"Mẹ ~ đói, muốn ăn."
Tiểu Thiên Tứ sáng sớm tỉnh dậy ôm bình sữa trống trơn đi lòng vòng trong phòng, khó khăn đẩy cửa phòng đi ra ngoài, lại tiếp tục ở phòng khách lượn một vòng, phát hiện tỷ tỷ ngồi trên ghế sa lon đọc sách, nàng ôm bình sữa mềm mềm dán lên: "Lẫm Lẫm, Lẫm Lẫm! Đói, muốn ăn."
"Gọi tỷ tỷ."
"Lẫm Lẫm, Lẫm Lẫm! Đói, muốn ăn." Tiểu Thiên Tứ ôm bình sữa đụng đụng vào người Như Lẫm, tiểu đáng thương tuy rằng dáng vẻ như bà cụ non, nhưng mà nàng chẳng qua chỉ ra đời sớm hơn Tiểu Thiên Tứ một hồi mà thôi, bây giờ bị Tiểu Thiên Tứ lắc lư, suýt nữa ngã xuống ghế sa lon.
"Gọi tỷ tỷ!"
Như Lẫm rất để ý chuyện bị muội muội kêu tên, trước mặt các tiểu ca ca tiểu tỷ tỷ mình quen biết, nàng đều phải gọi những người kia là ca ca tỷ tỷ, chỉ có người muội muội ngốc nghếch này của mình phải gọi mình tỷ tỷ, điều này làm cho tâm linh trẻ thơ của Như Lẫm lấy được một chút an ủi.
Có thể là Như Lẫm hơi lớn tiếng, vừa kêu lên liền hù cho Tiểu Thiên Tứ mờ mịt.
Ngơ ngác ngẩn ra nhìn tỷ tỷ, Tiểu Thiên Tứ chớp mắt nhìn, tức thì ủy khuất khóc lên.
"Hu oa ~ Lẫm Lẫm xấu ~ "
Một tiếng khóc nháo này cuối cùng dẫn tới bảo mẫu chú ý, bảo mẫu đang chuẩn bị bữa sáng vội vội vàng vàng chạy tới, thấy Tiểu Thiên Tứ ngồi dưới đất khóc, nàng vừa thương tiếc thay đổi quần áo mới giặt xong, vừa phiền não tiếng khóc huyên náo của đứa nhỏ.
Hối hả đi tới trước mặt hai hạt đậu nhỏ, bảo mẫu đưa tay nhấc Thiên Tứ đang ngồi dưới đất lên, thả vào trên ghế sa lon ngoan ngoãn ngồi yên, mà Tiểu Thiên Tứ vừa hoàn hồn lại thấy là bảo mẫu tới, nàng bị hù sợ rụt cổ một cái dựa vào trên người Như Lẫm: "Lẫm Lẫm, Tứ Tứ sợ ~ "
Như Lẫm phiền não đẩy muội muội ra, mặt lạnh nhìn nàng: "Phế vật, vô dụng, rác rưới, ngu xuẩn."
"Tỷ tỷ ~ Tứ Tứ sợ..." Tiểu Thiên Tứ ủy khuất bĩu môi một cái, sau đó Như Lẫm chìa cánh tay nhỏ ra ôm lấy nàng: "Đừng sợ, tỷ tỷ ở đây."
Bảo mẫu mặt mày u ám nhìn hai tỷ muội: "Các ngươi còn dám nháo thử xem? Xem ta có đem miệng các ngươi dán lại hay không."
"Hu oa ~" Tiểu Thiên Tứ bị hù sợ lại khóc.
Như Lẫm ôm chặt muội muội, tiểu nha đầu tuổi tuy nhỏ, nhưng mà cỗ khí phách thô bạo độc thuộc về Lạc Huyền Ca lại bị nàng học được mấy phần, ánh mắt thâm độc quét một vòng trên người bảo mẫu: "Mami của ta là Lạc Huyền Ca, tộc trưởng Cổ Võ Lạc Huyền Ca! Ngươi còn dám hù dọa em gái ta, ta liền nói cho mami biết, ngươi không cho chúng ta đồ ăn, không cho chúng ta sữa uống, ngươi còn mang nam nhân kỳ kỳ quái quái tới nơi này ngủ."
Bảo mẫu thoắt cái như quả cầu da xì hơi, thiếu chút nữa thì quên mất hai tiểu quỷ này là con ai, lập tức cười dỗ: "Ta không cho mấy đứa ăn lúc nào, là có cho, nhưng mà mấy đứa không chịu ăn. Tới đây, ngoan ngoãn uống sữa. Dì dẫn mấy đứa đi ngủ."
"Không uống!" Như Lẫm đưa tay đẩy ra bình sữa bảo mẫu đưa cho nàng.
Tiểu Thiên Tứ đói đến bụng kêu rột rột, nhìn bình sữa lập tức đưa tay ra, kết quả bị Như Lẫm cản lại: "Không cho phép uống!"
"Tứ Tứ đói ~" Nhóc con lại là bộ dáng muốn khóc lên, nàng đói bụng, dạ dày thật là đau xót, tỷ tỷ không để cho nàng uống, tỷ tỷ xấu.
"Không uống thì thôi, dù sao đồ vật ta cũng đã chuẩn bị cho các ngươi. Là chính các ngươi không uống." Bảo mẫu phẫn nộ đáp trả đem bình sữa ném tới trên bàn, sau đó lại đi phòng bếp chuẩn bị cho mình một phần bữa sáng phong phú.
Chờ bảo mẫu đi khỏi, Tiểu Thiên Tứ ôm tỷ tỷ không chịu buông tay: "Muốn mẹ, đói, Tứ Tứ đói..."
"Đừng sợ, đói thì cứ nghĩ đến đồ ăn ngon, chờ một hồi sẽ không đói nữa." Như Lẫm ôm muội muội, nói gì cũng không chịu đem bình sữa trên bàn đưa cho muội muội.
Nàng chỉ biết, bảo mẫu thả vào bên trong thứ gì đó kỳ quái, uống vào liền buồn ngủ, khẳng định không phải thứ tốt, tuyệt đối không thể để cho muội muội tiếp tục uống.
Bảo mẫu đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, mỗi ngày cùng bạn trai ỉ ôi ở chung với nhau đều cảm thấy thời gian không đủ, lại phải trông nom hai tiểu thí hài khóc khóc nháo nháo, mới ban đầu còn có chút nhiệt tình công tác, kết quả chưa được hai ngày đã chán ghét, vì vậy nghe theo bạn trai, mỗi ngày cho hai tiểu tử này uống sữa, liền thả ở trong sữa ít thuốc ngủ, như vậy nàng sẽ có đủ thời gian ra ngoài cùng bạn trai hẹn hò.
Mấy ngày trước hai đứa nhóc còn ngoan ngoãn uống sữa, kết quả bắt đầu từ tối hôm qua đứa lớn liền không để cho đứa nhỏ uống nữa.
Cũng không biết hai đứa quỷ này làm cái gì.
May mắn không phải là nàng sinh, nếu không với tính tình của nàng, đã sớm đem hai thứ đồ chơi không nghe lời này đè vào trên đất đánh.
Vì vậy hai tiểu nha đầu quả thực là đói cả ngày, đến buổi tối Như Lẫm mang muội muội lên giường ngủ, nửa đêm bị Tiểu Thiên Tứ tè dầm tỉnh, tuy rằng định kêu bảo mẫu tới giúp muội muội đổi ra trải giường thay quần áo, nhưng mà nghĩ đến bảo mẫu hiện tại đang ngủ với thúc thúc quái đản kia, nàng cũng lười quấy nhiễu.
Cầm quần áo nhỏ, đổi lại cho Tiểu Thiên Tứ.
Tuy rằng quá trình gian khổ, hơn nữa còn mặc ngược, nhưng thân là tỷ tỷ nàng nghĩ đến việc bản thân vừa giúp muội muội thay đổi y phục sạch sẽ, trong bụng hài lòng cực kỳ.
"Tứ Tứ đói, Tứ Tứ sắp chết." Tiểu Thiên Tứ muốn khóc, nhớ tới bảo mẫu nói nếu còn nghe được nàng khóc sẽ đánh nàng, liền lại sợ hãi, vì vậy chu chu cái miệng nhỏ không nói lời nào.
Sáng sớm ngày tiếp theo, một thiếu nữ tới gõ cửa, bảo mẫu lật đật ra phía trước mở cửa, ứng phó thiếu nữ.
"Trương tỷ, ta tới thăm Thiên Tứ và Như Lẫm một chút." Tiểu Hi cầm đồ chơi và quà vặt trong tay, kỳ thực nàng cũng rất muốn có em gái, nhưng mà hai bà mẹ trong nhà nói sao cũng không chịu, nàng chỉ có thể thỉnh thoảng đến nhà Lạc di nhìn Tiểu Thiên Tứ và Tiểu Như Lẫm.
Trương bảo mẫu sắc mặt có hơi kém, nàng cười một cái nói: "Hai đứa bé kia còn chưa tỉnh ngủ."
"À, không sao. Ta không nháo đến chúng nó, ta chính là nhớ chúng nó nên tới xem một chút." Tiểu Hi vừa tham gia thi đại học xong, lúc này bạn học đều đã kéo nhau đi du lịch khắp nơi, hoặc là theo cha mẹ ra ngoài giải sầu, còn có một số muốn rèn luyện bản thân đi ra ngoài tìm việc làm hè, nàng vốn dĩ cũng muốn tìm chút chuyện để làm, nhưng mà mẹ nói nàng mới từ địa ngục bò ra, trước khoan lăn lộn, nghỉ ngơi cho khỏe mấy ngày nữa quyết định sau.
Vì vậy đang trong cảnh nhàm chán hết sức nàng liền đi tới nhà Lạc di, muốn nhìn một chút hai chị em đáng yêu kia.
"Này..."
"Được rồi, lằng nhà lằng nhằng gì vậy? Trước khi tới ta nói với An di rồi, nàng còn bảo ta quay ít video của Thiên Tứ và Như Lẫm gửi tới, ngươi tranh thủ thời gian để cho ta vào nào." Tiểu Hi đáy lòng trầm xuống, sao đột nhiên cảm thấy bảo mẫu này có ý xấu, nàng đến thăm đứa nhỏ, luôn luôn ngăn nàng ở ngoài cửa là ý gì?
Bảo mẫu nhìn Tiểu Hi có chút không vừa mắt, không phải là tốt số một chút, được người có tiền nhặt về nhà sao? Thật đúng là diễu võ dương oai xem mình như người, ngày nào đó họ Giang có con của riêng mình, nàng đến cái rắm cũng không phải.
Bất quá dù đáy lòng nghĩ như vậy, bảo mẫu tính toán thời gian xong cũng liền né người để cho Tiểu Hi vào.
Tiểu Hi bước nhanh vào trong, thấy Thiên Tứ cùng Như Lẫm ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lon, nàng đang cười đi tới, lại thấy trên mặt Tiểu Thiên Tứ có nước mắt, y phục cũng ăn vận kỳ kỳ quái quái.
Vừa vặn lúc này bảo mẫu theo tới, bảo mẫu tựa hồ cũng không ngờ hai đứa nhỏ này đã thức dậy, nàng cười tiến lên: "Nhìn xem hai chị em các ngươi mặc quần áo kìa, tuy rằng trong ti vi nói chuyện mình tự mình làm, nhưng mà các ngươi hiện tại còn quá nhỏ, những chuyện này làm không tốt thì phải chờ để cho người lớn giúp đỡ biết chưa?"
Như Lẫm nhìn Tiểu Hi, há miệng muốn nói chuyện, kết quả nhớ tới nam nhân kia còn ở nhà, nàng liền ngừng nói.
"Làm sao vậy? Thấy ta mất hứng sao? Hai nhóc con các ngươi sao vẫn mặt mày lạnh lùng vậy a?" Tiểu Hi đi tới bên cạnh hai chị em, muốn đưa tay ôm lấy Tiểu Thiên Tứ, kết quả bị Như Lẫm ngăn lại.
"Tiểu Hi, Tứ Tứ đói, Tứ Tứ tiêu rồi." Tiểu Thiên Tứ đói bụng đến sắp không còn sức mà khóc nữa, nhìn quà vặt trong tay Tiểu Hi liền nhào tới lóe sáng đôi mắt to long lanh nước.
Tiểu Hi nhìn bình sữa đặt trên bàn, bên trong bình vẫn tràn đầy, nàng vừa nói vừa cầm bình lên: "Đồ uống để ngay chỗ này, các ngươi sao không lấy, có phải là lại kén chọn... Sao mà lạnh vậy?"
"Ờ, cái này cũng đã pha hồi lâu, dĩ nhiên phải lạnh rồi, hai đứa nhóc này gần đây không biết làm sao, kén ăn vô cùng, không chịu uống sữa ăn đồ gì." Trương bảo mẫu lập tức nói, sau đó lại từ trong tay Tiểu Hi nhận lấy bình sữa: "Ngươi ở chỗ này cùng chúng nó chơi một lát, ta đi hâm sữa lại từ đầu a."
"Hâm? An di đều là trực tiếp đổi bình mới." Tiểu Hi không nhịn được nói một câu.
Bảo mẫu cười một tiếng: "Nói cũng phải, ta đi đổi."
Chờ bảo mẫu đi, Tiểu Hi mở quà vặt ra đưa tới trước mặt hai đứa: "Tới đây, ăn trước ít bánh quy lót dạ."
Hai nhóc con cũng không khống chế nữa, đói bụng sắp hoa mắt lên rồi, cầm quà vặt bắt đầu ăn như hổ đói.
Tiểu Hi thấy vậy không nhịn được bật cười: "A ha ha, đột nhiên nhớ lại hồi ta còn bé, có một lần mami các ngươi không biết phạm sai lầm gì, quà vặt ngon đều bị An di lấy tới đưa cho ta. Mấy ngày sau đó, mami các ngươi mỗi lần thấy ta, đều trừng ta một cái. Cười chết ta, nàng khẳng định không nghĩ tới hơn mười năm sau, ta sẽ mang một đống quà vặt đưa cho đám nhóc nhà nàng."
"Chúng ta muốn đi ra ngoài chơi, Tiểu Hi tỷ tỷ dẫn chúng ta ra ngoài chơi có được hay không." Như Lẫm vừa ăn vừa hỏi Tiểu Hi, Tiểu Thiên Tứ bên cạnh cũng gật đầu theo một cái, nàng không muốn ngây ngô trong căn nhà không có mẹ và mami thêm một chút nào nữa, nơi này có người xấu.
Tiểu Hi trầm tư một hồi, sau đó cười gật đầu: "Không thành vấn đề a, chờ lát nữa mang mấy đứa đi xem concert của Bạch di."
Vốn là có mấy tấm vé dự định cùng bạn học đi xem, kết quả mấy tên kia tối hôm qua bay ra nước ngoài du lịch, nghĩ bụng hôm nay cũng không có chuyện gì, cứ mang theo hai nhóc này ra ngoài chơi một hồi.
Rất nhanh, bảo mẫu trở lại rồi, đem sữa nóng hổi đưa đến trước mặt Thiên Tứ và Như Lẫm, hai đứa nhóc lại lắc đầu một cái bày tỏ ăn no, không uống nổi.
Tiểu Hi lẩm bẩm: "Chả trách a di bảo mẫu nói các ngươi không chịu uống sữa, nhất định là ngày thường ăn lắm quà vặt. Sớm biết thế vừa rồi ta không nên cho các ngươi ăn quá nhiều."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
160 chương
200 chương
153 chương
158 chương
31 chương