Tất cả dân mạng đều dừng tay lại, trừng mắt nhìn, một lần nữa nhìn về phía màn ảnh, Lạc Huyền Ca ngồi ngay ngắn bên cạnh đàn cổ cứ như không xảy ra chuyện gì, mọi người không hẹn mà cùng móc móc lỗ tai: Ừ... Vừa rồi nhất định là ta nghe thấy ảo giác! Cái đàn kia sao có thể vang ra tiếng được? Không thể nào không thể nào!
Khi tất cả mọi người đều đang tự thôi miên mình, bên trong kênh Live-stream ngoi ra một kẻ không hiểu chuyện ——
Dân mạng 1: Hỏi nhỏ nhỏ một chút, vừa rồi có phải Lạc Huyền Ca đàn vang lên?
Đơn độc một câu nhắn lại, ở trên kênh Live-stream im ắng lạnh tanh lượn tới lượn lui, thay cho cảnh tượng màn đạn kịch liệt bay đầy màn hình lúc nãy.
Mọi người trong tiệm...
Ông chủ và bà chủ trong lòng trong mắt tràn đầy không dám tin, vạn phần kinh hãi nhìn chằm chằm Lạc Huyền Ca: Đàn —— vang lên?
Giang Ý Hàm không rõ nguyên cớ, trừng mắt kinh ngạc nhìn về phía chủ tiệm: Sao bảo bất kể ai cũng đàn không vang? Lạc Huyền Ca tiện tay khảy dây đàn một chút liền phát ra âm thanh??? Chẳng lẽ là gạt ta?
Hiện tại Lạc Huyền Ca nhìn cây đàn cầm, lòng có chút ngứa ngáy, ngẩng đầu hỏi chủ tiệm: "Ta có thể đàn không?"
"Có, có thể. Tùy tiện đàn, thoải mái đàn." Chủ tiệm còn đang trong khiếp sợ, lúc này đáp lời đều là vô thức.
Bởi vì cây đàn này quá mức bất phàm, vừa rồi lúc Lạc Huyền Ca khảy dây cung thử âm, sớm đã có người kịp phản ứng, quay video gởi đến các trang web lớn. Mà trong thời gian ngắn, số người xem online ở chỗ Lạc Huyền Ca cũng đã đạt tới mức cao trước đó chưa từng có kể từ khi phát sóng trực tiếp đến nay.
Rừng lớn chim gì cũng có, người nhiều tự nhiên cũng sẽ hiện lên một lượng lớn của hiếm.
Anti cùng bình xịt bên trong kênh Live-stream cũng nhiều thêm ——
Dân mạng 1: Đừng đùa, đứa con nít tùy tùy tiện tiện khảy dây cung hai cái, cũng có thể để cho đàn phát ra âm thanh. Các ngươi thật tưởng rằng nàng thập hạng toàn năng, có thể thật sự trình diễn ra một bài?
Dân mạng 2: Đàn kia không phải giả chứ.
Dân mạng 3: Ta là một phóng viên, sở thích nghiệp dư là học cổ cầm, ngày trước ta từng đến tiệm này làm phỏng vấn, cũng tự mình thử đàn, cấu tạo đàn này căn bản không giống đàn bán trên thị trường, muốn quen thuộc cây đàn này tối thiểu phải ba bốn tháng. Lạc Huyền Ca hôm nay mới vừa khảy dây cung một chút, liền muốn đàn một bản, cái này thật đúng là... tìm đường chết!
Dân mạng 4: Nghiệp dư lầu trên đừng nói nữa, thật cho rằng Lạc của ta ai ai ai cũng đều có thể phun à!
Dân mạng 5: Vốn dĩ chỉ nghĩ tới xem một chút, không ngờ lại gặp các ngươi phun dân âm nhạc chúng ta, nói thật ta nghiên cứu cổ cầm bảy năm rồi, lúc cây đàn này bị lộ ra, ta cùng hai vị giáo sư có đi xem qua, cũng tự mình thử, không thể đàn vang được nó. Vừa rồi vị bằng hữu kia nói không sai, đàn này đúng là cấu tạo không giống bình thường, vỏn vẹn muốn quen thuộc nó đã cần cả mấy tháng, càng đừng nhắc đến đàn cho vang. Cho nên, một ít fan não tàn đừng có tùy tiện lên tiếng. Các ngươi bảo vệ một vị thí sinh vô tri, quả thực là làm bẩn âm nhạc.
Dân mạng 6: Nhưng mà Lạc của ta vừa rồi đàn vang nó kìa, các ngươi có tức hay không? Giáo sư chuyên gia còn có dân âm nhạc cái gì đó đều đàn không vang, Lạc của ta tùy tiện khảy một chút liền vang lên, có tức hay không? Chỉ muốn hỏi có tức hay không 23333
Dân mạng 7: Đánh bậy đánh bạ mà thôi, fan não tàn lầu trên vẫn là im miệng đi. Đừng đi ra cho mất mặt.
...
Bên trong kênh Live-stream tình huống thế nào, đám người Lạc Huyền Ca hoàn toàn không biết, giờ phút này nàng đưa tay đẩy dây cung, một chuỗi tiếng đàn êm tai dễ nghe truyền ra, chủ tiệm quả thực vui đến nỗi muốn ôm vợ xoay vòng tại chỗ!
Thanh sắc cổ cầm vốn đã rất đặc biệt, cẩn thận nhắm mắt cảm nhận, tiếng đàn có thể đưa cho người nghe cảm xúc lặng yên năm tháng tĩnh hảo.
Thánh nữ đã từng luôn nhấn mạnh, gảy đàn cần tĩnh, ngoại giới an tĩnh nội tâm bình tĩnh, chỉ có như vậy mới có thể đàn ra âm thanh tự nhiên.
Nhưng mà Hữu hộ pháp trời sinh nôn nóng, lại quả quyết sát phạt, cổ cầm này bị nàng cải tạo, tiếng đàn liền xảy ra biến hóa long trời lở đất. Cổ cầm mang cho người nghe thể nghiệm tĩnh, còn của Hữu hộ pháp, lại để cho người cảm giác được chốn giang hồ gió tanh mưa máu, mà tiếng đàn đưa cho người không phải năm tháng bình yên, ngược lại là một loại yên lặng trước khi bão táp, làm người nghe thời thời khắc khắc thót tim lên cổ họng, tựa hồ như hơi không chú ý sẽ gặp cảnh đầu người rơi xuống đất.
Khúc nhạc mà Lạc Huyền Ca tấu, là bài trước kia nàng dùng tay huân thổi ở vòng tranh tài đầu tiên, cũng là khúc nhạc mà Hữu hộ pháp bế quan ba tháng sáng tác ra dành cho cây đàn này.
Lạc Huyền Ca đã đem sát khí đàn cổ mang đến che giấu rất tốt, nhưng mà đám người bình thường không có nội lực không có bất kỳ công pháp nào, vẫn như cũ rất khó mà khinh thường cây ma cầm đã từng cướp đoạt tính mạng vạn người này, tuy rằng chủ nhân của nó không có ở đây, nhưng Hữu hộ pháp từng nói, chỉ cần ngày nào cầm này vẫn có thể phát ra tiếng vang, cầm này cầm hồn bất diệt.
Một khúc hoàn tất, Lạc Huyền Ca nhếch mép lên một độ cong, thống khoái!
Kênh Live-stream lần nữa yên tĩnh ——
Dân mạng 1: Vừa rồi đánh cược, nếu Lạc của ta có thể trình diễn một bài, các ngươi liền sẽ bỏ phiếu cho nàng, đánh cược này còn tính không đây?
Dân mạng 2: Lầu trên im miệng, bình xịt chúng ta không cần mặt a! Muốn đếm phiếu tự mình đi nhìn xem tăng bao nhiêu đi.
Dân mạng 3: Chòi má chòi má, số người xem hiện tại là 170 triệu, số phiếu của Lạc nhà ta là 149 triệu, hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hốt hốt.
(*) hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hốt hốt: ý là hahahahahahahaha
Trong hiện thực ——
Dân mạng 4: "Sao lại kẹt rồi? Hệ thống sập sao a, đen màn hình?"
Dân mạng 6: "Mẹ, không phải mẹ rút dây mạng của con chứ? Sao trang chủ sập rồi?"
Phía trang chủ thông báo: thật xin lỗi, bởi vì số người online quá nhiều, server bị nghẽn, các anh kỹ thuật đang trào lệ sửa chữa, xin mọi người an tâm một chút chớ nóng.
Mấy chục giây sau mọi người này mới hoàn hồn, Giang Ý Hàm trợn mắt há hốc mồm nhìn Lạc Huyền Ca: "Ngươi, ngươi biết đàn?"
"Biết sơ sơ một hai." Lạc giáo chủ hiện tại cuối cùng đã biết khiêm tốn kiểu gì mới gọi là khiêm tốn, cho nên sẽ không lại giống trước kia, nhấn mạnh bản thân biết mười tám ban võ nghệ, càng sẽ không trước mặt mọi người nói bảy tuổi có thể so với ngự trù.
Nhưng mà nàng không biết là, loại chuyện khiêm tốn này phải nói trước, chờ nàng phóng lớn hào quang xong mới nói, thì lại là một cảm giác khác.
Giang Ý Hàm ngắc ngứ lúng túng nhìn nàng cười một tiếng: "Thật đúng là biết sơ sơ một hai a, ha ha. Rất tốt, ban đầu ngươi đăng ký sở trường, sao lại chọn sáo trúc mà không chọn cổ cầm?"
"Ta nói với người đại diện, cầm kỳ thi họa ta đều lướt một ít, nhưng mà nàng không tin, nhất định bắt ta sửa lại, cho nên chọn cây sáo." Lạc Huyền Ca giờ phút này không chút ngần ngại hung hăng tát Hứa Tụ một cái: Hừ, hiện tại tin chưa?
Hứa đại diện đang quan sát truyền trực tiếp, trong đầu một lần nữa hồi tưởng lại sở trường Lạc Huyền Ca nói lúc trước. Ta biết đao thương kiếm kích vượt nóc băng tường, còn biết cầm kỳ thi họa múa hát xướng khúc, về phần trù nghệ cũng xem như tốt, miễn cưỡng có thể ganh đua cao thấp với ngự trù cung đình.
Ha hả, Hứa Tụ khóe miệng co quắp, nội tâm tự mình bác bỏ, không thể nào! Mấy cái phía sau còn có chút đáng tin, đao thương kiếm kích vượt nóc băng tường mấy loại sở trường này, đánh chết nàng cũng sẽ không tin!
Lý Điềm: Đúng! Giống như ta tin chắc An Nhược Thủy sẽ không cong vậy!
...
Lạc Huyền Ca ngẩng đầu nhìn nhiếp ảnh gia đứng xa xa, chỉ thấy nhiếp ảnh gia mặt táo bón đứng đối diện đằng kia chỉ chỉ đầu ngón tay: "Cái kia, cái này... Ợ, cái kia..."
"Làm sao vậy?" Lạc Huyền Ca kinh ngạc hỏi, mà nhiếp ảnh gia thì hạ thấp giọng, cứ như làm đấu tranh tâm lý rất lớn, đem lời trong lòng nói ra: "Có thể đàn lại một lần hay không? Ta... Ta vừa rồi quên chụp."
Nếu trong lúc làm việc ngày thường tiểu ca chụp hình xuất hiện sai lầm lớn như vậy, những đồng nghiệp khác chắc hẳn sẽ ném cho hắn một ánh mắt xem thường thật to cùng thì thầm vui sướng khi người gặp họa, vậy mà hôm nay lại cảm thấy hắn quên chụp là chuyện đương nhiên.
Lạc Huyền Ca không nói gì nhiều, gật đầu bày xong tư thế: "Chụp đi."
"Được được được." Nhiếp ảnh gia lập tức bắt đầu làm việc, những người khác cũng dần dần từ trong sát ý đàn cổ mang đến hoàn hồn trở về, một vòng bận rộn mới lại bắt đầu, chủ tiệm vừa nhìn đàn cổ vừa quan sát Lạc Huyền Ca một phen, một hồi cười một hồi cau mày cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Chờ nhóm chụp hình của Lạc Huyền Ca kết thúc, liền đến lượt Giang Ý Hàm ra sân, từ tổ tiết mục lấy tới cây sáo của mình, lại đi một công viên phụ cận tạo dáng chụp mấy bức, mặc dù không có khí chất đặc biệt như Lạc Huyền Ca, nhưng Giang Ý Hàm nhiều năm luyện tập thổi sáo, cảm giác nghệ thuật vẫn rất đầy đủ, tạo dáng chụp hình ngược lại cũng làm người ta sáng mắt lên.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
32 chương
95 chương
30 chương
25 chương