Thiên Sứ quân đoàn ba do vài Song dực (hai cánh) thiên sứ đẳng cấp tương đối thấp tạo thành, vì tính tình hơi nóng nảy, nên thường phát sinh xung đột. Bất quá xung đột giữa thiên sứ hiển nhiên không giống Ma tộc, Ma tộc động một tí là xắn tay áo giơ chân ân cần thăm hỏi hết phụ nữ trong nhà đối phương, mà các thiên sứ dù cho cãi nhau, cũng sẽ đặc biệt chú ý hình tượng ưu nhã của mình, thậm chí không thể quá lớn tiếng, trên mặt còn treo đầy mỉm cười. Lần này khi Lê Tư Đặc đuổi tới, cái gọi là bạo loạn đã được dẹp yên, hai thiên sứ thậm chí đặc biệt tự giác sâu sắc kiểm điểm. “Dù sao đã đến đây rồi, không biết Phó thống lĩnh có thể cho chút mặt mũi, cùng đi uống một ly?” Trong đôi mắt xám của Phổ Thụy Khắc chứa đầy ý cười, “Nhà của ta ở ngay phía trước, mấy hôm trước vừa vặn có người đưa tới rượu ngon phương Đông." “Được.” Lê Tư Đặc gật đầu. Phổ Thụy Khắc vui mừng quá đỗi, bình thường thấy Lê Tư Đặc lãnh lãnh đạm đạm, còn tưởng rằng phải rất khó khăn mới có thể lập chút quan hệ, vốn đã chuẩn bị tâm lý cho việc bị cự tuyệt, không nghĩ tới cư nhiên dễ bắt chuyện như vậy. Nơi ở của Phổ Thụy Khắc là một tòa Thần Điện trống trải, cửa ra vào sừng sững hai cây trụ lớn, Lê Tư Đặc nhìn thoáng qua, hơi nhíu mày. Chằng chịt trên thân cột, đều là khắc truyền kỳ và thơ ca liên quan đến mình. "Là ta làm đấy." Phổ Thụy Khắc ở một bên nhìn y, “Ta... Rất sùng bái ngài." "Hủy đi." Lê Tư Đặc nhàn nhạt vứt lại một câu. "Nếu như... Ta cự tuyệt thì sao?” Phổ Thụy Khắc cười. "Ta tự mình hủy.” Lê Tư Đặc nâng lên tay phải. "Xin đừng!” Phổ Thụy Khắc cầm chặt cổ tay y, “Ta mất thật lâu mới khắc xong, xin ngươi đấy." "..." Lê Tư Đặc mắt nhìn cổ tay của mình, Phổ Thụy Khắc rất thức thời buông tay. "Vậy thì để lại thêm mười ngày." Lê Tư Đặc vào cửa, "Mười ngày sau, xóa nó cho ta.” Nhìn bóng lưng hơi có vẻ đơn bạc kia, Phổ Thụy Khắc mập mờ cười cười. Mười ngày, mười ngày sau, nói không chừng ngươi đã rên rỉ dưới thân ta rồi, phó Thống lĩnh đại nhân của ta. Lê Tư Đặc tửu lượng không kém, bất quá rượu lần này có chút mạnh, rất nhanh thấy chóng mặt. “Muốn nghỉ ngơi một chút không?" Phổ Thụy Khắc ân cần nói. Lê Tư Đặc không nói gì, tự mình tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi, bất tri bất giác liền ngủ. Đợi đến lúc tỉnh lại, phát hiện đã nằm trên giường của mình. "Là Phổ Thụy Khắc tiên sinh đưa ngài về đấy.” Mấy tiểu thiên sứ mới sinh líu ríu chen chúc bên giường, "Hắn còn nói, chờ ngài tỉnh, phải ăn chút gì, bằng không dạ dày sẽ khó chịu." Trên bàn đặt sữa và bánh ngọt, ấm áp hương vị ngọt ngào. Mấy ngàn mấy vạn năm lòng chưa từng ấm áp, tựa hồ bị cái gì dấy lên chút gợn sóng. Khi ở Thánh điện ngâm xướng tụng ca*, cũng lần đầu tiên trong đời lòng không yên tĩnh như nước. *Tụng ca: Mấy khúc nhạc ca tụng thần thánh… Nơi tận cùng Thiên giới, có thể chứng kiến nhân gian mặt trời lên mặt trời lặn, trong khoảnh khắc ngày đêm luân chuyển, là phong cảnh đẹp nhất. Thường xuyên nghe người ta nói đến, lại chưa một lần xem qua. “Có muốn tới xem không?” Phổ Thụy Khắc mỉm cười hỏi. "..." Lê Tư Đặc gật đầu. Lần đầu tiên trong đời nhìn thấy bóng tối, như một đầm nước tĩnh mịch, biết rõ là nguy hiểm, nhưng vẫn không thể ức chế muốn chạm vào. “Trốn xuống xem một chút?" Phổ Thụy Khắc đề nghị. Lê Tư Đặc còn chưa kịp mở miệng, đã bị người nắm lấy thắt lưng, hướng ra bên ngoài Cửu trọng thiên bay đi. Bên tai là tiếng gió rít, hòa với những giọt mưa lạnh như băng, tạt vào má đau rát. Còn chưa kịp dùng ma pháp phòng hộ, đã bị người ôm vào trong ngực. Chóp mũi truyền đến khí tức lạ lẫm, lại ngoài ý muốn không đẩy hắn ra. Cho đến khi hai chân tiếp xúc mặt đất chắc chắn, Phổ Thụy Khắc mới buông y ra. Chung quanh tối đen một mảnh, vì trời mưa, cho nên ngay cả trăng sao cũng không có. "Ngươi chờ ta một chút.” Phổ Thụy Khắc đột nhiên bỏ lại y chạy đi. "Ngươi..." Lê Tư Đặc lời còn chưa nói hết, Phổ Thụy Khắc đã biến mất không thấy gì nữa. Trên y bào trắng rơi đầy những giọt mưa, có chút chật vật, lại không muốn tạo ra một cái kết giới bảo vệ chính mình. Hoàn cảnh nơi đến hoàn toàn bất đồng với Thần giới, tâm tình cũng hoàn toàn bất đồng. “Sao ngươi không tránh mưa?” Phổ Thụy Khắc ôm một đống lớn đồ đạc chạy tới, đem Lê Tư Đặc túm vào dưới mái hiên oán trách. "Đây là cái gì?" Lê Tư Đặc hỏi. "Quần áo." Phổ Thụy Khắc cười, "Mặc như vậy sẽ rất kỳ cục, cho nên phải thay quần áo, rồi chúng ta đến một chỗ rất thú vị.” "Ở đâu?" Lê Tư Đặc hỏi. "Bí mật." Phổ Thụy Khắc thừa nước đục thả câu. Lê Tư Đặc cười cười, tiếp nhận quần áo tiến vào bóng tối. Nửa đêm, cửa một gian quán bar huyên náo nào đó đột nhiên bị đẩy ra, có hai người đi tới, nhìn có vẻ là thiếu gia quý tộc nhà ai mang theo người hầu, đến quán bar tìm kích thích. "Bọn họ sao cứ nhìn ta?” Lê Tư Đặc nhíu mày. "Đại khái là... Hiếu kỳ đi." Phổ Thụy Khắc giúp y vuốt thẳng cổ áo khoác, mang y đến ngồi ở một góc hẻo lánh yên tĩnh. Nữ nhân viên quán bar ăn bận váy ngắn mát mẻ bưng tới đĩa trái cây, nhưng lại không vội rời đi, mà là ánh mắt nóng bỏng nhìn Lê Tư Đặc. Lê Tư Đặc bị cô ta nhìn thì không hiểu gì, không biết mình nên nói cái gì. "Cái này cho ngươi, hai ly Nguyên động thiên.” Phổ Thụy Khắc nén cười, đưa cho cô gái mấy kim tệ. Cô ta cười khanh khách, hướng hai người quăng qua ánh mắt đưa tình, lắc lắc eo nhỏ ly khai. "Nguyên động thiên?" Lê Tư Đặc có chút kinh ngạc, " Chỗ ở của chúng ta?" “Là hương vị Ma tộc dựa theo tưởng tượng điều phối ra.” Phổ Thụy Khắc dùng ngón tay gõ gõ cái bàn, "Cũng không tệ lắm." "Ngươi thường xuyên đến Ma giới?" Lê Tư Đặc hơi nheo mắt. "Ách?" Phổ Thụy Khắc hiển nhiên không nghĩ tới hắn lại đột nhiên hỏi cái này. Dựa theo quy định, thiên sứ không thể tùy tiện rời khỏi Thần giới, nhất là Lục Dực Đại thiên sứ. "Thật có lỗi." Phổ Thụy Khắc thoạt nhìn hiển nhiên có chút ảo não, "Ta sao lại quên mất ngài là cấp trên của ta." Lê Tư Đặc sắc mặt lạnh lùng nhìn hắn cả buổi, vốn muốn giả vờ nghiêm túc, bất quá cuối cùng vẫn là nhịn không được, phì một tiếng bật cười. "Ngài không trừng phạt ta?" Phổ Thụy Khắc trong lòng nhẹ nhàng thở ra. "Không chắc." Lê Tư Đặc khiêu mi. "Cái này không công bằng." Phổ Thụy Khắc kháng nghị, "Ngài hiện tại đang ở Ma giới!" "Vậy thì sao?" Lê Tư Đặc lần đầu tiên trong đời không nói đạo lý. Phổ Thụy Khắc úp sấp lên bàn thần tình thất bại thở dài. Rượu cocktail Nguyên động thiên mang một màu vàng đậm đặc, Lê Tư Đặc uống một ngụm, cảm thấy hương vị hình như không tồi. “Thế nào?” Phổ Thụy Khắc hỏi y. "So với trong tưởng tượng ngon hơn nhiều." Lê Tư Đặc đặt ly rượu xuống, "Ta còn tưởng giống như cuộc sống ở Thần giới, chẳng có mùi vị gì cả." "Ngài nếu cảm thấy Thần giới nhàm chán, chúng ta có thể thường xuyên đến Ma giới." Phổ Thụy Khắc to gan, do dự cầm tay y. Ngoài cửa sổ sấm sét vang dội, như có lưỡi dao sắc bén bổ ngang bầu trời. Ma giới thật sự rất không giống với Thần giới, không chỉ có mặt trời lên mặt trời lặn, còn có các loại quán rượu và rạp hát kỳ diệu. Hai đọa thiên sứ dáng người mập ù, tóc vàng mặc áo bào trắng đứng trên sân khấu, mang tóc giả màu trắng đang sắm vai mình và Tát La. Hành động sứt sẹo, lời kịch khôi hài, Lê Tư Đặc thiếu chút nữa cười ra nước mắt. "Bọn hắn đang chửi bới ngài cùng Thống lĩnh đại nhân." Phổ Thụy Khắc bất đắc dĩ nhìn y, “Vậy mà còn cười?" "Rất thú vị." Lê Tư Đặc dùng thần lực ngưng kết ra một kim tệ, ném về phía sân khấu. Uống rượu xem kịch đánh bạc đua ngựa, trong vòng mười ngày, Phổ Thụy Khắc cơ hồ mang theo Lê Tư Đặc chơi hết một lượt những chỗ vui ở Ma giới. "Ngày mai sẽ phải trở lại Thần giới rồi." Đêm cuối cùng trước khi đi, Lê Tư Đặc có chút không nỡ nhìn ngoài cửa sổ. Trở lại Thần giới, nghĩa là tất cả những hoan nhạc đều kết thúc, ngàn năm vạn năm, đáy lòng luôn không gợn không sóng. "Nếu như ngài nguyện ý, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể đến Ma giới.” Phổ Thụy Khắc từ phía sau ôm lấy y. Lê Tư Đặc thân thể cứng đờ, nhưng không tránh thoát. "Ngoại trừ mang ngài đến Ma giới, ta còn có những phương pháp khác khiến ngài khoái hoạt." Phổ Thụy Khắc nhu hòa ôm y đặt lên giường, cúi đầu ngưng mắt nhìn, "Đẹp quá." Lê Tư Đặc nghiêng đầu sang chỗ khác, không nói gì. "Thật sự rất đẹp." Phổ Thụy Khắc hôn lên cổ của y, “Đừng khẩn trương, hảo hảo hưởng thụ." Ánh đèn hôn ám, mơ hồ chiếu lên hai người điên cuồng dây dưa trên giường. Khoái cảm lạ lẫm như sóng trên Hồng Hải, từng đợt lại từng đợt kích thích Lê Tư Đặc, cho đến lúc bộc phát cuối cùng. Từ đó về sau, chính là vạn kiếp bất phục. Sau khi trở lại Thần giới, vì có người kia bên cạnh, dường như cũng không quá nhàm chán. "Ngươi gần đây hình như tâm tình rất tốt." Tát La tiến đến trước mặt y, "Có chuyện vui?" "Không có." Lê Tư Đặc ôm một quyển sách, không ngẩng đầu. "Mặt đỏ rần kìa!" Tát La đoạt lấy sách của y. Lê Tư Đặc tức giận, tiện tay nắm một đoàn tia chớp hướng hắn đánh qua. Hai vị thống lĩnh Thiên Sứ quân đoàn rất không có hình tượng trong phòng đánh nhau, Tát La hiển nhiên là đùa giỡn, Lê Tư Đặc thì lại hùng hổ gây sự. Tát La vừa trốn vừa buồn bực, bình thường không phải đều không thèm để ý mình sao, sao hôm nay nóng nảy như vậy, chẳng lẽ là... Bị nói trúng tâm sự rồi? Mỗi khi đến lúc nghỉ ngơi, Phổ Thụy Khắc đều đúng giờ xuất hiện ở phòng ngủ Lê Tư Đặc, chậm rãi dạy cho y hưởng thụ niềm vui thú của tình sự. Lúc đầu còn có đau đớn, càng về sau, lại chỉ còn lại vô biên khoái cảm. Gây sức ép xong, Phổ Thụy Khắc ngủ say sưa, lưu lại Lê Tư Đặc nằm sấp ở bên cạnh, im lặng nhìn hắn. Hẳn là đã yêu đi, bằng không, sao lại chịu được thủ đoạn trên giường hạ lưu của hắn như vậy. Lê Tư Đặc chôn mặt trong lồng ngực hắn, muốn tìm một chút ấm áp, có người bên cạnh, mấy ngàn mấy vạn năm có lẽ cũng sẽ không quá khó chịu. Vốn tưởng rằng quãng đời còn lại sẽ cứ như vậy không sóng không gió đi qua, lại hết lần này tới lần khác có chuyện tìm tới cửa. "Bảo bối, ngươi có phải rất thích chỗ này không?” Trong một khách sạn nhỏ ở Ma giới, khi kích tình qua đi, Phổ Thụy Khắc ôm y hỏi. "Ừm." Lê Tư Đặc lười biếng trả lời. "Chúng ta… rời khỏi Thần giới đi.” Phổ Thụy Khắc dò xét hỏi. “Ngươi muốn đọa thiên?" Lê Tư Đặc bỗng nhiên thanh tỉnh, "Ngươi điên rồi!" "Không phải đọa thiên, chỉ là rời khỏi Thần giới, rời khỏi cái nơi nhàm chán dối trá đó.” Phổ Thụy Khắc cầm chặt tay y, “Chúng ta đến nơi tận cùng của Thần Ma nhị giới, sáng lập một đại lục hoàn toàn mới, tiếp tục làm Thần Tộc của chúng ta được không?"