Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy ở nhà cũ nghỉ ngơi một ngày, hôm sau An Tuấn Phong cùng Phùng Thiên Linh đi bệnh viện khám thai, lưu lại Lạc Huyền Ca và An Nhược Thủy ở trong nhà. "Ta nhớ mấy ngày trước có người tặng một phần văn phòng tứ bảo quý giá, ta đi lấy cho ngươi." An Nhược Thủy đột nhiên nhớ ra, liền đến thư phòng lấy đồ. Lạc Huyền Ca tò mò đi theo, sau khi tới nơi này tuy rằng có thể dựa theo trí nhớ nguyên chủ viết bút máy, nhưng đối với nàng mà nói chung quy bút lông vẫn thông thuận hơn, càng dùng càng thoải mái cả người. Đợi An Nhược Thủy lấy bộ văn phòng tứ bảo kia ra, trong nháy mắt, Lạc Huyền Ca nhìn đến sững sờ, những thứ này không khác biệt bao nhiêu so với đồ dùng nàng đặt ở thư phòng kiếp trước, nhưng mà xác thực không phải bộ của nàng, những thứ này có lẽ là đời sau bắt chước làm ra. "Nghe nói mấy tháng trước phát hiện một tòa mộ huyệt, thu hút hơn chục tên trộm mộ, kết quả cơ quan ám thuật bên trong quá lợi hại, đám người kia chỉ có vào mà không ra được, sau đó quốc gia phái chuyên gia đến nghiệm chứng, nghe nói là mộ huyệt của một vị phú thương Giang Nam 800 năm trước, bên dưới chôn theo vô số vàng bạc châu báu, đủ loại đồ chơi cổ đại nhiều không đếm xuể, còn có một số vũ khí dáng vẻ quái dị, khiến các chuyên gia thuộc mọi ngành nghề vắt hết óc ra phân tích nghiên cứu." An Nhược Thủy giúp nàng sắp xếp văn phòng tứ bảo, tiếp tục giới thiệu: "Những vật này do một vị lão tiền bối đưa tới, bộ này chính là bắt chước làm theo bích họa bên trong mộ huyệt kia. Ngươi có tìm được chút cảm giác quen thuộc nào không?" Trên mặt Lạc giáo chủ cuối cùng hiện ra biểu tình ngay cả An Nhược Thủy cũng không giải thích được, chỉ thấy nàng sắc mặt quái dị lấy điện thoại ra, thông qua đầu mối An Nhược Thủy cung cấp lúc nãy, tra tìm từ khóa liên quan, cuối cùng vẻ mặt dở khóc dở cười đưa điện thoại di động tới trước mặt An Nhược Thủy. Lạc giáo chủ sâu kín nói: "Mộ phần của ta bị người đào rồi." "..." An Nhược Thủy theo bản năng muốn bảo nàng im miệng, đừng nói những lời không tốt lành này, nhưng mà chợt nghĩ đến đối phương thật sự là cổ nhân 800 năm trước chuyển kiếp tới, nàng liền nhịn tính tình nhìn mấy hình ảnh trên điện thoại di động. "Thật sự là ngươi?" An Nhược Thủy không chắc chắn hỏi: "Nghe nói trong mộ này không phát hiện quan tài hài cốt nào, tại sao?" "Đưa vào tử địa sau đó phục sinh, người trong Ma giáo sau khi chết sẽ được hỏa táng, nhưng vẫn lưu lại mộ huyệt, bên trong bày biện tài vật mà người chết lưu lại khi còn sống, để dành cung ứng cho con cháu hậu nhân trong bất cứ tình huống nào." Lạc Huyền Ca nâng bút vẽ lên trên giấy những gì nghĩ trong lòng. Nàng khẽ thở dài một hơi, giải thích với An Nhược Thủy: "Vị trí của loại mộ địa này căn bản chỉ có con trai trưởng trong nhà mới biết được, nếu không phải đến bước đường cùng, đối mặt nguy hiểm diệt môn, tuyệt đối sẽ không có ai muốn đi đào mộ phần tổ tông nhà mình." "Hơn nữa, để tránh cho người ngoài thèm muốn, loại địa phương này đều là người chết an bài xong xuôi hết khi còn sống, trước khi chết mới lưu lại một ít đầu mối cho hậu nhân." Lạc Huyền Ca đã sớm dự liệu được mình sẽ bỏ mạng, vì vậy nơi này cũng là do nàng sắp xếp trước đó, chỉ là không ngờ mộ huyệt để lại từ 800 năm trước, đến bây giờ mới bị người phát hiện. "Cho nên đồ vật trong này đều là ngươi đích thân lưu lại?" An Nhược Thủy kinh ngạc hỏi Lạc Huyền Ca, nàng nhớ trên mạng đưa tin bảo tàng ở nơi này so với ghi chép bảo bối trong quốc khố lúc ấy còn nhiều hơn, vậy thì... Lạc Huyền Ca năm đó rốt cuộc là nhân vật cỡ nào a. Nàng tưởng rằng Giáo chủ Ma giáo chỉ là người dấy lên mưa gió võ lâm, không ngờ Lạc Huyền Ca hết lần này tới lần khác đổi mới nhận thức của nàng. "Ừ, đồ vật quá nhiều, chia thành ba mộ huyệt để bảo tồn, sử ký ghi lại sau khi Tuyên Dương đoạt được ngôi hoàng đế, tình hình trong nước hỗn loạn bất an, thiên tai nhân họa không ngừng, cuối cùng thần linh lưu lại chỉ dẫn, Tuyên Dương lãnh binh đào ra một hang động, lấy được kỳ bảo xưa nay chưa từng có, cuối cùng nhét đầy quốc khố ổn định giang sơn xã tắc." Lạc Huyền Ca thả cây bút trong tay xuống, thưởng thức bức họa mình vừa vẽ, cuối cùng sâu kín than thở: "Nào có cái gì thần linh, những thứ kia đều là đồ bồi táng của ta mà thôi." "..." Giờ khắc này An Nhược Thủy mới hiểu được, cái gì gọi là chân chính phú khả địch quốc(*), bảo bối chia ra ba phần cất giấu, đào ra một nơi liền lấp đầy quốc khố cả quốc gia, xem ra, so sánh với đế quốc thương nghiệp mà Lạc Huyền Ca xây dựng trước kia, An thị kỳ thực cũng không tính là gì. (*) phú khả địch quốc: giàu có thể sánh với cả quốc gia. Chả trách đối với cổ phần nắm trong tay, Lạc Huyền Ca một chút cũng không thèm để ý. "Ngươi làm thế nào tích trữ được nhiều tài bảo như vậy? Là của một mình ngươi, hay là tài vật của toàn Ma giáo các ngươi?" An Nhược Thủy thầm than, tuy rằng số châu báu này đặt vào thời điểm hiện tại không làm được đến mức điền đầy quốc khố, nhưng cũng không thể khinh thường, ít nhất trên phương diện nghiên cứu có thể nhấc lên tác dụng vô cùng trọng yếu. "Của ta, hết thảy của Ma giáo đều là của ta. Của ta vẫn là của ta!" Lạc giáo chủ bày tỏ, cuộc sống của nàng chính là tùy ý buông thả như vậy. Thế là bởi vì chuyện này, An Nhược Thủy lại lần nữa cảm thấy hứng thú với Đại Minh triều 800 năm trước, bèn bảo Lạc Huyền Ca kể cặn kẽ với nàng hơn một chút. Hai người tựa hồ lại tìm được một đề tài để giết thời gian. ... Hiện tại hai người đều không gấp gáp quay phim hay nhận quảng cáo, trên căn bản chỉ làm tổ trong nhà cũ hoặc về nhà riêng tiếp tục bồi dưỡng tình cảm. Thi thoảng cùng Giáo chủ lén chạy ra ngoài du ngoạn mấy ngày, tránh truyền thông và đại chúng, sinh hoạt trôi qua vô cùng nhàn nhã tự tại. Cứ như vậy, bất tri bất giác mấy tháng trời vùn vụt trôi đi. Trong thời gian này Lạc Huyền Ca còn làm một bữa tụ họp mừng sinh nhật, mời tới không ít bằng hữu, so với năm ngoái ăn bánh sinh nhật An Nhược Thủy, Lạc giáo chủ lần này ăn bánh càng vui vẻ hơn. Bởi vì khi đó nàng tham gia với thân phận khách nhân, hiện tại lại là lấy thân phận chủ nhà tổ chức hội họp. Hôm nay sáng sớm tỉnh dậy, An Nhược Thủy liền thấy được trên điện thoại di động biểu hiện cuộc gọi nhỡ, thấy là đại ca gọi tới khoảng tầm hơn ba giờ sáng, nàng khẽ cau mày gọi lại. Kết quả nhận được tin tức cháu nhỏ đã ra đời. An Nhược Thủy kích động đánh thức Lạc Huyền Ca, Lạc giáo chủ nửa híp đôi mắt lơ mơ buồn ngủ, gắng gượng tinh thần hỏi nàng: "Làm sao vậy?" "Sinh rồi! Cháu nhỏ ra đời rồi, mau đi bệnh viện nhìn xem." An Nhược Thủy hưng phấn đến sắp không khống chế được mình, vội vội vàng vàng thức dậy, dùng tốc độ trước đó chưa từng có sửa soạn gọn gàng. Lạc Huyền Ca thì từ từ chui vào phòng tắm, rửa mặt thay áo, cuối cùng còn định đi làm bữa sáng, kết quả bị An Nhược Thủy cản lại: "Không ăn! Chúng ta nhanh đi thôi." Cứ như vậy Lạc Huyền Ca bị An Nhược Thủy túm ra cửa. "Cần chuẩn bị quà không? Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy tiểu bảo bảo mới sinh, Tiểu Lạc ngươi nói xem, ta có cần chuẩn bị chút lễ vật không?" An Nhược Thủy vừa khẩn trương vừa mong đợi, bày tỏ cực kỳ tò mò đối với tiểu sinh mệnh mới sinh. Lạc Huyền Ca thấy nàng để ý như vậy, liền cũng lưu tâm hơn rất nhiều, kỹ lưỡng suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nhóc con mới vừa ra đời, đưa quà nó cũng không hiểu, ngược lại không bằng đưa một thứ gì đó có thể cất giữ thật lâu, để nó về sau trưởng thành có thể trực tiếp cảm nhận được tâm ý trong món quà của ngươi." "Đúng, ngươi nói đúng. Nhưng mà chuẩn bị cái gì mới tốt a." An Nhược Thủy cầm điện thoại di động tra tìm, tựa hồ không lấy được đáp án hài lòng, cuối cùng lại cau mày trầm tư suy nghĩ, đột nhiên linh quang chợt lóe bảo tài xế ngừng xe. Đến khi xe dừng, nàng đang chuẩn bị xuống xe thì bị Lạc Huyền Ca kéo lại: "Làm gì?" "Ta nghĩ ra quà rồi." An Nhược Thủy bật cười như đứa trẻ, khiến cho Lạc Huyền Ca chân thực cảm thụ được sự vui sướng của nàng, Lạc Huyền Ca từ từ buông cổ tay An Nhược Thủy, tiếp đó cầm chặt tay nàng: "Ta cùng ngươi đi chuẩn bị quà." Thời điểm hai người cầm quà đến bệnh viện, An Tuấn Phong đang tay chân luống cuống ôm đứa nhỏ canh giữ bên cạnh Phùng Thiên Linh, nhìn thấy cảnh này, trong lòng An Nhược Thủy không khỏi thoáng rối loạn, lực đạo lòng bàn tay cũng tăng thêm rất nhiều, Lạc Huyền Ca cảm nhận được An Nhược Thủy dị thường, nhưng khi nàng nghiêng đầu nhìn sang, An Nhược Thủy lại khôi phục như lúc ban đầu. Mang theo vui mừng mỉm cười đi tới bên cạnh An Tuấn Phong, An Nhược Thủy hoạt bát kêu lên: "Ca, chúc mừng ngươi trở thành ba ba." "Cảm ơn cảm ơn." An Tuấn Phong cũng vui đến hồ đồ rồi, hướng về phía An Nhược Thủy liên tục nói cám ơn, ba người nhìn thấy vậy cười không ngừng. An Nhược Thủy trêu ghẹo bọn họ vài câu, sau đó liền nhìn bé con đáng yêu trong ngực An Tuấn Phong. Nhóc kia còn đang ngủ, An Nhược Thủy thả thanh âm vô cùng thấp nói: "Ca, ta có thể ôm nó một cái hay không?" "Được, ngươi nhẹ một chút a." An Tuấn Phong dè dặt cẩn thận đưa đứa nhỏ giao cho muội muội, An Nhược Thủy giống như ôm bảo bối nhẹ nhàng nhận lấy, ôm vào trong ngực cảm giác ấm áp cực kỳ. Phùng Thiên Linh thấy một màn này khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, mà Lạc Huyền Ca lại cau mày giãn không ra. Một lát sau đứa nhỏ khóc, An Tuấn Phong vội vàng nhận lấy con, tiếp tục bận rộn. ... Nhìn đứa nhóc xong, An Nhược Thủy cũng đưa ra phần quà kia, hơn nữa dặn dò An Tuấn Phong và Phùng Thiên Linh, phần lễ vật này không nên động vào, chờ đứa nhỏ trưởng thành để cho nó tự mở. An Tuấn Phong cũng bày tỏ nhất định cất giữ cẩn thận, chờ đứa nhỏ lớn giao cho nó. An Nhược Thủy cùng Lạc Huyền Ca rời khỏi bệnh viện, dọc đường đi nụ cười trên mặt An Nhược Thủy đều chưa từng thay đổi, mà Lạc Huyền Ca cũng từ biểu tình phiền muộn ban đầu đổi thành bình tĩnh. Suy cho cùng vẫn còn đang xoắn xuýt rốt cuộc có nên có con hay không. "Nhóc kia thật đáng yêu a. Tiểu Lạc ngươi nói xem có phải không... Tiểu Lạc?" An Nhược Thủy thấy nàng không phản ứng, liền dừng bước nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Huyền Ca ở bên cạnh, trong chớp nhoáng này Lạc Huyền Ca giơ lên nụ cười: "Rất đáng yêu, ta cũng muốn có một đứa." "Hả? Ngươi, ngươi nói gì?" An Nhược Thủy có chút đờ đẫn, Lạc Huyền Ca nói nàng cũng muốn một đứa nhỏ? Lạc Huyền Ca khẽ gật đầu: "Mấy đứa nhóc hóa ra không đáng sợ như ta tưởng tượng, chúng thật sự rất đáng yêu. Chúng ta cũng làm một đứa có được không?" An Nhược Thủy theo bản năng véo mình một cái, đau đến hít một hơi khí lạnh, sau đó nhào vào lòng Lạc Huyền Ca, ôm thật chặt lấy nàng: "Tiểu Lạc, đây là thật, ta không có nằm mơ. Ngươi lại có thể nói ra những lời này, ta..." Nếu không phải giờ khắc này đang ở trên đường chính, An Nhược Thủy chắc đã vui đến cực điểm trực tiếp chảy nước mắt nước mũi rồi. Lạc Huyền Ca trấn an xuống tâm tình hưng phấn của nàng, chờ hai người lên xe, tháo xuống ngụy trang từ từ thương lượng. "Ngươi thật sự muốn có một đứa con sao? Không phải bởi vì ta mới thay đổi chủ ý chứ?" An Nhược Thủy vẫn sợ Lạc Huyền Ca sẽ vì mình mà ủy khuất bản thân. Lạc Huyền Ca lắc đầu cười khẽ: "Dĩ nhiên không phải, trẻ con rất đáng yêu. Ta rất thích." An Nhược Thủy đột nhiên nhào về phía Lạc Huyền Ca tặng lên môi thơm, ôm lấy Lạc Huyền Ca hưng phấn nói: "Ngày mai ta sẽ liên lạc bệnh viện." "Được!" Giờ khắc này, Lạc giáo chủ thật sự nghiêm túc. ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴