Theo Diệp Thiên Tử thấy thì hai cô gái bên cạnh Phong Liệt đều rất xa lạ, chắc là hắn mới quen mấy ngày gần đây. Nhưng mới quen có mấy ngày mà đã thân thiết với Phong Liệt như vậy thì chắc không phải con gái nhà lành gì. Phong Liệt lại vì người đàn bà như vậy xuống tay với nàng, nàng bỗng thấy rất tủi thân. Cộng thêm trong khoảng thời gian này Phong Liệt luôn tránh né làm nàng đêm ngủ không ngon, ăn uống không ngon, lòng rất buồn bực. Cố tình nàng không nói nên lời, Diệp đại tiểu thư có khi nào chịu uất ức như vậy đâu? Bây giờ những những oán hờn gom góp lại thành đống khiến ngực nàng phập phồng, mắt đong đầy nước tùy thời tràn đê, bướng bỉnh trừng Phong Liệt. Nàng muốn rụt tay về, nhưng bất đắc dĩ bị Phong Liệt nắm chặt, bực mình quá nàng bỗng há miệng cắn mu bàn tay của hắn. - A... nàng! Phong Liệt đau đớn hét lên, do dự một chút vội nói nhỏ một câu: - Bọn họ là Tiểu Yên, Tiểu Lục! Mau nhả ra! Hắn hiểu bà điên Diệp Thiên Tử này mà điên lên là không theo lẽ thường được, không giải thích rõ cho nàng nghe thì chuyện sẽ không dừng lại. Diệp Thiên Tử đang cắn ngon miệng chợt nghe giọng của Phong Liệt thì động tác khựng lại. Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá Tiểu Yên, Tiểu Lục vẻ mặt tức giận. Nàng phát hiện mặc dù hai cô gái thay đổi diện mạo nhưng cách ăn mặc vẫn giống bình thường, một người thích màu đỏ, một thích màu xanh. Thấy vậy nàng tin ngay vài phần, lửa giận xẹp xuống một nửa, nhưng nước đong đầy khóe mắt kiềm không được ứa ra. Phong Liệt lúng túng, xung quanh đã tụ tập vô số đệ tử đang nhỏ giọng xì xầm. Hôm nay xảy ra chuyện này nếu truyền ra ngoài thì sẽ bị mọi người thêm mắm thêm muối một phen, e rằng hắn và Diệp Thiên Tử có nhảy vào thiên hà cũng rửa không sạch, tuy rằng vốn đã không tẩy sạch được rồi. Hắn thấy Diệp Thiên Tử cảm xúc đã ổn định thì từ từ thả cổ tay nàng ra, lòng thầm nghĩ cô nàng này tuy tính tình không tốt nhưng làn da thì mềm mại trơn mịn, xúc cảm không tệ lắm. Nhưng hắn mới thả tay ra thì thấy Diệp Thiên Tử bỗng bắt lấy tay hắn đưa đến bên miệng mình, lại cắn mạnh một cái mới nhả ra. - A... nàng! Nàng là con cún sao? Phong Liệt hét thảm, nhanh chóng rút tay lại, tức giận nhìn Diệp Thiên Tử. Tiểu Yên, Tiểu Lục cũng bực mình nhìn Diệp Thiên Tử. Diệp Thiên Tử hít mũi, hầm hừ nói: - Hừ hừ! Ai kêu ngươi khi dễ ta ! Nếu sau này ngươi dám khi dễ ta nữa thì ta, ta... ta khiến Hắc cắn chết ngươi luôn! Phong Liệt xoa tay, hơi khinh thường bĩu môi. Mặc dù Hắc đã thăng lên làm nhị cấp long thú nhưng còn chưa đỡ được một bàn tay hắn vỗ. Nhưng Diệp Thiên Tử nói mấy lời này thật mập mờ, giống như tình nhân làm nũng vậy. Nói xong nàng cảm thấy hơi kỳ kỳ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ rực. Tiểu Lục ở bên cạnh nhìn Diệp Thiên Tử, lại liếc Phong Liệt lúng túng, bất mãn lầm bầm: - Hừ! Sớm biết các ngươi có mờ ám mà! Phong Liệt làm bộ như không nghe thấy, không định ở đây lâu hơn, định rời đi. Nhưng đúng lúc này, trong đám người đằng sau có một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng tràn đầy khí thế vang lên: - Hừ! Là ai đang khi dễ người của Diệp gia ta? Mọi người ngẩn ra, đưa mắt nhìn sang. Lát sau đám người tách ra, một bóng người vóc dáng bốc lửa khoan thai đi đến. - A? Phong Liệt ngẩn ra. Chỉ thấy người đến là một thiếu nữ xinh đẹp hơn hai mươi tuổi, mặc váy dài màu trắng cao quý trang nhã, diện mạo xinh đẹp, ngực cao ngất, dáng người yểu điệu, cực kỳ bắt mắt. Đặc biệt là Phong Liệt kinh ngạc là cô gái này có sáu, bảy phần giống Diệp Thiên Tử, so với nàng có thêm phần đàn bà trưởng thành. Diệp Thiên Tử nhìn thấy thiếu nữ thì mắt bỗng sáng lên, reo lên nhào vào ngực cô gái: - A? Tỷ tỷ? Sao tỷ tỷ tới đây? Ta rất nhớ tỷ tỷ nha! Cô gái mặc váy trắng thân thiết sờ tóc dài của Diệp Thiên Tử, hừ nhẹ nói: - Tỷ tỷ trở về xem ngươi không được sao? Kết quả mới vừa về đã thấy ngươi bị người ta khi dễ, làm tỷ tỷ quá mất mặt! - A? Người ta đâu có. - … Phong Liệt nghe hai cô gái đối thoại, lòng máy động, đại khái đoán ra thân phận của nàng ta. Nếu hắn đoán không sai thì cô gái này chắc là tỷ tỷ ruột của Diệp Thiên Tử, Thiên Long Thần Triều Diệp gia đại tiểu thư, Diệp Thiên Quỳnh. Kiếp trước hắn có nghe nói danh tiếng của cô gái này, là thiên tài thiếu nữ trăm năm khó gặp, đã từng là nữ thần của thế hệ trẻ Ma Long giáo, tình nhân trong mộng của vô số đệ tử. Nhưng theo lý thì lúc này Diệp Thiên Quỳnh nên ở Thiên Long Thần Triều đảm nhiệm chức vị quan trọng mới đúng chứ. - Thiên Tử, trong mắt ngươi chỉ có tỷ tỷ, không lẽ phớt lờ Thanh Lâm ca này sao? Một thanh âm trong trẻo bỗng vang lên sau lưng Diệp Thiên Quỳnh. Diệp Thiên Tử ngẩng đầu nhìn, trông thấy người đàn ông thanh niên tuấn tú sáng sủa, cực kỳ đẹp trai đang làm vẻ tức giận nhìn nàng. Diệp Thiên Tử đầu tiên là ngẩn ra, sau đó xấu hổ cười nói: - Thanh Lâm ca, sao ca cũng trở về thế? - Ha ha, lần này trở về là phụng mệnh trong nhà, phải xử lý hôn sự giữa ta và tỷ của ngươi... - Thanh Lâm! Chuyện này trở về rồi nói sao! Diệp Thiên Quỳnh đột nhiên lên tiếng đánh gãy lời của người đàn ông, mặt hơi đỏ, trong mắt khó thể che giấu vẻ hạnh phúc. - A... ha ha, tỷ của ngươi da mặt mỏng đó mà. Triệu Thanh Lâm cười cười, sờ mũi, cưng chiều nhìn Diệp Thiên Quỳnh, tư thế rất tự nhiên. Bây giờ Phong Liệt không còn hứng thú nghe việc nhà của người ta, dẫn đám Tiểu Yên, Tiểu Lục, Trương Đại Tài đi ra ngoài. Nhưng không ngờ Trương Đại Tài vốn vẻ mặt hạnh phúc thấy Phong Liệt định rời đi thì ánh mắt lạnh lùng, quát bảo: - Ngươi đứng lại đó! Ta có cho ngươi đi chưa? Phong Liệt khựng bước, sắc mặt hơi âm trầm, hắn thấy khó chịu giọng điệu kẻ cả của cô gái này. Phong Liệt xoay người lại, lạnh lùng nhìn Diệp Thiên Quỳnh, hỏi: - Có chuyện gì không? Diệp Thiên Quỳnh khẽ hừ một tiếng, đôi mắt đẹp đánh giá Phong Liệt từ trên xuống dưới, khi thấy chưởng ngự lệnh bài bên hông hắn thì ánh mắt nghiêm túc, lòng rất kinh ngạc. Nhưng chỉ chốc lát sau nàng đã hồi phục bình thường, lạnh lùng nói với Phong Liệt: - Tiểu tử kia! Ta mặc kệ ngươi là ai, sau này không cho phép ngươi quấy rầy muội muội của ta nữa, nếu không thì bổn tiểu thư sẽ không khách sáo! Nàng chỉ vừa mới đến, tưởng là Phong Liệt quấy rầy Diệp Thiên Tử. Vốn nàng định ra tay cho Phong Liệt một bài học nhưng thấy thắt lưng bên hông hắn thì từ bỏ ý định này. Tuổi trẻ như vậy mà có tu vi đến thế, được phong làm chưởng ngự chức cao trên vạn người, nhất định là có tiềm lực phi phàm, bối cảnh sâu xa. Nàng không muốn đắc tội Phong Liệt quá đáng nên mở miệng cảnh cáo. Tiểu Lục làm vẻ mặt tức giận, rất bất bình thay cho Phong Liệt. Rõ ràng là bà điên Diệp Thiên Tử cứ tới quấy rầy Phong Liệt, sao bây giờ ngược lại là hắn dây dưa Diệp Thiên Tử? Đúng là vô lý! Nàng kiềm không được định trả đũa, nhưng mới mở miệng đã bị Phong Liệt cản lại. Nghe tỷ tỷ nói vậy thì Diệp Thiên Tử mặt hồng lên, rất là sốt ruột, kéo tay Diệp Thiên Quỳnh, làm nũng nói: - Tỷ tỷ! Không phải tỷ tưởng như vậy! Việc này tỷ tỷ cứ mặc kệ đi, tự ta giải quyết là được!