"Được rồi, chuyện liên quan tới Tuyên Dương, ta cũng hiểu được rất nhiều rồi. Hôm nay cảm ơn ngươi, ta đi trước."
An Nhược Thủy không nhìn TV nữa, nhưng mà tiếng cười vui vẻ của mấy vị khách quý bên trong tiết mục, vẫn toàn bộ xông vào tai nàng, An Nhược Thủy kiềm giữ phiền não, đứng dậy hướng Lạc Huyền Ca nói lời từ biệt.
Lạc Huyền Ca vội vàng đứng lên, nụ cười trên mặt vẫn ôn hòa như cũ, chính là trong mắt lộ ra điểm không hiểu, không hiểu tại sao An Nhược Thủy đã biết được chuyện liên quan đến Tuyên Dương, mà nàng vẫn có chút không vui.
"Được a, ta đưa ngươi trở về." Lạc Huyền Ca tắt TV, chuẩn bị đưa An Nhược Thủy rời khỏi.
An Nhược Thủy lắc đầu: "Không cần, ở ngay dưới lầu, không cần làm phiền."
Lạc Huyền Ca lại cố chấp kiên trì: "Cho dù ở cách vách, ta cũng muốn đích thân đưa ngươi đi qua. Nếu không ta không yên tâm."
"Ngươi đối với tất cả mọi người đều tốt như vậy sao?"
"Hả?" Lạc Huyền Ca đang lấy áo khoác, không nghe rõ An Nhược Thủy vừa nói cái gì.
An Nhược Thủy giống như đột nhiên hoàn hồn, lắc đầu một cái: "Không có gì, ngươi muốn đưa thì đưa đi."
"Ừ."
Chờ hai người đều ra ngoài, tâm tư An Nhược Thủy nặng thêm mấy phần.
Lạc Huyền Ca lại tâm tình cực tốt hát ngâm nga, vào giờ phút này cho dù là người đi đường cũng có thể biết Lạc Huyền Ca đang vui sướng. Nhưng mà ngoại trừ An Nhược Thủy, nàng chỉ cảm thấy trời tối khuya tên này lại bị lỗi dây thần kinh nào rồi.
Dẫu sao, vừa rồi ở thời điểm nói tới Tuyên Dương, Lạc Huyền Ca toát ra vẻ mặt bi thiết, thập phần chân thực.
Không biết Lạc Huyền Ca tại sao có thể điều chỉnh tâm tình bản thân chuyển đổi nhanh chóng như vậy, bất quá điều này nhìn từ góc độ nào đó mà nói cũng có thể chứng thực được rằng diễn xuất của Lạc Huyền Ca quả thực không tệ.
Chờ đến cửa phòng An Nhược Thủy, Lạc Huyền Ca giương lên nụ cười: "Buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút, đừng xem kịch bản quá muộn. Chuyện liên quan Tuyên Dương, hoặc là Đại Minh triều, có chỗ nào không hiểu, ngươi đến tìm ta, nhất định có thể cho ngươi một đáp án hài lòng."
An Nhược Thủy thật tò mò, đoạn lịch sử kia sách sử đều ghi lại không rõ ràng, Lạc Huyền Ca làm sao mà biết. Chẳng lẽ tên này thật sự xuyên không tới?
Nhưng mà nghĩ một chút mấy năm trước, một vị nhân sĩ Đại Nguyên xuyên không bị khoa học gia phát hiện, kết quả cuối cùng...
An Nhược Thủy lắc đầu một cái, thời điểm nhìn về phía Lạc Huyền Ca, nàng cười một tiếng, tên này ngu xuẩn như vậy đần như vậy, hơn nữa căn cứ ca ca điều tra, nàng căn bản cũng chưa từng xuất hiện thời gian mất tích lạ lùng, càng không tồn tại khả năng bị một người xuyên không giả tên thay thế.
"Ừ, ta biết rồi. Ngươi sớm về nghỉ ngơi đi." An Nhược Thủy bỏ đi băn khoăn, Lạc Huyền Ca nhất định không phải nhân sĩ xuyên không, cổ nhân đều rất bảo thủ, lại nhớ đến lúc đó Lạc Huyền Ca ở trong phòng, không chút do dự tháo ra áo choàng tắm, tên này tuyệt đối là tiểu minh tinh không biết xấu hổ Lạc Huyền Ca.
Lạc giáo chủ không biết bà xã mình trong mấy giây đồng hồ ngắn ngủi suy nghĩ chuyện mấy trăm năm trước, càng không biết nàng tìm ra chân tướng song lại tự mình bác bỏ.
Lạc Huyền Ca gật đầu, tâm tình rất tốt xoay người rời khỏi.
Chờ trở lại phòng, Lạc Huyền Ca mở weibo đăng bài về chuyện liên quan tiết mục hôm nay.
Đến lúc nàng ngã xuống giường tâm tình tốt chuẩn bị ngủ, trong đầu lại hồi tưởng tiết mục vừa chiếu, còn có tâm tình quái dị lúc An Nhược Thủy cùng nàng xem tiết mục, Lạc Huyền Ca luôn cảm thấy là lạ chỗ nào.
Mà An Nhược Thủy trở về phòng, đem lời Lạc Huyền Ca đã nói kỹ lưỡng sửa sang lại một phen, từng câu từng chữ phân tích sự biến hóa của Tuyên Dương, tuy rằng Tuyên Dương người này như cũ có rất nhiều bí ẩn, nhưng mà An Nhược Thủy kết hợp với chuyện Lạc Huyền Ca nói, tựa hồ cũng không cảm thấy vị công chúa điện hạ này quá khó hiểu nữa.
Có điều, đối với việc vì sao Lạc Huyền Ca hiểu Đại Minh triều như vậy, trong lòng An Nhược Thủy tựa hồ vẫn rất bất an. Nghĩ để cho đại ca đi điều tra một chút, xem Lạc Huyền Ca có thời gian nào mất tích lạ lùng hay không.
Nhớ mấy năm trước lúc vị nhân sĩ Đại Nguyên xuyên không kia bị lộ ra, ban đầu có một nhân viên văn phòng đi chơi theo đoàn du lịch, cuối cùng lại mất tích lạ lùng, một năm sau gia đình tìm về một nam nhân mặc trang phục rất quái dị, tướng mạo và thanh âm đều ăn khớp, có điều hoàn toàn không kỹ lưỡng kiểm tra, cuối cùng không hiểu sao biết được người nọ kỳ thực là xuyên không tới, xét nghiệm DNA cũng phát hiện không phải là bản thân nhân viên văn phòng kia, trải qua ba tháng kiểm tra nghiêm ngặt của tổ nghiên cứu, cuối cùng bày ra mấy bằng chứng, xác nhận thân phận nhân sĩ xuyên không của đối phương.
Sau đó hắn liền bị tổ chức nghiên cứu quốc tế mang đi với lý do quan sát, mấy tháng sau phát ra tin tức, bởi vì thủy thổ không hợp cùng khác biệt thời không quá lớn, dẫn đến vị nhân sĩ xuyên không kia cuối cùng chết bên trong phòng giám sát.
Kỳ thực rốt cuộc người nọ chết như thế nào, phần lớn đều trong lòng biết rõ, một số nhà bác học điên sẽ không chút nào nương tay với đồ vật họ muốn nghiên cứu, người nọ sau khi bị mang đi thậm chí không bằng cả chuột bạch.
An Nhược Thủy đầu óc rất loạn, lại gửi mấy cái tin, để cho ca ca điều tra cặn kẽ tình huống của Lạc Huyền Ca, nàng muốn biết người này có phải bản thân Lạc Huyền Ca hay không, nếu ở vào lúc trước, đây quả thực là chuyện nghìn lẻ một đêm, nhưng mà vì từng có tiền lệ, An Nhược Thủy không dám buông lỏng chút nào.
Chuyện kịch bản, còn có tình cảm mông lung đối với Lạc Huyền Ca, cùng với biến hóa của bản thân Lạc Huyền Ca, còn có hiểu biết của Lạc Huyền Ca về Đại Minh triều.
Thời gian bất tri bất giác trôi đi, An Nhược Thủy vừa nhắm mắt lại, còn đang buồn ngủ, điện thoại đầu giường liền vang lên tiếng chuông báo thức, từ trên giường bò dậy, xoa xoa hai mắt ê ẩm hơi sưng, An Nhược Thủy toàn thân vô lực mệt mỏi chui vào phòng tắm, bắt đầu rửa mặt trang điểm, chuẩn bị công việc hôm nay.
...
Lạc Huyền Ca thật sớm đi tới đoàn phim, thân là một cổ nhân chuyển kiếp tới, Lạc giáo chủ bày tỏ không làm nguyên thân mất mặt chút nào.
Đoàn phim nhân viên thấy Lạc Huyền Ca tới, rất hữu hảo chào hỏi, duy chỉ có Hàn Dục lững thững tới chậm, nhìn thấy Lạc Huyền Ca liền vẻ mặt như cha mẹ chết.
Bất quá, Lạc Huyền Ca làm như cái gì cũng không biết, như cũ hướng Hàn Dục bày ra nụ cười hết sức hữu hảo, hơn nữa ngọt ngào lên tiếng chào hỏi: "Hàn tiên sinh chào buổi sáng a. Hàn tiên sinh ngày hôm qua té lộn mèo một cái, bây giờ khỏe không?"
"Ngươi!" Hàn Dục dùng khóe mắt dư quang quét đoàn phim một vòng, đi tới trước mặt Lạc Huyền Ca, đè thấp thanh âm nói với nàng: "Ta nói cho ngươi, chuyện này sẽ không xong như vậy đâu. Có bản lãnh, chúng ta nhìn xem!"
"Hàn tiên sinh, ngài đang nói cái gì a?" Lạc Huyền Ca biểu hiện bộ dáng tiểu tân nhân sợ hãi yếu đuối rất đầy đủ, xa xa có người nhìn tới, không dùng đầu óc cũng có thể nghĩ ra, Hàn Dục đoán chừng lại đang ở đoàn phim giở trò hách dịch bắt nạt người mới.
Bất quá già vị của Hàn Dục bày ở nơi đó, trừ Hứa Như, cũng không ai chạy tới ngăn cản.
Giờ phút này Hứa Như chạy tới, cười nói với Hàn Dục: "Hàn Dục, tới sớm như vậy a."
"Làm gì có, ta vừa đến thôi. Đêm qua nghiên cứu kịch bản quá muộn, vẫn kém hơn tiền bối ngươi." Hàn Dục ở trước mặt Hứa Như lại là bày thái độ tốt.
Hứa Như cười một tiếng: "Một lát nữa đến lượt chúng ta đối diễn, hay là chúng ta đối thoại trước một chút?"
"Vậy thì tốt quá, có thể để cho tiền bối giúp ta đối diễn, cái này đúng là phúc vận ta dậy sớm nhặt được." Hàn Dục liền cùng Hứa Như hàn huyên.
Hứa Như tùy ý cùng hắn xả đôi câu, cuối cùng giống như vô tình nhắc tới, nói với Lạc Huyền Ca: "Lát nữa màn diễn đầu chính là Tiểu Lạc đúng không, nhanh đi thay quần áo đi."
"Ừ, ta đi trước." Lạc Huyền Ca hướng Hứa Như ném đi nụ cười cảm kích, ngay sau đó lập tức chạy ra.
Kỳ thực nàng đã sớm muốn trực tiếp phất tay áo rời khỏi, nhưng mà nơi này nhiều người như vậy, hẳn là phải nhập gia tùy tục một chút, huống chi trước khi đến đây đám người An Nhược Thủy Hứa Tụ Lý Điềm đều căn dặn nàng rồi, ở đoàn phim phải đàng hoàng, không thể gây họa cho bản thân.
Chờ thật sự bắt đầu quay, lại đến thời điểm Lạc Huyền Ca biểu diễn diễn xuất tinh xảo.
Ở bên trong đoàn phim này, tất cả mọi người hiện tại đều dị thường hảo cảm với Lạc Huyền Ca, vị người mới có kỹ thuật diễn có nhan giá trị lại thái độ đoan chính tốt đẹp không kiêu căng này. Duy chỉ có Hà Nhàn Dịch vẫn có chút nhìn nàng không vừa mắt.
Dẫu sao nữ diễn viên mà nàng nguyên bản định sẵn bị trực tiếp đổi thành Lạc Huyền Ca, điều này không chỉ làm nàng mất thể diện, mà ở trước mặt vị nữ diễn viên kia nàng cũng mất hết mặt mũi, rõ ràng lúc trước đã nhiều lần hứa, đáp ứng vị nữ diễn viên kia, nhân vật này nhất định là nàng, hơn nữa... đây chính là kịch bản nàng đo đạc miêu tả ra cho vị nữ diễn viên kia a.
Ở trong lòng nàng, vẫn không ai thích hợp diễn nhân vật Phong Thanh hơn người kia. Cho dù diễn xuất của Lạc Huyền Ca được cả đoàn phim công nhận, cho dù trong lòng nàng đã bắt đầu có chút dao động, nàng vẫn sẽ cảm thấy Lạc Huyền Ca kém hơn người kia.
Giờ phút này tiếp tục đến hiện trường tăng thêm cho Lạc Huyền Ca một màn diễn hành động nữa, nàng hy vọng thấy Lạc Huyền Ca đưa ra yêu cầu xin thay người thế thân.
Phải biết hiện tại không phải là giới giải trí mười mấy năm trước, mọi người lúc này xem diễn viên và ngôi sao là hai định nghĩa hoàn toàn bất đồng, ăn chén cơm diễn viên thì đừng hòng đi đường ngôi sao.
Một khi không duy trì được diễn xuất, diễn viên chính là có khả năng hoàn toàn ném chén cơm.
Dĩ nhiên, độ khoan dung của đại chúng đối với ngôi sao vẫn còn rất cao, nhưng lại khó mà dễ dàng tha thứ bọn họ chạy đi đạp nát phim, có loại cảm giác không có kim cương nên lấy đồ sứ tới lừa bịp người.
Bất quá cũng có trường hợp ngôi sao chuyển hình thành diễn viên thành công, có điều đại đa số người đều thất bại, sau khi thất bại hoặc là tiếp tục làm một thần tượng nổi tiếng được bao bọc sẵn hình tượng, hoặc là trực tiếp rời xa cái giới này.
Đây cũng là lý do tại sao, Hứa Tụ muốn Lạc Huyền Ca thông qua bộ phim này trực tiếp tiến vào giới nghệ thuật, mà không phải là đi làm ngôi sao show giải trí.
Mọi người đều có hoài bão, dẫu sao, thứ có thể lưu lại trong dòng sông lịch sử đều là những tác phẩm kinh điển, mà không phải là thần tượng nổi tiếng trải qua đủ loại vỏ bọc chế tạo của công ty.
"Diễn đánh nhau?" Lạc Huyền Ca nhìn kịch bản mới vừa nhận được, chỉ sửa lại một đoạn ngắn, bất quá lời dò xét ban đầu trực tiếp đổi thành công phu quyền cước.
Hàn Dục đứng ở một bên chờ xem kịch vui, bởi vì người cùng Lạc Huyền Ca diễn đánh nhau kia, là xuất thân diễn viên đóng thế võ thuật, nghe nói vị võ sư này trước kia làm thế thân, chịu không ít khổ, hiện tại quay phim dùng công phu quyền cước đối đãi diễn viên, tự nhiên sẽ không nương tay, cho dù không thật sự làm bị thương Lạc Huyền Ca, cũng muốn đè ép cho Lạc Huyền Ca bớt huênh hoang.
Nếu Lạc Huyền Ca mời thế thân tới diễn, vậy thì Lạc Huyền Ca không thể nghi ngờ là gây oán hận cho tiên sinh đánh võ. Không chỉ như vậy, còn phơi ra đề tài mấy vị người mới sử dụng thế thân trên phần lớn phim truyền hình, thực lực đáng lo vân vân.
Lạc Huyền Ca nhíu mày một cái, rất không thích võ công chỉ có thể dùng để biểu diễn, cho dù vô số lần khuyên giải mình, cái thời đại này đã không phải là giang hồ Đại Minh 800 năm trước, nhưng mà vẫn rất khó tiếp nhận mấy động tác khoa tay múa chân của những người này, lại còn tự cho rằng đó là biểu diễn võ công.
Tiên sinh đánh võ cũng lẳng lặng chờ Lạc Huyền Ca phản ứng, quả đấm trong tay càng siết càng chặt, tựa hồ một giây sau là có thể đập tới cái tiểu thân bản kia của Lạc Huyền Ca.
Lạc Huyền Ca thở dài: "Được rồi. Vậy thì đánh đi."
Nói những lời này xong, nàng liền bắt đầu trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc nên dùng bao nhiêu công lực mới có thể đem võ công bản thân biến thành một loại diễn xuất.
Một thành? (*)
Không được không được, cho dù là một thành, đánh những người này vẫn so với con nít bóp con kiến còn đơn giản hơn nhiều.
(*) Một thành = 1/10
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
32 chương
95 chương
30 chương
25 chương