Không còn Nặc Lôi, Ma giới tiêu điều một trận, sau đó rất nhanh lại khôi phục như trước, náo nhiệt phồn hoa. Trong quán rượu vẫn vô cùng náo nhiệt, trong sòng bạc mọi người vẫn mặt đỏ tới mang tai, điều khác biệt là, không còn vị thống lĩnh ưa thích lớn tiếng ồn ào xuất hiện. Có đôi khi, Morris sẽ xuất hiện tại những nơi này, không làm gì khác, chỉ nhấp ly rượu, sau đó im lặng ngồi đến trưa. Mỗi khi như thế, thanh âm ồn ào xung quanh sẽ tự giác nhỏ một chút, những kẻ nhiều chuyện, còn có thể hữu ý vô ý nhìn lén y vài lần. Nhưng Morris tựa hồ căn bản không hề để tâm, chỉ một mực cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón vô danh. Vì vậy mọi người nhao nhao thổn thức, thật sự là một đôi khổ mệnh. Hôm nay cũng như thường ngày, Morris lại đang ngồi trong một sòng bạc cả ngày, đến tối mới về nhà, đi đến trước lâu đài, vừa vặn gặp Freddy. "Điện hạ." Morris hơi cúi đầu. “Tối nay cùng ta đi dạ tiệc đi.” Freddy vỗ vỗ vai y, “Ngươi đã thật lâu không cùng chúng ta uống rượu rồi." "Không cần." Morris lắc đầu. "Hắn cũng thích những loại trường hợp này.” Freddy có chút đau lòng, “Ngươi coi như là... Dẫn hắn cùng đi.” "Thật sự không cần." Morris thanh âm rất thấp, "Ở bên ngoài một ngày, đã rất mệt rồi." Freddy bất đắc dĩ, trong lòng thở dài, giương mắt nhìn y tiến vào lâu đài. Bức màn dày nặng che khuất tất cả ánh sáng, trong căn phòng trống trải, lóe lên ánh sáng đèn thủy tinh mờ mờ. Tắm rửa xong Morris nằm chết dí trên giường, cầm trên tay chiếc nhẫn vừa cẩn thận tháo ra, đặt song song trên gối. "Ngủ ngon." Morris khóe miệng khẽ nhếch, "Ở sòng bạc cả ngày, rất mệt đi, sớm chút nghỉ ngơi." Nửa đêm, chiếc nhẫn bên gối phát ra hào quang yếu ớt, trong không khí, có những hạt sáng rất nhỏ hơi di động, cuối cùng biến ảo thành hình người. Bộ dáng quen thuộc, nhưng chỉ là một hình ảnh hư ảo. Nhìn Morris cau lại lông mày trong lúc ngủ, Nặc Lôi cảm giác ngực mình một trận chua xót. Linh hồn hẳn là không có cảm giác chứ, nhưng vì cái gì, vẫn thấy đau lòng. Đồ ngốc, không phải đã đáp ứng ta, phải chăm sóc tốt chính mình sao? Không kết giao cùng ai, hoàn toàn phong bế chính mình trong vỏ, nhìn chiếc nhẫn ngẩn người, đây là phương thức chăm sóc tốt chính mình của ngươi sao? Môi Nặc Lôi run nhè nhẹ, cúi đầu, nhẹ nhàng chạm lên. Không có bất kỳ xúc cảm nào, chỉ có lạnh thấu xương, đọng trên môi và trong lòng. Trong một tòa lâu đài khác, Lê Tư Đặc nửa đêm bừng tỉnh, bên người lại trống trơn. Ngồi dậy xem xét, Freddy đang đứng trước cửa sổ, nhìn bên ngoài xuất thần. "Làm sao vậy?" Lê Tư Đặc hỏi hắn. Freddy hoàn hồn, đi đến bên giường nhét y trở lại vào chăn: "Mẫu thân nói, ngươi phải nghỉ ngơi nhiều." "Ngươi đang suy nghĩ gì?" Lê Tư Đặc nhìn hắn, "Nói cho ta biết." "Không có gì." Freddy xoa mũi y, "Ngủ đi." "Nói hay không?" Lê Tư Đặc hí mắt. "... Nghĩ đến Morris." Freddy thở dài, "Hắn hiện tại cái dạng này, mọi người rất lo lắng." "Ngươi lại tự trách sao?" Lê Tư Đặc cầm chặt tay của hắn. Vốn nên là mình đi, cho dù mình xảy ra chuyện, cũng nên là Freddy đi, mà không nên là Nặc Lôi. “Đôi khi ta thậm chí thấy may mắn người đi không phải ngươi." Freddy cúi người ôm y, có chút nghẹn ngào, "Có phải ta rất ích kỷ không? Nhưng ta thà để mình chết, cũng không muốn là Nặc Lôi." "Ta biết, không có chuyện gì nữa." Lê Tư Đặc vỗ nhẹ lưng hắn an ủi, "Ngươi... Có muốn cùng bảo bảo nói chuyện không? Con lại lớn lên thêm một chút rồi.” Freddy gật gật đầu. Lê Tư Đặc hơi ngồi thẳng dậy, kéo áo ngủ ra. Cúi đầu hôn nhẹ bụng dưới lộ ra, Freddy cảm thấy tâm tình khá hơn một chút. “Thỉnh thoảng nó sẽ động đậy.” Lê Tư Đặc chỉ chỉ bụng mình, “Ở đây sẽ hơi gồ lên.” "Thật sao?" Freddy có chút kinh ngạc. "Lần sau cho ngươi xem." Lê Tư Đặc nhếch môi, “Bảo bảo giờ đại khái ngủ rồi, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm chút, được không?" Freddy gật gật đầu, đem y kéo vào trong ngực, "Cảm ơn ngươi, cũng cám ơn bảo bảo." "Morris sẽ không sao đâu.” Lê Tư Đặc tựa trước ngực hắn, “Chắc chắn sẽ có biện pháp.” Freddy gật gật đầu, ôm y chặt hơn một chút, "Bảo bối ngủ ngon." Thời gian nơi Ma giới so với nhân gian, tựa hồ trôi qua nhanh hơn một chút. Ba năm thấm thoắt trôi qua, ba năm sau, toàn bộ Ma giới rốt cục nghênh đón lễ mừng long trọng nhất. Thân vương muốn kết hôn. “Ngươi là cái tên lường gạt!" Lâm Cảnh bi phẫn đứng trên giường, "Ông nói cùng ngươi kết hôn bao giờ?!" "Chẳng lẽ em định kết hôn cùng người khác?!" Tây Mặc sắc mặt trầm xuống. “Tôi phải đi về!" Lâm Cảnh nghiêm trọng lo âu. “Nếu em muốn đi, thì cứ đi đi.” Tây Mặc thần sắc ảm đạm, ngồi trên ghế sa lon nhìn cậu, “Anh không miễn cưỡng em." “Anh vừa phải thôi!” Lâm Cảnh dùng gối ném hắn, “Lần nào cũng dùng chiêu giả đáng thương này! Tôi có phải thằng ngu đâu!” Tây Mặc giả đáng thương không thành, vì vậy dứt khoát trực tiếp đem người áp ngã xuống giường, từ trên cao nhìn xuống cậu. “Anh tên cầm thú này!" Lâm Cảnh giận. Tây Mặc thở dài, ba năm trước đây chỉ biết nhai đi nhai lại nói mình khốn nạn, ba năm sau, rốt cục học được dùng từ khác. "Thả tôi ra!" Lâm Cảnh chỉ vào hắn uy hiếp, "Nếu không tự gánh lấy hậu quả!" "Không kết hôn với anh, em mới cần tự gánh lấy hậu quả." Tây Mặc nheo mắt đầy nguy hiểm. "Có ý tứ gì?" Lâm Cảnh cảnh giác. "Còn nhớ bộ phim điện ảnh chúng ta xem tối hôm qua không?” Tây Mặc ghé sát tai cậu nói nhỏ. “Anh là cái đồ biến thái!" Lâm Cảnh dựng tóc gáy, cái đó đâu phải phim điện ảnh, rõ ràng là phim X khẩu vị nặng! Còn là cái loại siêu cấp biến thái! “Em có tin không, anh có thể dùng hết một lượt trên người em?” Tây Mặc véo nhẹ cằm cậu, “Em muốn thử cái nào trước?” “Thử em gái anh!” Lâm Cảnh hồn phi phách tán, giãy dụa muốn chạy, nhưng Tây Mặc nhẹ nhàng búng tay một cái, tay người nào đó đã bị trói vào đầu giường. “Tôi sẽ giận đó!” Lâm Cảnh nói năng lộn xộn. “Em không đáp ứng cùng anh kết hôn, anh càng giận.” Tây Mặc kéo áo ngủ cậu ra, vươn tay ấn nhẹ hai điểm nhô lên. Lâm Cảnh cảm giác mình chắc là sắp thở không nổi nữa. “Chơi nến trước nha?” Tây Mặc tà ác nhìn cậu. “Anh dám?” Lâm Cảnh khẩn trương. “Em thử xem anh có dám không." Tây Mặc ghé sát tai cậu, gằn từng chữ từng chữ, “Hình như anh quá nuông chìu em rồi, đã đáp ứng kết hôn với anh vậy mà lại đổi ý, cho nên, đành phải trừng phạt em, cho dù em sẽ giận, anh cũng không dừng lại.” Lâm Cảnh sắc mặt trắng bệch. Tây Mặc túm tấm thảm qua, che khuất mặt cậu, “Bảo bối, hảo hảo hưởng thụ." Nhiệt độ nóng bỏng có lẽ đã tiếp cận da thịt, Lâm Cảnh cắn môi dưới, cảm thấy có chút ủy khuất, còn có chút sợ hãi. Thời gian lê thê như bị đông kết, dường như đã qua thật lâu thật lâu, đau đớn trong tưởng tượng còn chưa đến, vật che chắn trên mặt lại bị kéo ra, hai tay cũng khôi phục tự do. "Làm sao bây giờ." Tây Mặc nhận thua nhìn cậu, “Anh không nỡ." Lâm Cảnh trong lòng lập tức đau xót. “Em thật sự không muốn cùng anh kết hôn sao?" thanh âm Tây Mặc rất thấp, “Nhưng anh thật sự rất muốn." "..." Lâm Cảnh do dự một chút, không gật đầu, cũng không kịch liệt lảng tránh. Nửa tháng sau, Ma giới cử hành một hôn lễ long trọng. Mẹ Lâm Cảnh rất vui vẻ, đối Tây Mặc khen không dứt miệng. Ba Lâm có chút biệt nữu, bất quá trong lòng vẫn cao hứng! “Sao anh phải mời Ngô Đồng?!" Lâm Cảnh bất mãn nhéo Tây Mặc. “Anh cố ý đó!” Tây Mặc kéo cậu qua, “Em là của anh, người khác nghĩ cũng đừng nghĩ!" “Anh thiệt là rảnh!” Lâm Cảnh mắt trợn trắng. Tây Mặc tâm tình rất tốt, quay đầu đi tìm Freddy uống rượu. Morris cùng Freddy ngồi cùng một chỗ, trên mặt cũng nhàn nhạt ý cười. "Cảm ơn ngươi tới dự.” Tây Mặc cùng y mạnh mẽ ôm nhau một cái. "Uống rượu." Freddy nâng ly. "Lê Tư Đặc đâu?” Tây Mặc tìm bốn phía. “Em ấy đi Thần giới đón bảo bảo rồi, quay lại ngay thôi." Freddy lập tức tâm hoa nộ phóng. Thật sự có hai bảo bảo, một là tiểu thiên sứ tóc xoăn mập mạp, một là tiểu ác ma có thêm răng nanh. Có lẽ vì sinh ra trên Cây sinh mệnh, hai nhóc tì rất thích Thần giới, vậy mà ở lỳ trong thần điện Tát La không chịu về Ma giới. Tát La đối với hai đứa cháu nhỏ của mình thích dữ dội, hận không thể bắt giấu vào chăn, bởi vậy rất phối hợp không cho Lê Tư Đặc dẫn hai nhóc về nhà. "Đó là con của ta!" Lê Tư Đặc giận, “Ngươi đem tụi nó giấu đi đâu rồi hả?” "Không biết." Tát La giả vô tội. "Trả lại cho ta!" Lê Tư Đặc giận, “Ta còn phải vội đi dự hôn lễ ở nhà Tây Mặc!” "Thật sự không biết." Tát La buông tay. Vì vậy, Thần điện trống trải thành một đống binh xoảng rầm đùng. Ở Ma giới, Freddy đang uống rượu, đột nhiên thấy Lê Tư Đặc hùng hổ từ cửu trọng thiên vọt xuống, hay tay một trái một phải, đều xách theo một cái bọc nhỏ. Freddy kinh hồn táng đảm, đây chính là nhi tử a, sao có thể mang kiểu đó? "Cha!" Hai tiểu gia hỏa vừa mới được Lê Tư Đặc buông ra, lập tức như hai viên đạn pháo bắn về phía Freddy, ủy khuất oa oa khóc. Vẫn là cha tốt! Chưa bao giờ giận cũng không mắng chửi người, lại càng không đánh mông người ta! “Đừng khóc đừng khóc." Freddy mỗi tay một đứa ôm lên dỗ, “Ngoan nào ngoan nào.” "Đều là bị ngươi chìu hư!” Lê Tư Đặc tức đến méo mũi, "Nhỏ như vậy mà đã dạy những thứ loạn thất bát tao!” "Ta dạy cái gì?" Freddy chột dạ. "Ba người các ngươi đêm nay đều ngủ trên sàn nhà cho ta!" Lê Tư Đặc quơ lấy một ly rượu, nổi giận đùng đùng đi tìm Tây Mặc. Ba cha con hết thuốc chữa! Thực là! "Nói cho cha, các con đã nói cái gì?” Freddy vụng trộm hỏi hai đứa con trai. "Vừa rồi có một tiểu thiên sứ tới, nói lông vũ của con xinh đẹp, muốn một cọng.” Lê Tiểu Đặc dùng âm thanh trẻ con tức giận nói. "Sau đó thì sao?" Freddy hỏi, tiểu thiên sứ thích lông vũ là chuyện rất bình thường a, có gì đâu mà giận, bảo bối thật nhỏ mọn! "Sau đó ca ca liền nói, phải hôn anh ấy một cái để đổi." Lê Tiểu Đặc ngốc ngốc xòe chiếc cánh trắng nhỏ, chỉ cho Freddy xem, "Con nhổ một cái lông vũ chỗ này, chỉ cần cậu ta hôn ca ca liền cho cậu ta.” "Sau đó thì sao?" Freddy đổ mồ hôi lạnh. "Sau đó cậu ta liền oa oa khóc đi cáo trạng." Tiểu Freddy rất hoang mang, “Hôn một cái thì có làm sao, cũng sẽ không mang thai, khóc cái gì a?” “Đúng đó, còn hại chúng con bị đánh đòn." Lê Tiểu Đặc rất ủy khuất, "Ca ca dễ nhìn như vậy, cho cậu ta hôn miễn phí lại còn khóc!" Freddy đau đầu, mình hình như… cần giáo dục lại cặp con!