệt gắng gượng ngồi dậy, vẻ mặt áy náy nói:
- Ừm, U Nguyệt, tại ta không tốt, liên lụy nàng.
Lý U Nguyệt mềm giọng nói:
- Trước đừng nói chuyện này, chàng cảm giác sao rồi ?
Phong Liệt hỏi:
- Không cần lo lắng, vết thương của ta đã lành gần hết. Ta ngủ bao lâu rồi ?
Phong Liệt cảm nhận tình trạng thân thể, phát hiện trước ngực, xương hông bị gãy nhờ công hiệu của huyền nguyên bất tử đan nên khép lại hết, vết thương ở nội tạng cũng không đáng lo. Nhưng cả người hắn đau nhức vô lực, trong khoảng thời gian ngắn không thể sử dụng nguyên lực.
Lý U Nguyệt nhíu mày liễu, chợt trách mắng:
- Chàng ngủ cũng sắp hi ngày, rốt cuộc chàng làm gì chọc Lan Tiếu Y, khiến nàng ta muốn cùng chàng đồng quy vu tận!?
- Á... cái này...
Phong Liệt cứng họng, chuyện này khó giải thích cho Lý U Nguyệt, nhưng hắn thấy ánh mắt nghi ngờ của giai nhân thì không thể im lặng được.
Trầm ngâm một lúc, hắn đành nói sơ cho Lý U Nguyệt nghe.
Đương nhiên, hắn chỉ là nói khi mình vào long ngục không gian thì vừa lúc thấy Lan Tiếu Y thay đò, còn lại đều thích hợp bỏ qua, nếu không thì hắn sợ Lý U Nguyệt sẽ nổi điên.
- Hừ hừ! Chắc không phải chàng cố ý chứ?
Lý U Nguyệt hầm hừ nói, mắt đẹp nhấp nháy xem Phong Liệt, rõ ràng là không tin.
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
697 chương
1895 chương
56 chương
11 chương
177 chương
34 chương