Ngươi có phải rất ghét ta? Nghe vậy, Lạc đại giáo chủ càng thêm đầu đầy sương mù. Mình ghét nàng lúc nào? "Không có, ta tuyệt đối không có ghét ngươi." Lạc Huyền Ca rất chân thành trả lời, nguyên thân không có ghét An Nhược Thủy, nàng cũng trước nay không sinh ra nửa điểm ghét. Hơn nữa đáp ứng An Nhược Thủy ở trước mặt người ngoài làm như không quen nhau, điểm này nàng luôn luôn giữ vững, ngược lại là An Nhược Thủy nhiều lần đánh vỡ quy củ này. An Nhược Thủy uất ức, nàng biết trước kia là nàng quá mức võ đoán, chỉ dựa vào cảm giác của bản thân liền cho rằng Lạc Huyền Ca là người nhân phẩm cực kém. Hiện tại nàng đều đã chủ động lấy lòng, Lạc Huyền Ca lại không thể cho nàng một cơ hội sao? Hai người đã kết hôn rồi, xem như là phải cùng một chỗ qua cả đời. Chẳng lẽ Lạc Huyền Ca muốn một mực cùng nàng giằng co? Không thể tâm bình khí hòa làm bằng hữu sao? Lạc Huyền Ca vẫn không hiểu nguyên nhân tức giận của An Nhược Thủy, nhưng nhìn thấy được đáy mắt An Nhược Thủy ẩn sâu ủy khuất. Nàng đột nhiên căng thẳng, ôn nhu an ủi: "Ngươi, ta... xin lỗi. Đều là ta không tốt." "Ngươi không tốt ở đâu?" An Nhược Thủy tỏ ra có chút hùng hổ dọa người, nhưng mà ủy khuất trong lòng khiến cho nàng nhanh miệng hỏi lên. Lạc Huyền Ca ngẩn ra, nàng theo bản năng mở miệng: "Ta hình như làm cho ngươi chịu ủy khuất." "Ai chịu ủy khuất, Lạc Huyền Ca ngươi chớ có nói bậy bạ!" An Nhược Thủy hít mũi một cái, trong hốc mắt vẫn còn nước mắt đang xoay chuyển, nàng khẽ cắn cắn môi, quay đầu sang chỗ khác không nhìn Lạc Huyền Ca nữa. Lạc Huyền Ca nhìn nhìn cửa, nhìn nhìn cửa sổ, lại dùng nội lực thăm dò mười thước ngoài cửa đều không có bất kỳ ai, mới tiến lên đến gần An Nhược Thủy. "Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?" EQ của Lạc Huyền Ca đã thấp đến mức đáng thương. An Nhược Thủy cũng không biết là bị chọc tức hay là đứng mệt mỏi, ngồi lên ghế sa lon rút hai cái khăn giấy xoa xoa khóe mắt. Lạc Huyền Ca cũng đi qua ngồi theo: "Có phải có người bắt nạt ngươi?" An Nhược Thủy im lặng không lên tiếng, Lạc Huyền Ca đột nhiên nổi giận: "Thật có người bắt nạt ngươi?" Nghe Lạc Huyền Ca hỏi, đáy lòng An Nhược Thủy vẫn có nho nhỏ vui vẻ, ít nhất Lạc Huyền Ca tức giận khi cho rằng có người bắt nạt nàng, cái này đại biểu Lạc Huyền Ca cũng không phải không quan tâm nàng chút nào. "Có a. Có một tên ngu ngốc luôn luôn bắt nạt ta." An Nhược Thủy nói xong còn không quên trừng Lạc Huyền Ca một cái. Sát ý của Lạc đại giáo chủ đều sắp hiện lên rồi. "Là ai?" An Nhược Thủy khẽ hé môi, nhả ra một chữ Ngươi từ trong miệng. Lạc giáo chủ sau khi ngốc lăng lại rưng rưng ủy khuất nhìn nàng: "Ta, ta bắt nạt ngươi lúc nào?" Ông trời làm chứng, ta đối với ngươi vẫn luôn kính mà không đến gần a! Đừng nói bắt nạt, ngươi ngày ngày trừng ta, ta đều không cùng ngươi so đo. Nếu ở kiếp trước, ai dám trừng ta, ta có thể đã khoét mắt nàng rồi. Cảm giác bản thân bị cực đại oan khuất, Lạc đại giáo chủ giờ phút này giống như cún con nhìn chằm chằm tay mình, thi thoảng ngẩng đầu dùng cặp mắt u oán nhất liếc một cái về phía An Nhược Thủy, bất quá lần nào cũng bị An Nhược Thủy bắt quả tang chính diện. Sau đó như bị ức hiếp cúi đầu tiếp tục xem móng. Vẫn là lần đầu tiên thấy Lạc Huyền Ca lộ ra bộ dáng đáng thương bực này, làm người ta thương tiếc khác với dĩ vãng, nhìn gương mặt nhỏ của Lạc Huyền Ca viết đầy ủy khuất cùng không hiểu, An Nhược Thủy đột nhiên tâm tình thật tốt, giơ tay lên hướng về phía mặt Lạc Huyền Ca nắn bóp. "Ê, ê... buông, buông tay!" Lạc đại giáo chủ: Nữ nhân, ngươi quá đáng rồi. Ai cho ngươi xoa mặt bản giáo chủ? Bản giáo chủ mất hết mặt mũi rồi a! Chờ An Nhược Thủy phát tiết oán khí trong lòng, lúc này mới từ từ thu hồi móng ác. "Ta biết trước kia ta hiểu lầm ngươi, thật xin lỗi." An Nhược Thủy cảm thấy cần phải nói lời xin lỗi, trước kia nàng luôn luôn hiểu lầm tiểu nha đầu này, thật sự là quá không nên. Rõ ràng tiểu nha đầu này là một người rất tốt rất tốt. Lạc Huyền Ca đối với việc An Nhược Thủy đột nhiên thay đổi còn có chút chưa kịp hoàn hồn, chỉ chốc lát An Nhược Thủy đột nhiên kêu tên nàng. "Lạc Huyền Ca!" "Ừ?" "Xin lỗi!" "Hả?" Lạc giáo chủ lại đầu đầy sương mù, sao còn nói xin lỗi nữa? Hơn nữa nhìn đáy mắt An Nhược Thủy mơ hồ hiện ra hơi nước, đáy lòng Lạc Huyền Ca một mảnh khẩn trương: Sẽ không lại muốn khóc chứ? Trái nghĩ phải nghĩ, dưới tình thế cấp bách Lạc giáo chủ đưa mặt tới. "Mặt đưa cho ngươi! Muốn xoa thì xoa đi! Ta không cần mặt mũi, ngươi, ngươi đừng khóc có được không?" Trái tim nhỏ bé của Lạc giáo chủ không ngừng nhảy bùm bùm, nếu không phải tự âm thầm chẩn mạch, xác định thân thể này không có bất kỳ tật xấu nào, nàng còn tưởng bản thân lại sắp chết một lần. An Nhược Thủy vốn đang tự trách, nhưng mà nghe Lạc Huyền Ca nói xong, nàng không nhịn được xì một tiếng bật cười. Trước kia sao không cảm thấy nha đầu này thú vị như vậy? Mặt đưa tới cửa, há có lý không xoa. Giơ tay lên lại thêm một trận loạn xoa, thuận tiện âm thầm cảm thán một tiếng trẻ tuổi thật tốt, lòng trắng trứng cao su đầy mặt! Đại tỷ tỷ hai mươi bốn tuổi nghĩ như vậy đấy. Lạc Huyền Ca vừa đau lòng cho mặt, vừa xoắn xuýt có cần nhắc nhở An Nhược Thủy hay không, các nàng tiến vào đây thời gian quá dài, thí sinh bên ngoài khả năng đều sắp xếp bữa trưa ra mâm rồi. Nhưng mà xoắn xuýt không tới ba giây, Lạc Huyền Ca liền quyết định trầm mặc, trước vẫn là để cho An Nhược Thủy chơi cho đủ đi. Tranh tài cái gì đó, nàng không gấp! Chờ An Nhược Thủy thu tay về, Lạc Huyền Ca rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Bất quá một giây sau, An Nhược Thủy lại lên tiếng. "Về sau chúng ta thử làm bằng hữu đi! Được không?" An Nhược Thủy đột nhiên cảm thấy nếu có một bằng hữu như Lạc Huyền Ca, là một chuyện rất tốt. Bởi vì Lạc Huyền Ca tuy đần một chút, xuẩn một chút, chỉ số thông minh thấp một chút, nhưng nàng làm người vẫn rất không tệ. Hơn nữa ở thời điểm bản thân buồn bã, còn biết cố kỵ cảm thụ của bản thân. "Bằng hữu?" Lạc Huyền Ca nhỏ giọng líu ríu. Trong trí nhớ của Lạc Huyền Ca, chỉ có thuộc hạ cùng địch nhân, người sống cùng người chết. Bằng hữu hai chữ này, nghe qua lại không thể hiểu được rốt cuộc là ý gì. Càng huống chi, đã thành thân, còn có thể trở thành bằng hữu sao? Suy nghĩ một lúc lâu, Lạc Huyền Ca giống như đột nhiên suy nghĩ minh bạch, ý vị thâm trường liếc nhìn An Nhược Thủy một cái: Nàng chắc hẳn là ý nói tương kính như tân. "Được. Về sau chúng ta không lại không quen nhau nữa." Lạc Huyền Ca gật đầu đồng ý. Thấy Lạc Huyền Ca cái não gỗ này hôm nay cuối cùng chuyển cong được (hoàn toàn không có), An Nhược Thủy tâm tình rất tốt, cầm lên nguyên liệu nấu ăn liền chuẩn bị ra ngoài. Nhưng mà vừa đem nguyên liệu nấu ăn cầm tới tay, Lạc Huyền Ca liền giành trước đoạt đi: "Ta cầm cho." "Hm?" An Nhược Thủy nhìn hai tay trống không, lại nhìn trong tay Lạc Huyền Ca túi lớn túi nhỏ, An Nhược Thủy trừng mắt nhìn: Đột nhiên nhiệt tình như vậy? Nàng có phải đối với cái từ bằng hữu này có gì hiểu lầm a? Sau khi hai người đi ra, bên trong kênh Live-stream cũng không xảy ra ảnh hưởng bao lớn, bởi vì đều bận rộn đi xem những thí sinh khác trình diễn tài nấu nướng. Đây là hoạt động chọn hạt giống minh tinh, không phải tuyển chọn đầu bếp, cho nên không hề có bất kỳ yêu cầu nào đối với trù nghệ của mọi người, nhưng tăng thêm những nội dung này thì có thể tăng giá trị của tiết mục, càng huống chi hôm nay còn có An Nhược Thủy chưa bao giờ tham gia các show giải trí tới trợ trận. Giờ phút này Lạc Huyền Ca đứng trước mặt một đống nồi chén gáo chậu, trong tay xách một con cá, một cân thịt heo, còn có một ít các loại gia vị bao lớn bao nhỏ. Kỳ thực nguyên liệu nấu ăn của An Nhược Thủy có rất nhiều, dẫu sao tiền vốn ban đầu của nàng nhiều, nhưng mà Lạc Huyền Ca chỉ lấy những thứ này. Dựa theo thông lệ, nhìn cao thủ thao tác kỳ thực không có gì đáng xem, muốn xem thì phải xem kích thích! Vì vậy phần lớn người đều tạm thời quên vụ Lạc Huyền Ca bảy tuổi, rối rít chạy đi xem An Nhược Thủy nấu mì sợi. Kênh Live-stream —— Dân mạng 1: Nữ thần chuẩn bị xuống bếp, làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Ta kích động quá, đừng cản ta, ta phải làm cái chảo kia! Dân mạng 2: Phát sóng trực tiếp cái quỷ gì, sao không thể đánh tiền thưởng? Nữ thần của ta lập tức phải xuống bếp, mà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn, đều không làm gì được! Dân mạng 3: Thấy trứng gà trong tay nữ thần không? Đó chính là ta! Nữ thần, ta nguyện ý vì nàng tan xương nát thịt! ... Cá heo cười trong biển: Hỏi một chút, vừa rồi có ai thấy rõ ràng nữ thần thả cái gì vào nồi không? Bảy lạnh: Ta để ý một chút, đó là nửa bao muối! Yếu thảm: Cầm dao huơ trên trứng gà sống, nữ thần đây là muốn làm gì? Ai có thể giúp ta phổ cập khoa học một chút không? Vì ngươi mà nghiện: Không không không, nữ thần buông xuống giấm trắng trong tay ngươi! Đó không phải nước suối, dừng tay! Mau dừng tay... Con khỉ ăn dưa: Lần đầu tiên thấy được có người có thể đem một bó rau cải, rửa thành mấy mảnh lá cây. Nữ thần, mau đổ nước đi. Cái thứ nước xanh mơn mởn kia, ta nhìn thật sợ hãi! ... An Nhược Thủy nhìn phần nước mình dùng để rửa rau, sắc mặt dửng dưng đem nước đổ đi, sau đó im lặng không tiếng động đem rau cải đã tẩy nát để qua một bên. Làm như chưa có chuyện gì phát sinh. An Nhược Thủy nhìn nồi nước tràn xen lẫn nửa chai giấm, nghĩ một chút lại đổ nửa túi muối đi vào. An Nhược Thủy kỹ lưỡng suy ngẫm lại hướng dẫn trên mạng một hồi, kế tiếp phải làm gì? Trứng gà! Đúng, đập trứng gà bỏ vào! Vì vậy thử dùng dao xắt hai quả trứng gà, phát hiện có hơi khó, nhất thời xắt không ra. Để hai quả trứng gà qua một bên, bước này có thể trực tiếp bỏ qua. Ăn mì nước không thôi cũng được, nàng không kén ăn! Kênh Live-stream —— Dân mạng 1: Nữ thần, nàng biết bản thân đang làm gì không? Dân mạng 2: Hóa ra tiểu tiên nữ nấu ăn không giống chúng ta, ma ma ~ ta muốn ăn mì nước giống của An Nhược Thủy! Ta cũng muốn làm tiểu tiên nữ! Dân mạng 3: Nho nhỏ hỏi một chút, nấu như vậy có thể ăn sao? Dân mạng 4: Tề thiên đại thánh nhào lộn một vòng đi được trăm lẻ tám ngàn dặm thì đã nhằm nhò gì? Ăn mì nước do An Nhược Thủy nấu, tiểu tiên nữ ta trợn trắng mắt một cái, ngay tức khắc liền đến được thế giới tây phương cực lạc! Dân mạng 5: Vốn chỉ là fan đi đường, chứng kiến một tay trù nghệ có thể tiễn người đi tây thiên của nữ thần, ta quyết định biến thân trở thành fan cuồng! (*) fan đi đường: có hảo cảm với idol nhưng ko lọt hố sâu, ko quá cuồng nhiệt Dân mạng 6: Bị giam thành fan +1 Dân mạng n: Bị giam thành fan +10086 Lạc Huyền Ca bày con cá trong nồi ra mâm, rảnh rỗi nhìn An Nhược Thủy cách đó không xa tay chân luống cuống, khóe miệng đảo qua một nụ cười thản nhiên, không ngờ lần đầu tiên thấy được người đó có thời điểm bối rối như vậy. Lạc Huyền Ca đem con cá mình đã làm xong bỏ lên bàn, nơi này đã có một loạt các món ăn phương tây hoặc các loại đồ ăn khác do thí sinh khác nấu. Đem ra so sánh, đĩa cá hấp nước của Lạc Huyền Ca không chút nào bắt mắt, thậm chí còn không nhấc nổi hứng thú ăn. Lạc Huyền Ca cũng không quan tâm món mình làm có nổi bật hay không, dửng dưng khoanh tay nhìn An Nhược Thủy vẫn ở chỗ cũ bận rộn. Kênh Live-stream —— Dân mạng 1: Người nào đó chém gió chém quá tay rồi chứ gì, ha hả ha hả ha Dân mạng 2: Bảy tuổi đã biết làm cơm? Một con cá nấu như cá sống, ai ăn nổi? Dân mạng 3: Thật mong đợi người nào đó bị quét xuống, ngày ngày chỉ biết ra vẻ, nhìn liền chán ghét. Dân mạng 4: Thương tiếc cho cá, bị người nào đó chà đạp. ... Mục Lăng đang xem phát sóng trực tiếp trong lòng đặc biệt khó chịu, nói thật nàng hiện tại cũng không dám chạy theo chiều gió suy đoán thực lực của Lạc Huyền Ca, bởi vì không đến một khắc cuối cùng, người này luôn có thể làm một phát đảo ngược. Nhưng mà con cá kia nhìn đúng là không làm người nhấc lên nổi khẩu vị a. Một món ăn ngon không phải nên đầy đủ sắc vị hương sao? Qua hồi lâu, một nồi &*#&¥... của An Nhược Thủy cũng đã nấu chín! An Nhược Thủy không dám nhìn thẳng chỗ mì trong nồi! Trong lòng âm thầm đem lão ca nhà mình mắng cho máu chó đầy đầu, tại sao chuyện thi triển trù nghệ này lại không nói trước với nàng? Sau kỳ phát sóng trực tiếp này, nàng nhất định bị rớt fan. Hình tượng của nàng khẳng định tan nát, vỏ bọc thần tượng khẳng định không còn! An Nhược Thủy hiện tại muốn khóc cũng không kịp, bất quá đảo mắt qua, thấy con cá Lạc Huyền Ca nấu, An Nhược Thủy ngẩn người một chút, ý vị thâm trường nhìn Lạc Huyền Ca: Thì ra trù nghệ của ngươi cũng không tốt a, thật may có ngươi bồi ta! ------ Tác giả có lời muốn nói: An ảnh hậu: Thật may còn có tức phụ ta bồi ta cùng nhau mất mặt! Lạc Huyền Ca: Ta, ợ... Kỳ thực ta đang giả heo ăn thịt hổ. Như vậy hiệu quả vả mặt tốt hơn! An ảnh hậu: Ly dị đi! Cuộc sống này qua không nổi nữa!   ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴