Đang là lúc nửa đêm, trăng sáng treo cao, gió mát hiu hiu, xung quanh yên tĩnh không tiếng động. Phong Liệt mắt chớp lóe, thầm đề phòng xung quanh để tránh bị người ám toán, lòng rất bực mình: Không lẽ thật là có ai muốn đối phó ta? Nhưng cũng không đến mức dùng thủ đoạn rác rưởi thế này đi? Chưa nghe nói có long võ giả nào bị thiêu cháy nha! Chốc lát sau, khói đặc và lửa trên lầu hoàn toàn biến mất, Trương Lục và Triệu Tứ chật vật chạy xuống dưới. Hai người hoảng hốt chạy đến gần chỗ ba người Phong Liệt, *bùm* một tiếng quỳ trên mặt đất. - Xin bổn công tử thứ tội! Là tiểu nhân thất trách! xin công tử tha cho tiểu nhân một mạng... - Công tử... Không đợi Phong Liệt hỏi chuyện thì hai hạ nhân đã sợ đến mặt như màu đất, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ. Phong Liệt hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói: - Rốt cuộc có chuyện gì? Trương Lục vội đáp: - Hồi bẩm công tử! Tiểu nhân cũng không biết tại sao có lửa nữ, nhưng lửa này rất lạ, mới đầu phòng khách lầu hai rõ ràng không có gì cả nhưng mới rồi bỗng có một giường lửa. Tiểu nhân thật sự không biết có chuyện gì! - A? Lại có việc này? Phong Liệt nghe thế rất kinh ngạc, suy ngẫm một lúc ánh mắt bất giác liếc tiểu viện bên cạnh. Cùng lúc đó, trong tiểu viện cách vách có hai đôi mắt đẹp chớp lóe quan sát tình hình bên này, chính là Sở Điệp và Diệp Thiên Tử.Ánh mắt hai cô gái giao nhau với Phong Liệt, Sở Điệp xấu hổ vội tránh đi, Diệp Thiên Tử thì cười nhạt không hề lùi bước đối diện hắn. Phong Liệt bất đắc dĩ lắc đầu, tình hình này không hỏi cũng biết, chuyện phóng hỏa có mười phần liên quan Diệp Thiên Tử. Nhưng mặc dù Phong Liệt tức giận rồi lại không có chỗ để trút ra. Không vì sao hết, Diệp Thiên Tử dành tâm ý cho hắn ngay cả nha đầu ngốc Tiểu Lục còn nhìn ra thì sao Phong Liệt không phát hiện được? Đặc biệt là hắn đối mặt Diệp Thiên Tử có chút hụt hơi, dù sao nghiêm khắc mà nói là chính hắn chọc vào cô gái này trước, đúng là món nợ rắc rối không thể tính rõ ràng. Trầm ngâm một lát sau, Phong Liệt lười đi tra hỏi Diệp Thiên Tử. Hắn không nói tiếng nào ôm lấy Tiểu Lục đã ngáy khò khò đi vào trong lầu. Tiểu Yên vẻ mặt phức tạp nhìn Diệp Thiên Tử rồi theo sau Phong Liệt. - Hừ! Phong Liệt xấu xa! Dám khiến bổn tiểu thư khó chịu vậy thì ngươi cùng đừng mơ thoải mái! Hừ hừ! Diệp Thiên Tử vô cùng đắc ý khẽ hừ như là đánh thắng trận vậy, kéo tay Sở Điệp bước nhanh lên lầu, miệng còn ngân nga. Quay về phòng, Phong Liệt không còn tâm tình ăn luôn Tiểu Yên, bây giờ chưa giải quyết được Diệp Thiên Tử thì hắn sẽ không sống yên được. Ba người đành ngoan ngoãn ôm nhau ngủ. Trong bóng đêm, Tiểu Yên lén liếc Phong Liệt, Tiểu Lục nằm bên gối, lòng thầm thở ra và cùng hơi mất mác, nàng hơi hâm mộ Tiểu Lục trở thành người đàn bà thật sự của hắn. Một đêm bình an. Sáng sớm ngày thứ hai, Phong Liệt ngủ đến mặt trời mọc từ phía tây mới chậm rãi tỉnh dậy, không thấy bóng dáng Tiểu Yên, Tiểu Lục ở bên cạnh mà hắn bất giác thấy khó chịu. Hắn lắc đầu bật cười, tiếp theo chậm chạp xuống giường, mặc áo ngay ngắn, súc miệng tẩy rửa xong bước ra tiểu viện, đi lên núi. Trải qua một đêm âm dương điều hòa, Phong Liệt cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái, buồn bực mất hết, lòng lấy mà lạ. Chuyện nam nữ quả nhiên huyền diệu vô cùng. Một lát sau, Phong Liệt đi trên đường núi lót đá xanh, dần vứt đi tạp niệm, híp mắt nhìn phía đông mặt trời dâng lên, lòng tính toán hướng đi về sau. - Ài! Bây giờ lão tử có quá nhiều kẻ địch, tăng thực lực đã là lửa sém lông mày! Nếu không thì không cần đi Tứ Phương Thành, chỉ sợ vừa bước ra ám võ viện liền bị người chặt làm tám khúc cho cá ăn! Hắc, đi vô quang bí cảnh nghiên cứu chút đi, đãi ngộ mà viện chủ mới có tuyệt đối đừng làm lão tử thất vọng. Lúc trước khi Phong Liệt mới tham gia vào ám võ viện thì viện chủ Hồ Kiếm Trung đã từng đặc biệt cho phép hắn tự do tham gia vô quang bí cảnh, đãi ngộ này dù là kiếp trước hắn cũng chưa từng được hưởng, khiến vô số cao thủ ám võ viện ghen tỵ muốn chết. Bởi vì trong lịch sử ám võ viện thường chỉ có hai viện chủ và một ít tuyệt thế cao nhân ẩn thế mới có tư cách vào trong, ngay cả hộ pháp thần thông cảnh bình thường cũng không thể tới gần. Nhưng trước đó Phong Liệt không nắm bắt được lão già kia có ý định gì với mình, dù có thể vào vô quang bí cảnh trung tu luyện thì hắn vẫn không dám đi. Nhưng hôm nay Hồ Kiếm Trung đã cuốn gói rời đi, mặc dù trong ám võ viện có vài ông lão có ý quấy rối mình nhưng tuyệt đối không có khả năng ngay mặt nhảy ra gây chuyện được. Hơn nữa bây giờ Phong Liệt có trấn long thiên bia, long ngục không gian sẽ không là con kiến mặc kệ người chà sát không có chút sức phản kháng. Trong long ngục không gian đến nay còn Lữ Tiêu cao thủ hóa đan cảnh còn đang khổ sở giãy dụa chính là ví dụ tốt nhất. Từ này không còn gì phải kiêng dè nữa, Phong Liệt dần tò mò thánh địa tu luyện vô quang bí cảnh trong truyền thuyết Ma Long giáo, hắn quyết định đi thăm dò một phen. Nhưng Phong Liệt mới đi ra khỏi tiểu viện không bao xa đột nhiên ngừng lại ở ngoài một tiểu viện, hắn trầm ngâm một lúc, đi vào trong. - Diệp Trì, lần này ngươi bị thương nặng như vậy, luyện công không cần vội vã, lại tĩnh dưỡng mấy ngày được không? Trong phòng vang một giọng nữ êm tai vang cầu, trong giọng nói tràn đầy quan tâm và sốt ruột. Ngay sau đó, vang lên một thanh âm trẻ tuổi mà kiên quyết: - Thanh Thanh, ngươi yên tâm đi, đại sư huynh đưa cho ta huyền nguyên bất tử đan chính là thần đan, ngươi xem này, chẳng phải ta không có việc gì sao? Mấy ngày qua ta đã làm lỡ rất nhiều thời gian, phải nắm chặt bổ sung mới được! Khụ khụ! Thiếu niên vừa kiên cường nói vừa nhịn không được ho khan hai tiếng. Ngoài gian phòng, Phong Liệt hơi nhíu mày. Diệp Trì bị huynh đệ họ Lữ bị thương nặng, xương toàn thân vỡ vụn, thậm chí nội tạng bị tổn hại nặng. Nếu không nhờ có huyền nguyên bất tử đan thần hiệu kỳ diệu thì có thể sống tiếp hay không là cả một vấn đề. Phong Liệt nhẹ lắc đầu khẽ thở dài, tiếp theo đẩy cửa vào. Ngay sau đó, chỉ thấy trong phòng Diệp Trì lảo đảo định đứng dậy, Lạc Tiểu Thanh vẻ mặt sốt ruột đứng một bên. Hai người thấy Phong Liệt tiến vào thì rất kinh ngạc, biểu tình vừa mừng vừa lo. - Đại sư huynh? Sao ngươi đến đây? Tiểu Thanh, mau dọn chỗ cho đại sư huynh ngồi! Diệp Trì kích động qua đi rồi dặn Tiểu Thanh. Phong Liệt cười khẽ nói: - Ha ha, không cần, ta đi qua bên này thuận tiện tiến vào xem! Lạc Tiểu Thanh ngây ra một lúc thì khuôn mặt nhỏ nhắn vui sướng, hai, ba bước chạy đến bên cạnh Phong Liệt, kéo tay áo hắn, nói: - Đại sư huynh! Ngươi đến vừa lúc, ngươi hỗ trợ khuyên nhủ Diệp Trì đi. Bây giờ vết thương của hắn còn chưa bình phục mà đã định đi luyện công, người ta sốt ruột chết được, ta nói mà hắn không chịu nghe! Phong Liệt cười tủm tỉm gật đầu, nhìn vết thương của Diệp Trì, nhíu mày nói: - Ưm, mặc dù hồi phục cũng khá rồi nhưng trước mắt đúng là không thích hợp luyện công, nếu không thì rất có thể để lại hậu hoạn, vậy thì sẽ mất nhiều không được! - Nhưng mà đại sư huynh, ta... Diệp Trì cuống lên, gã là người luyện công cuồng, trước kia mỗi ngày đều phải luyện công trên mười canh giờ nhưng mấy ngày nay gã chỉ có thể hàng ngày nằm giương mắt nhìn, điều này thật là hành hạ gã vô cùng. Phong Liệt nhìn Diệp Trì vô cùng sốt ruột thì đầu chợt lóe tia sáng, ý niệm quái dị trồi lên óc. Hắn nhớ kiếp trước danh tiếng Diệp Trì nổi lên là sau khi vào Ma Long giáo ba, bốn năm. Đời này nếu hắn đã biết tình huống trong đó, hơn nữa Diệp Trì không phải người ngoài thì không ngại kéo một phen, để tiểu tử này ngày lành sớm đến hơn. Hắn trầm ngâm một lúc, nói: - Diệp Trì, tình huống hiện tại của ngươi đúng là không thích hợp luyện công, nhưng không ngại tham ngộ võ học, trên thất hà bích đằng sau Ám Võ Phong chúng ta có khắc cảm ngộ võ học của một số cao nhân tiền bối để lại. Nếu bây giờ ngươi buồn chán thì có thể đi xem thử! Nghe Phong Liệt nói vậy Diệp Trì đầu tiên là vui sướng, tiếp theo nhíu mày nói: - Đại sư huynh, thất hà bích đúng là thánh địa võ học của ám võ viện chúng ta, nhưng thứ ở đó không phải đệ tử bình thường chúng ta có thể thấy được! Hoặc cần giá trị cống hiến đủ, hoặc là dùng nhiều long tinh đổi thời gian, cái... cái này đều không phải điều ta có thể chịu đựng được. Mắt Lạc Tiểu Thanh chợt lóe, bỗng vui vẻ nói: - Cái này có là gì, ta còn có ba trăm long tinh, chắc là đã đủ? Diệp Thiên Tử mất mác nói: - Khụ khụ, ta sớm hỏi rồi, ba trăm long tinh chỉ có thể tham ngộ ba canh giờ. - Ha ha, ba trăm long tinh không đủ nhưng ba vạn long tinh thì sao? Phong Liệt cười khẽ, vung tay lên, *xoẹt* một tiếng một đống nhỏ long tinh xuất hiện trên mặt đất, ánh sáng vàng cam chói mắt. Luyện chế phong ma thần thương hiện tại hắn có chưa đến bốn mươi vạn. Nhưng may là trừ trấn long thiên bia ra thì cái khác không hao phí nhiều long tinh lắm, mặc dù ba vạn long tinh không phải số lượng nhỏ nhưng đối với cần thiết tu sửa trấn long thiên bia thì không tính là một cọng lông trâu nữa là. Bây giờ nhìn long tinh trước mắt, Diệp Thiên Tử và Lạc Tiểu Thanh mắt lồi ra, cực kỳ kinh ngạc. Bây giờ dù họ đã tăng lên làm đệ tử trung tâm, một tháng chỉ được lương năm viên long tinh mà thôi, ba vạn long tinh đúng là con số thiên văn. Chấn kinh một chốc, thấy Diệp Thiên Tử nghiến răng kiên cường nhìn chằm chằm Phong Liệt, nói: - Đại sư huynh! Diệp Trì ta đã chịu nhiều ân huệ của ngươi rồi, những... long tinh này ta không thể thu! Lạc Tiểu Thanh nhìn Diệp Trì, lại nhìn Phong Liệt, môi nhỏ nhắn mấp máy cuối cùng khép lại, nàng biết rõ đây là chuyện đàn ông với nhau, một người đàn bà thông minh nên giữ im lặng. Phong Liệt bình tĩnh nhìn Diệp Trì, đôi mắt trong suốt kia vô cùng kiên cường, kiên quyết, đây cũng là điều khiến hắn thưởng thức. - Diệp Trì, long tinh có mang nhiều hơn cũng chỉ là vật ngoài thân thôi, nếu ngươi còn nhận ta là sư huynh thì đừng khách sáo với ta! Quan trọng là ta không muốn thấy huynh đệ của Phong Liệt ta cả đời không có đầu ra! Phong Liệt thản nhiên nói một câu, sau đó không quay đầu ra khỏi phòng. Trong phòng người Diệp Trì run lên, vẻ mặt ngơ ngác nhìn bóng lưng Phong Liệt dần biết mất, thẫn thờ thật lâu, kích động thì thào: - Huynh đệ? Đại sư huynh xem Diệp Trì ta là huynh đệ? Hắn là người cao cao tại thượng vậy mà Diệp Trì ta có tài năng tài đức gì? Dần dần trong mắt Diệp Trì từ ngơ ngác biến thành vô cùng kiên quyết. Gã siết chặt nắm tay, lòng quyết định một điều không ai biết. Nửa ngày sau, Diệp Trì lảo đảo đi thất hà bích hậu sơn Ám Võ Phong, đôi mắt kiên cường lóe tia sáng tràn ngập mong chờ. Gã không biết, nếu không có Phong Liệt thì gã bước vào nơi này sẽ là ba năm sau. Cùng lúc đó, Phong Liệt xuất hiện ngoài gian nhà tranh nhỏ ở đỉnh Ám Võ Phong. Trên đỉnh núi cuồng phong gào thét, không có cỏ cây mà chỉ có một vài đá cứng cỏi cắm ở đỉnh núi. Nhưng ngay cả loại địa phương này cũng dựng một gian nhà tranh lắc lư trong cuồng phong. Nhưng khiến người kinh ngạc là dù gian nhà tranh trông như một trận gió nhẹ thổi là sẽ ngã nhưng sự thạt nó ở đỉnh núi trong cơn cuồng phong đã tồn tại lâu đến vô số vạn năm, cũng là nơi bí ẩn ở một góc ám võ viện. Phong Liệt ngơ ngác nhìn gian nhà tranh, dần dần ánh mắt hắn ngày càng kinh ngạc, lòng nổi sóng. Bởi vì hắn giật mình phát hiện từng cọng cỏ dựng thành nhà tranh dường như ẩn chứa lực lượng quái dị, nguyên căn phòng thành một chỉnh thể không thể phân cách, như có từng dây xích vô hình ràng buộc nó, không thể dao động. Điều này đã vượt xa Phong Liệt hiểu biết. - Ngươi là ai? Bỗng từ trong nhà tranh chậm rãi truyền ra một giọng già nu, dường như từ lịch sử xa xôi truyền đến, khiến trong lòng Phong Liệt sinh ra loại cảm giác hoang đường. Phong Liệt cung kính chắp tay nói: - Đệ tử Phong Liệt, chưởng ngự đại đệ tử đời thứ sáu trăm tám mươi bốn ám võ viện! Có đặc dụ của viện chủ có thể tiến vào vô quang bí cảnh tu luyện! Thanh âm kia trầm ngâm một chút, nói: - A? Vào đi! - Đa tạ tiền bối! Phong Liệt chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng đẩy cửa nhỏ, đi vào trong đó. Mới vào cửa Phong Liệt thấy tình hình trước mắt thì lòng run lên. Nhìn từ bên ngoài gian nhà tranh chỉ cao cỡ trượng, diện tích khoảng ba trượng mà thôi. Nhưng Phong Liệt vào cửa rồi bất ngờ phát hiện bên trong là không gian to cỡ ngàn trượng. Nhưng không gian lớn thì lớn lại trống trải, không có cả một bóng người. Ngay chính giữa có một bình đài hơn mười trượng, cao nửa trượng, mặt trên có từng hoa văn đen sáng lấp lánh, ánh sao chớp lóe, toát ra hơi thở tang thương huyền ảo. Chính lúc này, thanh âm già nua lại lần nữa vang lên: - Ngươi chỉ có thể tiến vào nhất tầng bí cảnh! Không thể xông loạn, ai vi phạm giết không xa! Đi lên đi! Phong Liệt giật mình, vội đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không phát hiện chỗ truyền đến thanh âm. Trầm ngâm một chút, hắn không chần chờ nữa bước nhanh đi lên bình đài, vào trận văn. Ngay sau đó, chỉ thấy bình đài đột nhiên vang lên tiếng *ong ong* khẽ kêu, lát sau mặt trên không còn bóng dáng Phong Liệt. Mãi đến khi Phong Liệt biến mất thật lâu sau thanh âm già nua kia đột nhiên khẽ thở dài, hơi có thổn thức cảm khái nói: - Ài, không ngờ ba năm sau, ngày hôm nay long hoàng huyết mạch lại đến ám võ viện ta, trừ phi chính là thiên ý khó cãi? - Nguyên khí thật đậm! Phong Liệt cảm giác choáng váng qua đi rồi trước mắt đen thui, hai chân đạp trên mặt đất cứng rắn. Hắn biết rõ mới rồi bình đài bó trận văn chắc là trong truyền thuyết long văn truyền tống trận, mà giờ phút này không cần nhiều lời, hắn đã rời khỏi không gian to lớn kia, xuất hiện trong một hoàn cảnh khác. Phong Liệt kinh ngạc qua đi rồi mau chóng ổn định tinh thần, vừa âm thầm đề phòng vừa nheo mắt, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh. Trong bóng đêm vô tận tràn ngập nguyên khí thiên địa mênh mông, từng lũ nguyên khí đan vào thành từng sương khói lượn lờ, ở trên không trung chậm rãi bềnh bồng. Dưới chân đạp đất không bằng phẳng, ngẫu nhiên trông thấy xác động vật, có mục nát đã lâu, có toát ra mùi tanh thối rữa, từng khí thể nặng nề tang thương ập vào mặt. Ngoài ra trong không khí còn tràn ngập ăn mòn tinh khí, như là nguyên lực tính ăn mòn tu luyện từ người ma long võ giả vậy. Phong Liệt mừng rỡ, đây đúng là chỗ tu luyện thật tốt!