Hòn đảo cần phá hủy nằm ở vùng biển phương Bắc, bề ngoài ngụy trang vô cùng tốt, nên mọi người đều cho rằng đây chẳng qua là một hoang đảo bình thường. Chỉ có Hàn Dật Phong biết rõ, kỳ thật không phải. Lướt qua những rừng cây rậm rạp chằng chịt cỏ hoang kia, tại trung tâm hòn đảo, có một tòa căn cứ nghiên cứu sinh hóa cực kỳ tinh vi, mỗi ngày đều đang tiến hành các loại thí nghiệm không thể tưởng tượng nổi, tạo ra một lượng lớn quái vật vi phạm quy luật tự nhiên, ví dụ như —— chính mình. Khi từng tận mắt chứng kiến hình ảnh tàn nhẫn, thì trọn đời này cũng không quên được, cho nên ở đại  học anh đã tòng quân gia nhập đội đặc chiến, sau khi xuất ngũ mở công ty hải vận, tất cả, chỉ bất quá là muốn tìm cơ hội tiếp cận hòn đảo mà thôi, đáng tiếc chung quanh đảo không có bất kỳ thứ gì che chắn, hơn nữa được giám sát nghiêm mật, căn bản không thể tiếp cận, biện pháp duy nhất, chính là dựa vào Huyết tộc và Ma giới. Trong một khách sạn nhỏ bên bờ biển, mấy nam nhân ngồi vây quanh thành một vòng, chính giữa bày ra một tấm bản đồ. "Kỳ thật muốn phá hủy nó, cũng không phải quá khó." Tây Mặc sờ cằm, "Cho dù trên đảo có vũ khí tinh vi, chỉ cần chúng ta dùng tốc độ cực nhanh tiếp cận, những vũ khí này cũng không có chỗ dùng.” “Nhưng nếu cường hành cho nổ, không chừng sẽ dẫn phát tai nạn, ví dụ như điện hạt nhân, hoặc khuẩn vi mô lớn.” Hàn Dật Phong bác bỏ đề nghị này, "Quá mạo hiểm." "Chúng ta có thể không cho nổ nó.” Nặc Lôi móc ra một cái bút lông ngỗng, vẽ vẽ lên địa đồ, “Trước tiên chúng ta dùng ma pháp tạo một khe nứt ở đáy biển, sau đó những người còn lại hợp lực tạo một cái kết giới bao lấy hòn đảo, để nó mang theo kết giới cùng chìm vào đáy biển, sau đó chúng ta lại nhanh chóng đóng khe nứt lại." “Nghe có vẻ không tồi.” Tây Mặc gật đầu. "Chúng ta phải hành động ngay đêm nay." Hàn Dật Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, "Sắp tới có một chuyến tàu ra đảo, dành đưa trẻ em để làm thí nghiệm và sinh viên tốt nghiệp của viện y học lên đảo, nếu như nhóm người này lên đảo rồi, chúng ta còn phải nghĩ biện pháp cứu viện, đây cơ hồ là nhiệm vụ không thể hoàn thành." "Ý của ngươi là hiện tại hết thảy mọi người trên đảo, đều đáng chết?" Y Vạn chần chờ hỏi. “Phải.” Hàn Dật Phong ngữ khí lạnh như băng. "Kể cả những…mãnh nam kia?” Y Vạn rất không nỡ. Hàn Dật Phong cảm thấy có chút thoát lực. "Vậy ngươi đi trước cứu mãnh nam a." Tây Mặc trấn định sờ cằm, “Chúng ta rạng sáng hai giờ xuất phát, từ giờ tới đó còn khối thời gian, ngươi có thể dùng siêu năng lực, đi trước lên đảo đem mãnh nam cứu ra." Y Vạn lâm vào trầm tư, có vẻ như đang suy nghĩ tính khả thi của đề nghị này. "Đừng làm rộn." Hàn Dật Phong không biết nói gì nhìn về phía Y Vạn, "Như vậy đi, đợi đến lúc chuyện này kết thúc, ta giới thiệu mãnh nam chân chính cho ngươi, tuyệt đối mạnh hơn mấy tên trên đảo.” "Thật sao?" Y Vạn hai mắt sáng lên, "Ai?" “Một đồng đội của ta trước kia, lúc ấy là đội trưởng của ta." Hàn Dật Phong miêu tả rất cẩu huyết ngôn tình, “Rất ôn nhu, rất cao, dáng người rất tốt, cũng rất tuấn tú... Đẹp trai hơn ta!” Y Vạn vui mừng, mãnh nam cơ bắp vừa cao vừa đẹp trai lại ôn nhu, rất khiến người ta mong chờ có biết không! "Cho nên đám trên đảo, cứ kệ bọn họ đi thôi.” Hàn Dật Phong cười vô cùng hòa ái. "Tốt." Y Vạn một lời đáp ứng. “Vậy mọi người trở về nghỉ ngơi một chút đi.” Hàn Dật Phong đứng lên, “Một giờ rưỡi đêm nay, tập họp tại đây.” Mọi người nhao nhao tản đi, Tây Mặc trước khi đi hiếu kỳ, lôi kéo Hàn Dật Phong hỏi: "Vị bằng hữu đó của cậu, sao trước đây chưa từng nghe cậu nói qua?” "Bởi vì căn bản là không có người đó.” Hàn Dật Phong đáp dứt khoát, "Tôi nói bừa đấy." "Cái gì?" Tây Mặc kinh hãi, người này thật biết đóng kịch a! Mình cũng bị gạt. “Lần đầu là anh gạt hắn, tôi chỉ có gạt hắn lần thứ hai thôi.” Hàn Dật Phong buông tay, "Đâu còn cách nào, cũng không thể thả hắn đi quấy rối." Mang theo chút tâm tình không biết nói gì, Tây Mặc hướng anh dựng thẳng ngón tay cái, biểu đạt một chút lòng kính nể của mình. Mình lừa Y Vạn, là vì hai người đã biết nhau mấy ngàn năm, nhưng Hàn Dật Phong hiển nhiên đẳng cấp còn cao hơn mình. Lúc cảm khái, đồng thời Tây Mặc lại thấy có chút may mắn, vợ mình cùng người  này lớn lên đó! May là không có âm hiểm như cậu ta, nếu không mình phải rất mệt rất mệt a! Một giờ rưỡi sáng, mọi người đúng giờ tập họp, thương lượng sơ lược một lúc, ra khỏi khách sạn, rất nhanh biến mất trong bóng đêm. Mở một khe nứt dưới đáy biển cần ma pháp rất mạnh, bởi vậy nhiệm vụ này tự nhiên là rơi xuống đầu Y Vạn, chờ hắn mở ra khe nứt, ba người khác tạo kết giới bao lấy hòn đảo, sau đó cưỡng chế đè hòn đảo chìm nghỉm, cuối cùng đóng khe nứt lại. Hàn Dật Phong do có thể chất ám linh, đối với hắc ma pháp có lực cảm ứng tự nhiên, tuy thời gian đến Ma giới không lâu lắm, bất quá đẳng cấp thuấn di và Ám ma pháp đều rất cao. Một đoàn người dựa theo kế hoạch thuấn di đến phụ cận hòn đảo, vì đảo kia bốn phía không có bất kỳ che chắn nào, rất dễ dàng bị phát hiện, bởi thế chỉ có thể dựa vào tốc độ vượt quá tưởng tượng để thoát khỏi cảnh báo của thiết bị thăm dò, hoàn thành nhiệm vụ trước khi bị phát hiện. "Ngươi xác định là hoang đảo này?" Y Vạn lơ lửng trên không trung, thoạt nhìn có chút nghi hoặc, "Rất hoang vu, không giống như có người.” “Bọn họ đều ở căn cứ ngầm.” Hàn Dật Phong nắm chặt tay phải tạo kết giới, "Chỗ đó mới là trung tâm tà ác." Y Vạn giật mình, đồng thời lại có chút tiếc nuối, mãnh nam đều ở căn cứ ngầm. "Nhanh lên!" Tây Mặc hận không thể đập đầu hắn. Huyết tộc chi Vương hoàn hồn, sờ sờ cái mũi che giấu, vươn tay ngưng kết ra một đạo ánh sáng đỏ. Những người còn lại đều tự giác im lặng, ai cũng thần sắc khẩn trương nhìn Y Vạn. Ánh ma pháp đỏ ngày càng dày nặng, càng về sau, nhìn như thật sự có thực thể, đao phong tiêm mỏng, ẩn ẩn lóe lên quang mang ám sắc. Thành bại định tại lúc này, mắt thấy quang nhận đã thành hình, Y Vạn giơ tay vừa định phất xuống, sau lưng lại đột nhiên truyền đến tiếng báo động cực lớn, thanh âm to rõ bén nhọn, đừng nói là trên đảo, ngay cả ngàn dặm ngoài biển chắc cũng nghe được. Mọi người hết cả hồn, bất quá Y Vạn dù sao cũng là Huyết tộc, tuy bị dọa một chút, quang nhận trong tay vẫn bổ xuống không yếu đi mảy may. Đáy biển truyền đến một hồi nổ vang, nơi vốn là đất bằng bị rạch nứt, một xoáy nước nhỏ nhanh chóng hình thành, lấy hòn đảo làm trung tâm nhanh chóng khuếch tán. Biển động cộng thêm địa chấn, đủ phá hủy cả hòn đảo. "Là tàu thủy!" Nặc Lôi đã tìm được nguồn báo động, là một chiếc tàu rất lớn, đang chậm rãi chạy lại phía này. "Trước hết nhấn chìm hòn đảo này đã!” Hàn Dật Phong trong lòng chửi mẹ nó, vốn định chờ đảo này chìm rồi mới quản chiếc tàu đó, ai biết bọn họ cư nhiên đến nhanh như vậy, hơn nữa trên tàu hiển nhiên bày bố thiết bị dò xét độ chính xác cao, nếu không không có khả năng phát hiện ở khoảng cách xa như vậy, có thiết bị dò xét thì tất nhiên có vũ khí, chỉ có thể cầu nguyện đừng có mấy thứ kỳ quái khác là tốt rồi. Khe đất đã mở ra đủ lớn, nước biển nhanh chóng tràn vào, hình thành xoáy nước khiến hòn đảo kịch liệt lay động, nếu tình trạng này tiếp tục, phản kích hiển nhiên rất không có khả năng, lo lắng duy nhất của Hàn Dật Phong, là sợ đám điên đó phát rồ châm ngòi vũ khí sinh hóa mang tính hủy diệt, vì vậy trước khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, phải khiến nó triệt để chìm. Kết giới nhanh chóng bao lấy hòn đảo, dựa vào lực hút cực lớn của xoáy nước, toàn bộ đảo đang từng tấc từng tấc biến mất khỏi mặt biển. Một tiếng nổ lớn truyền đến, từ căn cứ ngầm trên đảo đột nhiên tràn ra một trận sương mù dày đặc màu sắc rực rỡ, một giây sau, một lượng lớn sinh vật biển kỳ kỳ quái quái cũng trào lên, nếu để cho những vật thể biến chủng này tấn công vào vùng biển công cộng, hậu quả tuyệt đối không thể lường được, đối với nhân loại chính là đả kích có tính chất huỷ diệt. “Shit!” Tây Mặc cực hiếm khi nói lời thô tục cũng nhịn không được chửi một câu, thứ nhất là do đám sinh vật kỳ quái đó thật sự trông rất ghê tởm, thứ hai sau lần trùng kích lớn vừa rồi, ma pháp bản thân có chút hao tổn, cứ nổ thêm vài lần nữa, mình thật không nắm chắc có thể chống đỡ. Vì kết giới ma pháp của Hàn Dật Phong cùng Nặc Lôi theo thứ tự là tầng thứ hai và tầng thứ ba, nên bị trùng kích không trực tiếp như Tây Mặc, nhưng cũng biết chuyện nghiêm trọng rồi. Tàu càng lúc càng tiến gần, họng pháo tối om đã có thể thấy rõ ràng. Sau một tiếng trầm đục, đạn bạc loang loáng hướng bốn người lơ lửng trên không trung vọt tới. Y Vạn muốn rút một phần ma pháp để chống đỡ, nhưng Nặc Lôi so với hắn nhanh hơn, một đạo lá chắn hắc sắc nháy mắt vung ra từ tay hắn, bảo hộ cả bốn người. Đạn pháo như bắn vào lớp bông, toàn bộ bị cản lại, ngay cả tiếng nổ cũng  không vang ra được. “Đạn bạc là chuyên dùng đối phó Huyết tộc, với ta mà nói uy lực không lớn." Nặc Lôi có chút đắc ý, "Hiển nhiên bọn chúng không ngờ tới, Ma giới sẽ gia nhập." Bất quá loạt đạn tiếp theo rất nhanh xóa bỏ ý nghĩ đó của Nặc Lôi, đạn pháo mang theo ma pháp trắng ăn mòn gào thét mà đến, trùng trùng cho lá chắn một kích nặng nề. Ngực như bị ai mạnh mẽ đánh một quyền, Nặc Lôi cảm thấy yết hầu một trận tanh ngọt. "Gặp quỷ rồi! Nhân loại tại sao có đạn ma pháp trắng?” Nặc Lôi khóe miệng rỉ máu, có chút không thể tin. "Hiển nhiên trước đây những người này có lui tới với Phổ Thụy Khắc, thứ đồ tà ác này, không thể nào là Thần Tộc dạy cho bọn họ.” Tây Mặc lo Nặc Lôi không chịu nổi, dứt khoát cắn răng đem tất cả ma pháp mình có gia tăng vào kết giới, tăng tốc độ chìm của hòn đảo. Đạn pháo từng quả từng quả công kích vào lá chắn, ma pháp Nặc Lôi còn lại cũng ngày càng mỏng manh, cuối cùng sau một tiếng nổ lớn, triệt để rơi khỏi không trung. Trong nháy mắt đó, một tấc bình địa cuối cùng của hòn đảo cũng chìm vào đáy biển. Y Vạn nhẹ nhàng thở ra, lẹ làng rút ma pháp về đóng lại khe nứt, thuấn di tiếp được Nặc Lôi đang rơi xuống, nhìn bộ dạng hắn hôn mê bất tỉnh, cũng chẳng quan tâm chuyện gì khác, ôm hắn hướng Huyết tộc thành bảo thuấn di biến mất. Tây Mặc theo Hàn Dật Phong, cũng cùng hướng chiếc tàu vọt tới. Thu hồi ma pháp trên kết giới, tốc độ thuấn di của hai người nhanh đến không cách nào tưởng tượng, cơ hồ trong nháy mắt, đã rơi xuống boong tàu. Uy lực cường đại của pháo tầm xa đã mất đi khoảng cách hữu hiệu, mười mấy binh sĩ ôm súng tiểu liên, đối với hai người hiển nhiên không tạo được bất cứ uy hiếp gì. Giải quyết sạch sẽ gọn ghẽ hết những người kia, hai người quả nhiên phát hiện từng dãy phòng ở bên dưới boong tàu. Nói là phòng ở, kỳ thật càng giống nhà giam hơn. Thép gia cố làm thành cửa sổ và cửa chính, bên trong bày đầy giường cao thấp, toàn bộ giam giữ trẻ con và sinh viên viện y học. Sau khi bị nhốt lại được tự do, thì càng trân quý. Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời ôn hòa, tươi đẹp như những mảnh kim loại vỡ. “Kỳ thật nhân loại có đôi khi, so với Huyết tộc và Ma giới tàn nhẫn hơn nhiều.” Trên đường trở về, Tây Mặc đứng ở đầu tàu cảm khái. “Nhưng nhân loại của anh kia rất thiện lương." Hàn Dật Phong hướng hắn cười cười, "Cậu ấy rất tốt, nên hãy đối xử tốt với cậu ấy.” Tây Mặc khiêu mi cười cười. Người của mình, đích thực là bảo bối. Trong căn hộ trên cao ở thành C, Lâm Cảnh đang cùng Đường Đường chơi game. "Chủ nhân sẽ không có việc gì chứ?" Đường Đường nước mắt lưng tròng hỏi lần thứ một trăm lẻ một. "Sẽ không đâu.” Lâm Cảnh tâm phiền ý loạn phất phất tay, không cẩn thận một cái, Super Mario rớt xuống khe. "Không chơi nữa." Đường Đường ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, như một chú cún con đợi Hàn Dật Phong về. Ném bộ điều khiển lên thảm, Lâm Cảnh rầu rĩ thở dài. Sao còn chưa trở lại, rất nhiều ngày rồi.