Chờ tất cả thức ăn đều lên bàn, An Tuấn Phong kéo má Lưu vẫn luôn ở phòng bếp làm việc, cười hì hì nói: "Má Lưu, má liền an tâm ngồi đi. Hôm nay là sinh nhật muội muội, nhiều người náo nhiệt đúng không? Hơn nữa đã nhiều năm như vậy, ta cùng muội muội đã sớm xem ngài như người thân, ngài cũng đừng từ chối."
An Nhược Thủy cũng phụ hoạ để cho má Lưu an tâm ngồi chung dùng cơm, má Lưu cũng không tiếp tục từ chối nữa, chỉ liên tục lải nhải chúc An Nhược Thủy hạnh phúc bình an vân vân.
Trong bữa tiệc, mọi người ăn tương đối vui vẻ. Dĩ nhiên cái mọi người này không bao gồm Lạc giáo chủ.
Lạc Huyền Ca vừa uống canh vừa thầm cân nhắc nên làm sao đưa ra quà sinh nhật.
Bên phải Lạc Huyền Ca là An Nhược Thủy ngồi, bên trái là Lý Điềm ngồi, thời điểm nàng uống một nửa canh, Lý Điềm đột nhiên lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa tới trước mặt An Nhược Thủy: "Lão bản, sinh nhật vui vẻ! Nhớ tăng lương thêm nghỉ phép cho ta a, tốt nhất là có thể kèm theo đợt nghỉ phép mới hắc hắc."
An Nhược Thủy đưa tay nhận lấy, rất cảm ơn cười: "Cảm ơn, nhưng mà chuyện tăng lương thêm nghỉ phép phải hỏi ca ta."
An Tuấn Phong nghe muội muội nhắc tới mình, lập tức nói chen vào: "Có thể a, lúc nào ngươi muốn nghỉ phép nói với ta một tiếng."
Lý Điềm còn chưa kịp cảm ơn, An Tuấn Phong liền bồi thêm một câu: "Ta tìm cho muội muội thêm mấy người phụ tá."
"Không được, An tổng! Ta vẫn vô cùng thích nghề này, nếu ngài bảo ta một ngày không đi làm, ta sẽ khó chịu toàn thân, quả thực là ăn không thấy ngon đêm không thể chợp mắt."
Mọi người cười ầm lên, bên cạnh Từ Gia cũng rời khỏi bàn ăn, rất nhanh lại cầm hai hộp quà đến, Từ Gia hưng phấn đem hai cái hộp quà đưa tới trước mặt An Nhược Thủy: "Cái màu hồng này, là quà sinh nhật ta đưa cho An An tỷ. Chúc An An tỷ mỗi ngày đều có thể thật vui vẻ."
Đợi An Nhược Thủy nói cám ơn nhận lấy, Từ Gia lại đem một cái hộp nhỏ thuần trắng khác đưa tới: "Đây là quà sinh nhật anh trai ta chú tâm chọn cho An An tỷ ngươi, ngươi mau mở ra nhìn một chút đi. Trước khi ta tới, anh ta dùng mọi cách dặn dò, bảo ta tuyệt đối tuyệt đối không thể bởi vì tò mò mà mở ra nhìn, nhất định phải chờ ngươi tự tay mở."
An Nhược Thủy đối với quà sinh nhật người bạn thuở nhỏ đưa tới vẫn là rất cảm động, dẫu sao đã bao năm không gặp.
Chờ hộp quà mở ra, mới phát hiện nằm bên trong là một sợi dây chuyền, An Nhược Thủy vui mừng nói: "Kiểu dáng này thật đặc biệt, rất quen thuộc nhưng mà trên thị trường hình như không có khoản nào giống vậy nữa."
"Đương nhiên rồi, nghe nói là anh của ta tốn nhiều tiền mời nhà thiết kế châu báu nổi tiếng mất hơn một tháng mới có được sợi dây chuyền ngươi thấy bây giờ. Thật hâm mộ quá, ta cũng muốn nhận được loại lễ vật chú tâm chuẩn bị độc nhất vô nhị này." Từ Gia cõi lòng đầy hâm mộ nói: "Nếu có người đưa lễ vật đặc biệt như vậy cho ta, nhất định sẽ vô cùng vô cùng cảm động."
Lý Điềm cũng rướn người qua nhìn một cái, vui mừng nói: "Thật là đẹp, thật lấp lánh. Nếu bán có thể kiếm rất nhiều tiền."
An Tuấn Phong nín cười nói: "Hóa ra đây chính là nguyên nhân Lý trợ lý độc thân gần ba mươi năm?"
"Eh? Ta luôn luôn chờ tổng tài ngươi tới bao dưỡng, ai biết tổng tài ngươi không đúng bài như vậy." Lý Điềm biểu tình ai oán, chọc cho mọi người cười ầm lên một trận.
An Tuấn Phong khoát tay lia lịa: "Đừng liên hệ ta, thiên hạ này tổng tài nhiều lắm. Ngài đây, tìm người khác đi. Ta sợ cùng ngươi ở chung lâu, về sau ta thích nam nhân."
"..." Lý Điềm nghẹn một bụm máu ở cổ họng, nén lệ nhìn An Tuấn Phong: "Tổng tài, ngày vui mừng ngài cũng đừng nói lời châm chích như vậy!"
Thời điểm tất cả mọi người cười ầm lên, má Lưu cũng lấy ra lễ vật đã sớm chuẩn bị tốt, là khăn quàng cổ má Lưu tự tay đan, An Nhược Thủy hết sức cảm động nhận lấy, hướng má Lưu nói cám ơn liên tục.
Lạc Huyền Ca nhìn khăn quàng cổ đan tay của má Lưu, lại còn hai phần lễ vật quý trọng Từ Gia lấy ra, đột nhiên không nghĩ đem tặng đồ vật mình chuẩn bị.
Vì vậy thời điểm tất cả mọi người nhìn nàng, Lạc Huyền Ca cứng lạnh nói một câu: "Sinh nhật vui vẻ! Ta tới vội, quên chuẩn bị lễ vật. Không ngại chứ."
Trên mặt An Nhược Thủy như cũ duy trì mỉm cười, nhưng đáy lòng lại nổi lên đắng chát, bất quá vì không để cho mọi người nhìn ra cái gì, An Nhược Thủy phát huy diễn xuất Ảnh hậu, rất thông cảm cười: "Không sao không sao, Tiểu Lạc ngươi có thể tới là được rồi."
Từ Gia nhìn hai hộp quà mình vừa lấy ra, để tránh cho Lạc Huyền Ca lúng túng, nàng lập tức đổi đề tài: "Bây giờ đã ăn cơm xong, lễ vật cũng đã nhìn. Có phải nên chuẩn bị bánh ngọt thổi cây nến cầu nguyện không?"
"Đúng đúng đúng, ta đi lấy bánh ngọt." An Tuấn Phong cũng liền vội vàng đứng dậy đi lấy bánh ngọt, miễn phải tiếp tục cái đề tài này để cho Lạc Huyền Ca lúng túng.
Lạc Huyền Ca giờ phút này không còn chút mong đợi nào đối với bánh ngọt, tuy rằng An Nhược Thủy cười rất vui vẻ, nhưng nàng luôn cảm thấy thực ra không phải như vậy.
An Tuấn Phong ở phòng khách kêu mọi người qua, má Lưu cũng tạm thời thả xuống bàn ăn chưa thu dọn, đi theo mọi người ra ngoài.
Bên trong phòng khách, An Tuấn Phong cắm cây nến vào bánh ngọt, thắp sáng xong liền hướng Lý Điềm hô: "Lý trợ lý, tắt đèn."
"Được rồi." Đáp ứng một tiếng, tức thì chỉ còn lại cây nến sinh nhật hơi lóe sáng.
An Tuấn Phong thấy muội muội ngẩn ra, hắn vội vàng nhắc nhở: "Muội muội, nhanh cầu nguyện thổi cây nến."
An Nhược Thủy hết sức thành kính cầu xin nguyện vọng sinh nhật năm nay, chờ nàng thổi tắt cây nến, Từ Gia hưng phấn nhảy đến bên cạnh An Nhược Thủy: "An An tỷ, ngươi cầu nguyện cái gì a?"
"Nguyện vọng nói ra coi như không linh." An Nhược Thủy một câu cự tuyệt nàng, Từ Gia dáng vẻ hiểu rõ gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, ta thiếu chút nữa quên mất."
Lúc sau, Từ Gia còn không quên bổ một câu: "Vậy ngươi cũng đừng nói với những người khác nga."
Cầu nguyện xong, ngay lúc An Nhược Thủy đem cây nến thổi tắt, Lý Điềm bật đèn trở lại.
"Ừ." An Nhược Thủy vừa cắt bánh vừa đáp ứng Từ Gia.
Lạc Huyền Ca đầy mới lạ nhìn bánh kem, cho đến khi An Nhược Thủy đưa một khối tới cho nàng: "Nào, nếm thử một chút. Rất ngọt."
Lạc Huyền Ca cứng ngắc nhận lấy, trực tiếp mở miệng cắn một cái, rất ngọt, ngọt đến lòng chua xót. Lạc Huyền Ca vừa ăn bánh ngọt vừa dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu chăm chú nhìn An Nhược Thủy, luôn cảm thấy An Nhược Thủy không vui.
Tuy rằng cũng không xác định, nhưng đáy lòng Lạc Huyền Ca như cũ buồn buồn, nàng không muốn An Nhược Thủy không vui, nhưng mà nàng cũng không biết An Nhược Thủy tại sao không vui, chỉ có thể im lặng không lên tiếng ăn bánh, dùng cái chỉ số EQ thấp đến đáng thương của mình suy nghĩ chuyện liên quan đến tâm tình An Nhược Thủy.
...
Chờ hết thảy đều thu dọn xong xuôi, An Nhược Thủy nói hơi mệt chút trở về phòng trước. Mà Lý Điềm cũng bởi vì quá muộn mà ở lại nhà cũ, về phần Từ Gia vốn muốn cùng An Nhược Thủy ngủ chung, nhưng bị An Nhược Thủy khéo léo từ chối, lý do là tư thế ngủ hồi nhỏ của Từ Gia làm nàng sinh ra ám ảnh tâm lý, lúc sau bất kể Từ Gia giải thích thế nào, An Nhược Thủy đều không để ý tới nữa.
Lạc Huyền Ca không hề mệt, có nội lực mạnh mẽ hộ thể, cho dù đêm qua thức trắng đêm chưa ngủ, giờ phút này nàng vẫn như cũ có thể đứng ở sau viện nhìn trời sao dày đặc.
An Tuấn Phong cùng má Lưu dọn dẹp phòng khách nhà cũ một phen, chờ hắn rửa mặt xong mới phát hiện mọi người đều đã trở về phòng, chỉ là nghe má Lưu nói vẫn còn khách ở hậu viện ngắm sao, hắn mới cầm áo khoác chạy tới.
Sau khi đến viện, An Tuấn Phong đem áo khoác phi đến trên người Lạc Huyền Ca, trong giọng nói mang điểm phê bình: "Đêm đã khuya, ra ngoài chơi cũng không biết cầm nhiều thêm chút quần áo? Đến lúc đó bị bệnh, khó chịu không phải là ngươi sao?"
"..." Lạc giáo chủ bày tỏ nàng hoàn toàn không lạnh, nhưng cũng không cự tuyệt ý tốt của An Tuấn Phong. Kéo một chút áo khoác An Tuấn Phong tiện tay phủ thêm cho nàng, sau đó ngồi xuống xích đu.
Thấy vậy An Tuấn Phong cũng ngồi xuống một chiếc xích đu khác bên cạnh nàng, ngược lại có thể tìm được một ít cảm giác tuổi thơ: "Tâm tình không tốt sao?"
"Không có." Lạc Huyền Ca chỉ là nghĩ không thông, buổi tối rốt cuộc vì sao tâm tình An Nhược Thủy đột nhiên phát sinh biến hóa.
An Tuấn Phong giễu cợt: "Đôi mắt này của ca ngươi đã xem qua nhiều người, điểm tiểu tâm tư kia của ngươi có thể qua được ta sao?"
"Ca?" Lạc giáo chủ nghi ngờ mở miệng, An Tuấn Phong cười gật đầu nói: "Ngươi và muội muội ta đã kết hôn, theo như quy củ ngươi không nên kêu ta là ca sao? Nhưng mà quan hệ của các ngươi chưa công khai, ở trước mặt người ngoài cũng không cần gọi như vậy."
"Ờ." Lạc giáo chủ tỏ ý đã biết.
An Tuấn Phong thở dài: "Khi còn bé mỗi lần ta gặp phải chuyện không vui, liền thích tới nơi này ngồi, hóng gió một chút phơi nắng một chút ngắm nhìn mặt trăng. Khi đó ba mẹ vẫn còn sống, gia gia thân thể cũng còn cường tráng, muội muội được cả nhà cưng chiều vừa đáng yêu lại nghịch ngợm. Đáng tiếc sau đó gia gia qua đời, ba mẹ cũng bởi vì ngoài ý muốn rời khỏi, muội muội khi đó còn nhỏ, đột nhiên thiếu đi người nhà bên cạnh, nàng cái gì cũng không hiểu ngày ngày theo ta muốn ba muốn mẹ, ta liền nghĩ về sau cho dù không có ba mẹ không có gia gia, ta cũng phải cho muội muội một gia đình hạnh phúc. Để cho nàng giống như trước kia, làm một tiểu công chúa được tất cả mọi người hâm mộ, cả đời đều có thể không buồn không lo sống tốt mỗi một ngày. Ta hy vọng nàng hạnh phúc, hy vọng nàng vui vẻ, còn hy vọng nàng có thể tìm được một người bạn lữ yêu nàng thương nàng cả một đời."
An Tuấn Phong ngữ khí đột nhiên phát sinh biến hóa, trở nên kiềm chế âm trầm: "Nhưng mà mấy năm trước, muội muội sinh một cơn bệnh nặng, một vị đạo trưởng tới nói muội muội có mệnh cách đặc thù, không sống qua 25 tuổi. Ta cảm thấy đạo sĩ kia nhất định là muốn gạt tiền, ta cho hắn rất nhiều tiền, để cho hắn đừng nói bậy nói bạ, muội muội ta nhất định có thể trường mệnh trăm tuổi. Nhưng mà đạo trưởng không thu ta một phân tiền nào, hắn đưa mấy cái tin tức, bảo ta đi tìm một người có thể khắc chế mệnh cách của muội muội, chỉ có như vậy muội muội mới có thể khỏe mạnh sống lâu."
Lạc Huyền Ca lẳng lặng nghe, những chuyện này nàng không phản bác hay đồng ý.
"Ta thật sự rất sợ hãi, ngày đó đạo trưởng đưa mấy vị thuốc, muội muội ăn xong liền khôi phục. Ta cảm thấy lời đạo trưởng nói có thể là thật, ta bắt đầu hướng khắp nơi tìm người dựa theo những tin tức có được. Cho đến mấy tháng trước tìm được ngươi, đạo trưởng lúc ấy nói là ngươi cũng không phải ngươi, để chúng ta kiên nhẫn chờ, có thể tới chính là duyên, không tới được đó chính là mệnh." An Tuấn Phong nhớ lại nói: "Mấy ngày trước ta vẫn không yên lòng, mời đạo trưởng tính cho các ngươi một quẻ, đạo trưởng nói là ngươi không sai. Hắn còn nói, trong thiên hạ này trừ ngươi ra không tìm được người thứ hai. Bất kể đạo trưởng nói là thật hay giả, ta chỉ biết muội muội ta hiện tại rất để ý ngươi. Cho dù ngươi không thích nàng, sẽ không thật sự cùng nàng cùng một chỗ, ta cũng muốn cầu ngươi đừng làm ra bất kỳ chuyện gì thương hại nàng. Ta không phải dùng thân phận tổng tài An thị tới lợi dụng điểm yếu người khác mà uy hiếp ngươi, ta chỉ đứng ở vị trí một người anh, cầu ngươi vĩnh viễn đừng tổn thương muội muội ta."
Lạc giáo chủ ngây ngẩn gật đầu: "Ta sẽ không."
"Được, đây là ngươi nói nhé. Ngươi có thể thề không?" An Tuấn Phong lộ vẻ rất nghiêm túc, hoàn toàn khác biệt vị tổng tài mặt đầy ý cười trên bàn cơm kia.
Lạc Huyền Ca hết sức trịnh trọng phát thệ: "Lạc Huyền Ca ở đây nhìn trăng lập lời thề, nếu sau này làm ra bất kỳ chuyện gì thương tổn tới An Nhược Thủy, để cho máu ta nhuộm đỏ áo trắng của người khác."
Áo trắng đòi mệnh, không chết không thôi, thề độc này ngược lại rất ít người có thể phát ra. Nhiều hơn chẳng qua là trời đánh ngũ lôi, hoặc ra cửa bị xe đụng.
An Tuấn Phong tròng mắt khẽ biến, ý cười tiếp tục dính lên khóe miệng: "Được, đại ca tin ngươi. Sáng sớm ngày mai tới thư phòng ta một chuyến, ba của chúng ta ngay thời điểm muội muội sinh ra liền giữ lại cổ phần An thị cho con rể tương lai, đồ vật ta đã chuẩn bị xong, ngươi ngày mai tới cùng ký tên."
"Ờ." Lạc giáo chủ không phản ứng gì quá lớn, hợp đồng cổ phần cũng kém hơn khốn khổ hiện tại ——rốt cuộc tại sao An Nhược Thủy không vui a? Không nghĩ ra tối nay sẽ mất ngủ!
Về phần tại sao nàng cảm thấy bản thân sẽ mất ngủ, Lạc giáo chủ đổ tội cho lòng hiếu kỳ quá nặng...
Đêm đã khuya, An Tuấn Phong dự định trở về phòng, hắn mặc áo vest cũng cảm thấy lạnh.
Đưa tay vỗ vỗ bả vai Lạc Huyền Ca: "Trở về phòng đi. Qua ít thời gian ngươi lại phải đến đoàn phim quay phim, bị cảm thì không tốt."
"Ừ." Lạc giáo chủ không cự tuyệt, cùng An Tuấn Phong đi vào nhà cũ.
Hai người đều chưa từng chú ý tới chính là, có một cánh cửa sổ luôn luôn mở một khe nhỏ, mà người bên trong không chớp mắt nhìn chằm chằm bọn họ rất lâu.
Từ Gia sau khi không thấy được bóng dáng Lạc Huyền Ca cùng An Tuấn Phong, sắc mặt âm trầm tâm tình hết sức phức tạp đóng kín cửa sổ.
—————
Tác giả có lời muốn nói: Lại đi ra một vị nhân vật mới, hì hì ~
...
Lý Điềm: Tổng tài, ngươi thật không cân nhắc cùng ta ở một chỗ sao?
An tổng: Không được, ta sợ sau khi cưới ta ngoại tình, cùng một người nam nhân cùng nhau đội nón xanh ngươi!
Lý Điềm: Ta cảm thấy thế giới có ác ý rất sâu đậm với ta!
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
160 chương
200 chương
153 chương
158 chương
31 chương