Sát ý giương cung bạt kiếm vờn quanh Hứa Tụ, Lạc Huyền Ca hơi nhếch lông mày nhìn hai người một cái, lại thấy Lý Điềm nhát nhát trốn sau lưng An Nhược Thủy.
Lạc Huyền Ca muốn lên phía trước chào hỏi, nhưng mà nghĩ tới lời Giang Ý Hàm nói, đi về phía trước một bước nhỏ tiếp đó chuyển tới bên cạnh Lý Điềm, hỏi Lý Điềm: "Từ Gia không đến sao?"
Lý Điềm ngẩn người một chút, không rõ nguyên do lắc đầu, biểu tình bất biến trên mặt An Nhược Thủy cũng sắp giữ không nổi nữa, quét Lạc Huyền Ca một cái, thấy Lạc Huyền Ca vẫn không có dấu hiệu muốn nói chuyện với nàng, An Nhược Thủy trực tiếp đi tìm đạo diễn trò chuyện.
Chờ An Nhược Thủy đi, Lạc Huyền Ca lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thật sợ mình không nhịn được.
Lão bản nhà mình đi rồi, Lý Điềm lại không kịp thời theo sau, đi tới trước mặt Hứa Tụ sợ sệt chào hỏi: "Ha, thật là trừng hợp a, vậy... gần đây có khỏe không."
"Không có ngươi, ta so với bất cứ ai đều thoải mái hơn!" Hứa Tụ bộ dáng cắn răng nghiến lợi, làm Lý Điềm càng nhát gan hơn.
"Ha ha, chuyện trước kia ta cũng gặp báo ứng a. Chúng ta còn có thể trở lại trước kia hay không?" Lý Điềm giống như em bé mẫu giáo, thận trọng hỏi: Chúng ta đừng tuyệt giao có được không, ngươi chơi với ta, ta cho ngươi kẹo ăn a.
Hứa Tụ không ăn cái bài này, nhìn nàng ha ha cười lạnh: "Trở lại trước kia? Nếu không có sự kiện sau đó, Lý Điềm ngươi chính là người đại diện mặt vàng trong nghề, ta xem như cọng hành nào."
"Ta..." Lý Điềm muốn giải thích, nhưng nghĩ tới cố nhân nhờ vả, nàng há miệng sững sờ rồi lại đem đầy bụng ủy khuất nuốt xuống: "Được được được, ta không tranh cãi với ngài. Ngài cũng đừng tức giận ta nữa, dù sao ta hiện tại chẳng qua là một phụ tá quèn, nào có thể so được với ngài."
"Hừ, miệng lưỡi trơn tru." Hứa Tụ trừng mắt nhìn nàng một cái, ngay sau đó giơ tay lên gọi Lạc Huyền Ca: "Tiểu Lạc, cùng ta đi qua thử vai một chút."
"Ừ." Lạc Huyền Ca liền cầm kịch bản đi theo.
Dọc đường đi Hứa Tụ đầu tiên là trầm mặc một hồi lâu, sau đó giống như đột nhiên nghĩ đến thứ gì, dừng chân lại hỏi Lạc Huyền Ca: "À này, ngươi... ngươi cùng An Nhược Thủy rốt cuộc có quen thuộc hay không?"
"Quen thuộc." Lạc Huyền Ca gật đầu nói.
Hứa Tụ lại đầy vẻ hoài nghi quan sát nàng, cũng chẳng trách Hứa Tụ không tin, dẫu sao biểu hiện của Lạc Huyền Ca và An Nhược Thủy lúc nãy không có chút cảm giác quen thuộc nào.
Hứa Tụ thấy Lạc Huyền Ca ánh mắt né tránh, nàng cũng không hỏi nhiều nữa, dặn dò Lạc Huyền Ca: "Về sau thấy Lý Điềm tránh xa một chút."
"Ờ." Lạc Huyền Ca cảm thấy người đại diện nhà mình rất kỳ quái, rõ ràng sau lưng đánh giá Lý Điềm rất cao, nhưng mà tại sao gặp mặt liền trở nên thủy hỏa bất dung rồi?
Chuyện riêng của người khác, Lạc Huyền Ca sẽ không để ý, lập tức đi theo Hứa Tụ tới nơi thử vai, trừ Hứa Như và Hàn Dục hai vị nam chính cùng nữ thứ phái thực lực không đến ra, các diễn viên khác của đoàn phim đều đã tới, dựa theo đạo diễn nói, trước thử diễn mấy đoạn rồi lại căn cứ vào thực lực cơ bản của các diễn viên tiến hành huấn luyện ngắn hạn.
May mà thời gian không dài, hơn nữa đạo diễn lại nổi danh trong nghề, cho nên vẫn có không ít nghệ sĩ nguyện ý buông tha những công việc có thể kiếm tiền khác, chạy tới đoàn phim làm vai phụ, dẫu sao nếu ở trong mắt đạo diễn nổi tiếng lưu lại một ấn tượng tốt, con đường sau này khả năng sẽ dễ đi hơn rất nhiều.
Lạc Huyền Ca đi tới nơi thử vai, Hứa Tụ một lần nữa hỏi: "Lời thoại nhớ kỹ chưa?"
"Ừ, đều ghi nhớ rồi." Lạc Huyền Ca đưa kịch bản trong tay cho Hứa Tụ, ngay sau đó đứng ở giữa sân, chuẩn bị bắt đầu thử màn diễn kia.
Đạo diễn đang cùng An Nhược Thủy trò chuyện, phó đạo đột nhiên tới kêu hắn, nói là nữ chính đã chuẩn bị xong sẵn sàng diễn thử, đạo diễn liền mời An Nhược Thủy cùng đi xem một chút.
Chờ tất cả mọi người đều đến, phó đạo diễn làm một động tác tay mời Lạc Huyền Ca bắt đầu.
Đoạn phim cần diễn, là cảnh sau khi vị tiểu thiên kim [Phong Thanh] thuộc gia đình phú thương Giang Nam bị diệt môn, nàng trải qua trăm ngàn cay đắng tìm tỷ tỷ mất tích, trong lúc vô tình đi theo mấy đầu mối nửa thật nửa giả đi tới thanh lâu nổi danh kinh thành.
Gặp hoa khôi nơi này là [Liễu Phượng Nhi], thấy trên đầu hoa khôi mang cây trâm của tỷ tỷ, [Phong Thanh] liền nhận định đó là tỷ tỷ mất tích nhiều năm, ngay sau đó giả trang làm gia đinh lưu lại bên trong thanh lâu, vốn dĩ dự định tìm một cơ hội cùng tỷ tỷ nói rõ tình huống, rồi mang nàng rời khỏi nơi này, không ngờ lại vì mấy tên con ông cháu cha mà trêu chọc mấy đại môn phái thế gia, từ đó bị vướng vào trong ân oán giang hồ gió tanh mưa máu.
Tuồng diễn này độ khó rất lớn, bởi vì từ đầu đến cuối chỉ có một câu thoại, muốn diễn tốt màn này hoàn toàn dựa vào diễn xuất của tự thân diễn viên.
Đoàn phim có không ít người chờ xem cười nhạo, dẫu sao Lạc Huyền Ca cũng không phải xuất thân chính quy, hơn nữa bọn họ không ít người đã xem qua tranh tài truyền trực tiếp của Lạc Huyền Ca, toàn bộ hành trình Lạc Huyền Ca đều sa sầm mặt, giống như mặt than.
Lạc Huyền Ca như vậy, nên chẳng ai tin tưởng nàng có diễn xuất.
Bất quá giới giải trí cũng không phải không có người mặt than phát huy được diễn xuất, ảnh hậu An Nhược Thủy chính là một trường hợp đặc biệt, ngày thường nhìn như người sống chớ gần, biểu diễn trước ống kính lại có thể duy trì được, đủ loại biểu tình đều có thể tiện tay lấy ra, đích xác là nữ diễn viên mặt than phái thực lực.
Lạc Huyền Ca thấy phó đạo ra dấu tay, một giây sau hai mắt liền trở nên vô thần, trống rỗng nhìn xa xa, cho dù nơi đó chỉ có một đống đạo cụ làm phim đã lâu không người xử lý, nhưng mà trong mắt Lạc Huyền Ca, nơi đó chính là một mảnh phong tuyết giang hồ.
Trong mắt nàng có thanh lâu, có một vị cô nương xa lạ lại rất đỗi thân quen, nhìn một cái liền thất thần.
Lạc Huyền Ca kiếp trước chính là khách quen thanh lâu, cũng không phải vì phong hoa tuyết nguyệt, mà là các điểm tình báo của Ma giáo đa số thành lập trong thanh lâu, còn một nguyên nhân khác là bên trong giáo có một tiểu nha đầu tên Tuyên Dương, ngày thường thích nữ giả nam trang đi thanh lâu trêu đùa, Lạc Huyền Ca mỗi lần luyện công xong đều phải hao hết tâm sức đi thanh lâu xách tiểu cô nương về giáo.
Một ngày nọ đến thanh lâu, bên trong lại không ồn ào huyên náo như thường ngày, bước vào không lâu liền nghe được lầu hai truyền tới tiếng kêu cứu, Lạc Huyền Ca xông lên liền thấy một nam nhân đang nắm kéo vạt áo tiểu cô nương Tuyên Dương, Lạc Huyền Ca vừa giận vừa cáu cứng rắn đem người từ trên lầu ném xuống, hôm đó trong chốn võ lâm lại thiếu đi một môn phái.
Giờ phút này, Lạc Huyền Ca nhập diễn, ánh mắt nàng giống như ngày đó, tâm tình hết sức phức tạp, thấy được người đã tìm rất lâu, chính đang ở thanh lâu khảy đàn ngâm khúc, tròng mắt Lạc Huyền Ca dính vào hận ý, không tự chủ hướng thanh lâu di động bước chân, mỗi một bước đều mang theo lo âu trông đợi cùng vội vàng vui mừng.
Đi tới cửa thanh lâu, Lạc Huyền Ca móc ra ngân lượng ném vào trong ngực tú bà: "Tiền son phấn thưởng các cô nương, cầm đi."
Tất cả các động tác của Lạc Huyền Ca, như nước chảy mây trôi hoàn thành trong nháy mắt, nếu không phải mọi người biết đây chính là một diễn viên, sợ sẽ thật sự lầm tưởng đây là vị khách quen thanh lâu cổ đại, tay ăn chơi trong chốn giang hồ.
Lạc Huyền Ca diễn xong, đứng ở trong sân, chờ đám người đạo diễn phán xét.
Bên cạnh Lý Điềm kinh hãi rớt cằm, diễn xuất này quả thực hiếm có, khẩn trương nhìn nhìn An Nhược Thủy: "Lão bản, ngài âm thầm giúp nàng luyện qua?"
An Nhược Thủy còn chưa từ trong khiếp sợ hoàn hồn lại, rất lâu mới kịp phản ứng, hướng Lý Điềm lắc đầu nói: "Lúc trước ta cũng định giúp nàng thử vai một chút, tìm ít cảm giác, nàng từ chối. Nói là đã có người chỉ điểm, bảo nàng dựa vào cảm giác mà đi, không cần tìm người khác hỗ trợ phân tích, ta lúc đó cho rằng nàng cậy mạnh, không ngờ nàng lại cho ta một kinh hỉ ngoài ý muốn."
Lý Điềm như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, Tiểu Lạc là một nhân tài a, nếu có thể đào tới... Phi phi phi, nghĩ gì vậy? Giáo huấn năm năm trước còn chưa đủ?! Bất quá, ta hiện tại chỉ mang theo một mình An Nhược Thủy, cho dù đào thêm một cái Tiểu Lạc tới cũng không sao... đúng không.
Hứa Tụ thấy Lạc Huyền Ca đột nhiên bùng nổ diễn xuất, trong lòng càng cảm thán lượm được bảo bối, nhưng mà ánh mắt sắc bén kia của nàng cũng trong nháy mắt quét về Lý Điềm chính đang lơ mơ suy tưởng cách đó không xa.
Lý Điềm bị Hứa Tụ trừng mắt một cái, giật mình, chột dạ dời tầm mắt qua một bên, không lại cùng Hứa Tụ đối mặt nữa.
Chuyện bảy năm trước, thật đúng là khó xử.
Năm đó Lý Điềm và Hứa Tụ là đồng nghiệp, đều là người đại diện của cùng một công ty, thậm chí Hứa Tụ khi đó bởi vì năng lực nghiệp vụ ưu việt còn mơ hồ đè ép Lý Điềm một bậc.
Khi đó các nàng ở công ty cùng dẫn dắt một nhóm thực tập sinh, cuối cùng công ty phân phối mỗi người mang bốn nam bốn nữ, Hứa Tụ liền cùng Lý Điềm âm thầm thương lượng, kết quả lại không ngờ thời điểm phân phối công ty đưa cho Lý Điềm tám vị nữ minh tinh, mà Hứa Tụ mang theo tám vị nam tài tử.
Lúc ấy Hứa Tụ tìm Lý Điềm chất vấn tại sao, Lý Điềm không trả lời nàng rõ ràng, chỉ nói là công ty an bài. Loại chuyện hoang đường này Hứa Tụ dĩ nhiên không tin, cho dù là công ty an bài cũng cần các nàng đưa ra phương án kế hoạch, hiện nay xuất hiện đường rẽ, nguyên nhân nhất định là ở chỗ Lý Điềm.
Bất quá chuyện đã thành cục diện xác định, Hứa Tụ cũng không nghĩ lại tính toán chi li, nhưng không ngờ tám vị nam nghệ sĩ nàng mang, cuối cùng chỉ còn một mình Hàn Dục vẫn ở lại giới giải trí, mấy vị khác bởi vì hút thuốc phiện, chơi gái, say rượu lái xe đụng chết người, giở thói hách dịch đắc tội ông lớn của giới giải trí, còn có giải phẩu thẫm mỹ hoàn toàn thất bại phá hủy mặt đủ loại vấn đề, hoàn toàn rời khỏi cái giới này!
Trong nháy mắt đó, Hứa Tụ trở thành chuyện cười cho cả giới giải trí. Ngắn ngủi một năm, những nam tài tử kia đã từng phong quang vô hạn bao nhiêu, trong thoáng chốc thành kẻ bị vạn người giẫm đạp, mà Hứa Tụ cũng bị công ty phân phối đi quản lý kẻ chạy cờ, nếu không cũng sẽ không nhận lấy tiểu diễn viên Lạc Huyền Ca luôn luôn diễn thi thể giả trang quỷ này.
Lúc ấy Lý Điềm còn tới tìm nàng, Hứa Tụ thà chết không gặp, cho dù là ai cũng sẽ không muốn thấy Lý Điềm, dẫu sao ban đầu còn là hảo khuê mật cùng nhau phấn đấu cùng nhau chảy mồ hôi cùng nhau cười cùng nhau khóc, bởi vì cái nguyên nhân Lý Điềm không nói ra kia, làm cho sự nghiệp của Hứa Tụ rơi vào đáy cốc. Đến nỗi giới giải trí hiện tại chỉ nhớ Lý Điềm năm đó, rất ít người còn có thể nhớ đến hảo khuê mật của Lý Điềm, Hứa Tụ.
Kết quả qua một năm sau, thời điểm Hứa Tụ đã nhận mệnh, quốc gia ban bố chính sách hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới, không mấy ngày sau trong giới giải trí truyền tới tin tức tám vị nữ minh tinh song song giải nghệ lĩnh chứng.
Nhìn kỹ lại, tám vị nữ minh tinh kia chính là tám vị tiểu hoa đán trên tay Lý Điềm, thời điểm các nàng tồn tại, cả giới giải trí đã từng nhức đầu nên làm sao dẫn dắt nữ minh tinh nhà mình, dẫu sao luận nhan sắc tranh không lại, luận kỹ thuật diễn tranh không hơn, thậm chí luận người đại diện thực lực cũng kém hơn.
Trong lúc nhất thời, Lý Điềm cũng thành chuyện cười trong giới, qua mấy ngày Lý Điềm lại tới tìm Hứa Tụ, Hứa Tụ ngày đó thấy nàng, ha hả cười nhạt hai tiếng, mắng một câu: "Ai bảo ngươi cặn bã, đáng đời! Báo ứng!"
Lý Điềm cũng không giải thích quá nhiều, cầm toàn bộ tiền dành dụm đi mở mấy tiệm thực phẩm, sau đó không biết vì sao lại lần nữa xuất đạo, làm người đại diện của An Nhược Thủy.
Lý Điềm nhìn bóng lưng Hứa Tụ, nặng nề thở dài, sự kiện năm đó nàng cũng không có cách nào a, nhưng mà nàng ủy khuất lại không thể nói ra được, thật đúng là làm người ta phiền não.
Một đoạn thời gian sau đó trong giới còn lan truyền một chuyện cười, phàm là nữ diễn viên dưới tay Hứa Tụ, một khi bị Lý Điềm vừa ý, thì rất có thể sẽ bị nữ nghệ sĩ dưới trướng Lý Điềm kéo đi lĩnh chứng!
Bất quá bây giờ trên tay Lý Điềm chính là An Nhược Thủy, chuyện cười trước kia cũng không ai dám nói, dẫu sao cũng sẽ không ai tin tưởng An Nhược Thủy sẽ kéo Lạc Huyền Ca đi lĩnh chứng!
Nhìn từ góc độ này mà nói, bởi vì sự tồn tại của Lạc Huyền Ca và An Nhược Thủy, đồn đãi năm đó coi như chưa đánh mà tan, chính là không biết về sau sẽ phát triển thành cái dạng gì.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
32 chương
95 chương
30 chương
25 chương