Trên Long Huyết đại lục, long võ giả ăn, mặc, ngụ ở bất cứ thứ gì đều tốt hơn vật thế tục phàm nhân sử dụng gấp vô số lần. Chỉ một tòa lầu các này giá trị đã ngang ngửa với hoàng cung của đế quốc người thường. - U Nguyệt! Lại đây ăn cơm đi! Phong Liệt nhìn Lý U Nguyệt tu luyện đến quên hết tất cả, lắc đầu bật cười. Nha đầu này mà tu luyện là không biết trời trăng. - A? Lý U Nguyệt kinh ngạc đáp một tiếng, nàng chậm rãi quay mặt sang, thấy Phong Liệt và lầu các xinh đẹp dựng trên mặt đất thì ngẩn ra, vẻ mặt vui mừng. - Ủa? Lầu các thật đẹp quá! Hì hì! Lý U Nguyệt lắc vòng eo mảnh khảnh, yểu điệu thướt tha chạy vào trong lầu. Đôi mắt xinh đẹp tỏa sáng, bên trong bày biện trang nhã, tất cả vật đầy đủ hết khiến nàng rất vừa lòng. So sánh với hoàn cảnh trong long ngục không gian thì lầu các càng có phong cách hơn. Thấy Lý U Nguyệt vui vẻ nhảy nhót thì Phong Liệt bỗng cười xấu xa nói: - Khụ khụ. U Nguyệt, nơi này làm chỗ động phòng của chúng ta được không? - A? Lý U Nguyệt ngẩn ra, kinh ngạc há to miệng. Không đợi nàng phản ứng lại, Phong Liệt rất hối hận vỗ đầu nói: - Ai dà! Sao ta quên mát, đêm động phòng của chúng ta sớm làm trong xe ngựa rồi ! Lỗi a lỗi! - A! Ngươi... ngươi! Ngươi cái thứ xấu xa vô sỉ! Ta cắn chết ngươi! Lý U Nguyệt hồi phục tinh thần, xấu hổ đến mặt thoáng chốc đỏ rực. Nàng vừa tức vừa ngại ngùng nhào vào Phong Liệt, nhưng đây không khác gì dê vào miệng cọp. Tiếp theo, thân thể nhấp nhô mỹ miều của Lý U Nguyệt bị Phong Liệt ôm trong vòng tay, hai móng vuốt giở trò ở ngực và mông giai nhân, ăn bớt no nê, khiến Lý U Nguyệt liên tục rên rỉ. Thoáng chốc tiếng cười tà ác của Phong Liệt và tiếng Lý U Nguyệt kinh kêu không ngừng vang vọng trong long ngục không gian, thật lâu không ngừng. Hai người cười đùa một lát sau, Phong Liệt kéo Lý U Nguyệt ánh mắt quyến rũ đi đến bên cạnh bàn ăn. - U Nguyệt đã lâu không ăn cái gì, ăn cơm trước đi! - Ừ! Chúng ta không gọi Lan Tiếu Y hả? - Hừ! Nàng ta là cao thủ cương khí cảnh, hai, ba tháng không ăn cơm không đói chết, mặc kệ nàng ta! - … Mặc dù long võ giả nuốt long nguyên đan có thể giữ cho sự sống không ngừng nhưng cũng không phải kế lâu dài. Chỉ có đạt đến hóa đan cảnh mới có thể tùy ý hấp thu thiên địa tinh hoa dung nhập vào thân mình. Khi đó không cần ăn cơm, một ít vật chất cần thiết cho cơ thể tùy tiện hấp thu từ bên ngoài. Lý U Nguyệt đã hơn mười ngày không ăn cái gì, ăn ngon miệng một bàn mỹ thực, không quên trừng mắt Phong Liệt, hiển nhiên còn nhớ thù vặt lúc nãy bị ăn bớt. Phong Liệt ngồi đối diện, vừa rót mỹ tửu vừa cười tủm tỉm nhìn cô gái mình yêu, yên lặng cảm nhận giờ phút ấm áp này. Đối với người thường thì cả nhà cùng một chỗ ăn cơm là chuyện rất bình thường, nhưng đối với long võ giả địa vị cao cao tại thượng thì chuyện như vậy rất hiếm có, Phong Liệt vô cùng quý trọng. Nhưng thời gian ấm áp không trong chốc lát đã bị khách đến đánh gãy. Phong Liệt mới uống cạn rượu trong cốc thì bỗng mắt co rút, một lũ tinh thần đặt bên ngoài phát hiện có một bóng người lặng lẽ xuất hiện trong phòng mình. “A? Là hắn?"Phong Liệt lòng máy động, lập tức nhận ra thân phận của người đên, mặt lộ vẻ nghiêm túc. - U Nguyệt, ta ra ngoài một lát! Dứt lời, Phong Liệt độn ra khỏi long ngục không gian. Một cái bóng mờ nhạt nương bóng đêm tối tăm như là quỷ quái xẹt qua không khí, nhẹ nhàng rơi vào phòng Phong Liệt. Người này nhìn lướt qua tình hình trong phòng, phát ra tiếng khẽ kêu kinh ngạc: - Ủa? Người đâu rồi ? Đúng lúc này, một góc trong phòng bỗng hiện ra thân hình Phong Liệt. Phong Liệt chỉ vừa xuất hiện liền vội khom người hành lễ với khách đến, nói: - Phong Liệt cung nghênh viện chủ đại nhân! - A? Lãnh Phi Hồng bị thanh âm sau lưng làm giật nảy mình. Gã bỗng xoay người lại, thấy rõ mặt mũi của Phong Liệt rồi thì mặt lộ vẻ kinh ngạc, gã nhớ rõ mới nãy trong góc không có ai! Phong Liệt cười hỏi: - Viện chủ đại nhân đêm khuya giá lâm, không biết có chuyện gì sai bảo? - A... tiểu tử nhà ngươi đúng là có chỗ kỳ quặc! Trên khuôn mặt điển trai lạnh lùng của Lãnh Phi Hồng hiếm khi lộ nụ cười khổ, rồi nói: - Vết thương của ngươi ra sao rồi ? Phong Liệt đáp: - Đã không có gì. - Ừm, ta mang ngươi đi gặp một người! Lãnh Phi Hồng lạnh nhạt ừ một tiếng, hình như không ngoài ý muốn về vết thương của Phong Liệt. Dứt lời, không để Phong Liệt nói nhiều, chớp mắt gã vọt tới trước, xách Phong Liệt lên bay ra ngoài cửa sổ, biến mất trong bóng đêm. Phong Liệt trong lòng rất là kinh ngạc, rốt cuộc là ai muốn gặp hắn mà khiến Lãnh Phi Hồng đích thân ra mặt? Nhưng hắn không chút chống cự, bởi vì không cảm nhận địch ý từ người Lãnh Phi Hồng. Lúc này tiếp xúc với Lãnh Phi Hồng ở khoảng cách gần, Phong Liệt mơ hồ cảm giác nguyên lực hùng hồn mênh mong như núi của gã, làm hắn thầm giật mình. Lãnh Phi Hồng ở trong trận chiến phong vương nổi bật, dự vào thực lực mạnh mẽ hơn cùng cấp giành được danh hiệu Thiết huyết ma vương vang dội cả đại lục. Hơn nữa gã tu hành không đủ hai trăm năm đã đến đỉnh thần thông cảnh cửu tầng, có thể nói tư chất nghịch thiên. Bây giờ gã xứng đáng là đệ nhất cao thủ dưới hóa đan cảnh ở ám võ viện, thậm chí sức chiến đấu trong số cao thủ thần thông cảnh xem như hiếm có địch thủ. Không biết có phải là ảo giác, Phong Liệt cảm thấy nguyên lực hùng hồn trong người Lãnh Phi Hồng còn mạnh hơn Lữ gia lão tổ Lữ tiêu một chút, khiến hắn kinh sợ. Tốc độ ngự không phi hành của Lãnh Phi Hồng cực kỳ nhanh, mặc dù mang theo Phong Liệt nhưng tựa cơn gió nhanh chóng xẹt qua không trung bay tới sau núi. Lát sau hai người đáp xuống ngoài cái hang đen như mực. Lãnh Phi Hồng buông Phong Liệt xuống, vô cùng cung kính hành lễ với hang động, khẽ nói với Phong Liệt: - Tự ngươi vào đi. Phong Liệt nhìn biểu tình trên mặt Lãnh Phi Hồng, không phát hiện có gì lạ nhưng lòng thầm cảnh giác. Mặc dù cho đến nay Lãnh Phi Hồng luôn rất chăm sóc hắn, thậm chí giao cho trọng trách, nhưng Phong Liệt sống hai đời, trải qua ân sư, bạn tốt phản bội, rất khó hoàn toàn tin tưởng một người. Hắn có thể hoàn toàn tin tưởng chỉ có mình và thực lực của bản thân. Do dự một lúc, hắn nhẹ gật đầu, sải bước đi nhanh vào hang động. Lãnh Phi Hồng yên lặng đứng phía sau, nhìn bóng lưng Phong Liệt, lộ vẻ hâm mộ.*Bộp, bộp, bộp!*Hang rất sâu, cũng rất rộng. Phong Liệt đạp trên bậc thềm đá từ từ đi xuống sâu trong. Dần dần không khí nặng nề xưa cũ ập vào mặt khiến lòng Phong Liệt trầm xuống. Hơi thở này như là vị sử sách tinh thần bị chôn vùi trong lịch sử mênh mông vô tận, tràn ngập tang thương cùng lắng đọng. Chốc lát sau Phong Liệt đã đi đến tận cùng con đường, vào một tòa đại điện trong lòng núi Ám Võ Phong. Dưới ánh đèn mờ, một trung niên văn sĩ mặc đồ trắng khoanh chân ngồi, xung quanh chất đống sách cổ như núi. Áo dài không gió tự bay, cho người cảm giác phiêu dật khó tả. Phong Liệt nhìn thấy trung niên văn sĩ thì mắt trợn to giật mình: - A? Tử Long hộ pháp!? Mặc dù lúc trước hắn có điều suy đoán, nhưng by giờ khẳng định mình bị Tử Long hộ pháp, cao thủ long biến cảnh đứng trên đỉnh Long Huyết đại lục triệu kiến thì kiềm không được tinh thần rung động.