Ngày hôm sau An Nhược Thủy tỉnh lại, liền thấy Lạc Huyền Ca ngồi ở đằng kia, dáng vẻ suy ngẫm nhân sinh. "Làm sao vậy? Buổi sáng đã mặt mày ủ dột, kịch bản nhìn không hiểu sao?" An Nhược Thủy hỏi nàng. Lạc Huyền Ca lắc đầu: "Không có." Hai người sáng sớm cũng chỉ đối thoại đơn giản như vậy, sau đó Lạc Huyền Ca liền đắm chìm trong thế giới riêng, suy tính cái vấn đề con cái này. An Nhược Thủy cũng nghĩ không ra Lạc Huyền Ca rốt cuộc là thế nào, nàng bất đắc dĩ lật kịch bản một cái, hơi có chút tâm phiền ý loạn nhìn về phía Lạc Huyền Ca. Nghĩ muốn hỏi Lạc Huyền Ca một câu rốt cuộc là thế nào, nhưng nàng còn chưa đến bên cạnh Lạc Huyền Ca, Lạc Huyền Ca đã bị thợ trang điểm mang đi hóa trang. Lạc Huyền Ca đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, liền khó mà có thể nhớ tới những chuyện khác. Cuối cùng đã đến buổi tối, An Nhược Thủy đá lật băng ghế nhỏ, dẫn tới Lạc Huyền Ca chú ý. Nàng khẽ nhíu mày: "Làm sao vậy?" "Làm sao vậy làm sao vậy? Ngươi tự hỏi một chút xem ngươi hôm nay làm sao vậy?!" An Nhược Thủy nói xong hừ lạnh một tiếng rời khỏi. Lưu lại một mình Lạc Huyền Ca đầu đầy sương mù nhìn bóng lưng phu nhân. Gãi gãi đầu, quả thực không nghĩ ra mình rốt cuộc làm sai ở đâu a. Lý Điềm vừa vặn đi chuẩn bị bữa ăn tối, trở lại thấy một màn này, tiến lên nói: "Nhanh đi xin lỗi a." "Nhưng mà ta không biết đã làm sai điều gì a?" Lạc giáo chủ khổ não, cả ngày quay phim êm đẹp, nàng không phạm sai lầm cũng không có gây họa, sao lại để cho An Nhược Thủy tức giận chứ? Lý Điềm trầm mặc một hồi, sau đó ý vị thâm trường khuyên nhủ: "Người không phải thánh hiền, ngươi đi xin lỗi trước rồi nói sau." Lạc Huyền Ca hiểu lơ mơ đuổi theo An Nhược Thủy, chờ nàng đuổi kịp, An Nhược Thủy mắt lạnh nhìn nàng: "Làm sao?" "Ta sai rồi! Sáng hôm nay ta không nên không ăn điểm tâm." Lạc giáo chủ thập phần thành khẩn nghiêm túc nhận sai. An Nhược Thủy ngẩn người một chút, ánh mắt thoáng qua một tia nguy hiểm, đưa tay vặn lỗ tai Lạc Huyền Ca: "Tăng bản lĩnh a? Ai cho ngươi không ăn bữa sáng?" "Ta..." Lạc Huyền Ca thấy An Nhược Thủy không có bớt giận, ngược lại lửa giận càng lớn hơn, nàng nuốt ngụm nước miếng nói tiếp: "Ta, ta khi đó đang suy nghĩ chuyện khác, quên ăn." An Nhược Thủy chịu đựng lửa giận, hướng nàng cong môi cười một tiếng, rất là tốt tính hỏi: "Còn gì nữa không?" "Còn có... buổi trưa kết thúc quay phim ta không nên ăn vụng quà vặt không ăn bữa trưa." Lạc giáo chủ ngoan ngoãn nhận sai, thái độ rất tốt, đáng tiếc An Nhược Thủy không chỉ không lắng xuống tức giận ngược lại càng thêm thịnh nộ. "Lạc Huyền Ca!" An Nhược Thủy hung hăng nhéo lỗ tai nàng một cái, sau đó buông tay ra khoanh tay nhìn nàng: "Được rồi, ta không tức giận nữa. Ngươi đứng lên đi." An Nhược Thủy ban đầu còn tưởng rằng Lạc Huyền Ca có đại sự gì gạt nàng, hoặc là bị ủy khuất gì đó không chịu nói với nàng, bây giờ xem ra, tên này chỉ là lại đầu óc rút gân quên phản ứng nàng. "Trở về ăn cơm đi. Bữa tối còn không ăn, tối hôm nay ngươi tìm cây ôm lá mà ngủ." An Nhược Thủy đưa tay ra dắt nàng, Lạc Huyền Ca rất nhanh gật đầu đồng ý. Trên đường hai người trở về, An Nhược Thủy suy nghĩ một chút vẫn không thể nhịn được, hỏi lên thắc mắc trong lòng. "Sáng sớm lúc ta tỉnh, ngươi đang suy nghĩ gì?" Lạc Huyền Ca cẩn thận suy nghĩ lại một chút: "Ta khi đó không nghĩ gì a, đang suy ngẫm lời Giang Ý Hàm nói với ta." An Nhược Thủy không thể nghe ra được điều gì từ trong câu nói tối nghĩa của nàng, vì vậy lại hỏi cụ thể, Giang Ý Hàm rốt cuộc nói cái gì với nàng? Lạc Huyền Ca nghĩ một chút đưa điện thoại di động cho An Nhược Thủy, An Nhược Thủy nghi hoặc mở điện thoại di động, tùy tay quẹt quẹt tìm tới tin nhắn đêm qua rạng sáng nói chuyện phiếm với Giang Ý Hàm. Nhìn đến nội dung, vốn luôn bày hình tượng thanh lãnh An Nhược Thủy vào thời khắc này cũng không nhịn được bật cười. Nàng dựa vào trong ngực Lạc Huyền Ca, cười run lên: "Tiểu Lạc, ngươi..." An Nhược Thủy cười ra nước mắt, kéo y phục Lạc Huyền Ca xoa xoa khóe mắt, sau đó hít sâu mấy hơi ổn định tâm trạng, hỏi: "Ngươi nói như vậy, không sợ hù đến nàng?" "Nói thật thôi mà." Lạc Huyền Ca nhận lấy điện thoại di động cất vào: "Ngươi thật rất thích trẻ em sao?" Lạc Huyền Ca giả vờ không thèm để ý, thuận miệng hỏi một chút, An Nhược Thủy cười một tiếng: "Đem so với ngươi, toàn thế giới đều không là gì. Chớ lại suy nghĩ chuyện này nữa, đàng hoàng theo ta đi ăn cơm." "Được!" Lạc Huyền Ca cũng quyết định thuận theo tự nhiên là được, loại chuyện này không cần phải xoắn xuýt, càng huống chi các nàng đều còn trẻ, không cần nghĩ đến những chuyện này sớm như vậy. ... Hôm nay đoàn phim của Hứa Như hoàn công, Mạnh Tiểu Manh giống như được giải thoát thu dọn đồ đạc, chuẩn bị theo Hứa Như rời khỏi. Bên trong phòng, Mạnh Tiểu Manh ngồi trên ghế sa lon nhìn tỷ tỷ thu thập hành lý, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cằm, tựa hồ trong đầu có chuyện gì nghĩ không ra. "Làm sao vậy? Hôm nay được đi về, ngươi ngược lại trở nên không vui?" Hứa Như cười khẽ, muội muội từ một tháng trước đã bắt đầu lẩm bẩm, muốn biết lúc nào mới có thể về nhà, kết quả hôm nay cuối cùng thu công, nàng lại biến thành dáng vẻ uể oải. Mạnh Tiểu Manh từ trên ghế salon vọt xuống, đi tới bên cạnh Hứa Như nhỏ giọng nói: "Tỷ, ta vừa rồi ở hành lang thấy một nữ nhân rất kỳ quái vào thang máy. Ta luôn cảm thấy có gì sai sai, nhưng mà ngay lúc ấy ta lại không nghĩ nhiều." "Chớ suy nghĩ quá nhiều, trở về thu dọn đồ đạc đi. Chờ lát nữa tiệc hoàn công kết thúc chúng ta trực tiếp về nhà." Hứa Như cười một tiếng. Mạnh Tiểu Manh há miệng, thấy tỷ tỷ không có ý muốn phản ứng nàng, nàng liền ngừng nói chuyện. Chờ Mạnh Tiểu Manh rời đi, Hứa Như lấy điện thoại ra gửi tin cho người đại diện, sau đó lại gọi điện thoại, xong xuôi những việc này, nàng mới chậm rãi thu thập hành lý. Trên tiệc hoàn công không phát sinh chuyện dư thừa nào, Hứa Như dựa theo quy củ kính rượu đám người đạo diễn, sau đó liền muốn mang Mạnh Tiểu Manh rời khỏi. Bất quá lúc này bị một nhà đầu tư ngăn lại. "Này, Hứa tiểu thư. Thời gian còn sớm, mọi người còn chưa ăn tận hứng, ngươi lúc này đi thật không hợp quy củ." Hứa Như cong môi mỉm cười: "Thời điểm ta còn ở nhà trẻ đã lăn lộn trong giới, luận quy củ còn chưa đến phiên ngài thuyết giáo." Người nọ ngược lại bị nghẹn một ngụm, còn muốn nói gì, đạo diễn đã buông xuống đũa trong tay, lấy lòng cười một tiếng với Hứa Như: "Ngươi trở về gấp như vậy, chắc là trong công ty có chuyện gì đúng không." "Có một ít quy củ ta không hiểu, nhưng An tổng chỉ nói để cho ta đến quay phim. Cũng không nói phải lưu lại ăn đến rạng sáng mới trở về." Hứa Như mặt lạnh nhìn đám người này. Mạnh Tiểu Manh khẩn trương đi theo bên cạnh tỷ tỷ, đưa tay ra dắt tay tỷ tỷ, cảnh này sao giống như đã từng quen biết vậy? Mạnh Tiểu Manh nhức đầu nghĩ, sợ hãi nhìn về phía tỷ tỷ, hy vọng có thể sớm một chút rời khỏi. Nhắc tới An tổng, trong nháy mắt mọi người đều cảm thấy không khí lạnh mấy phần. An Tuấn Phong là lão bản tốt, vài năm trước có một người đại diện muốn mang nghệ sĩ ra ngoài kiếm thêm chút thu nhập, kết quả nghệ sĩ phát hiện mình bị bán, rơi vào đường cùng gọi điện thoại cho An Tuấn Phong. An Tuấn Phong liền mang hộ vệ chạy tới, ném xuống mấy câu hung tàn, chuyện này cũng xem như truyền ra khắp giới. Đây cũng là nguyên nhân tại sao một số nghệ sĩ chen chúc bể đầu cũng muốn đến An thị giải trí, bất quá sau lần đó, nhân viên An thị cũng đều đàng hoàng, loại chuyện này không lại phát sinh nữa. Người nọ thấy nàng mang ra cả An Tuấn Phong, cũng không tiện tiếp tục nói gì nữa. Sợ sệt bưng rượu lên, hướng những người khác mời rượu để hóa giải lúng túng. Hứa Như dắt Mạnh Tiểu Manh rời khỏi, sau khi vào thang máy, Hứa Như liền liên lạc người đại diện tới dọn hành lý. Trong thời gian này Mạnh Tiểu Manh kinh ngạc vui mừng nhìn mình cùng tỷ tỷ mười ngón tay giao nhau, nàng có chút kích động đến không nói nên lời. "Tỷ, ta..." Mạnh Tiểu Manh nhìn hai tay nắm chặt ở một khối, cười mà lại có chút muốn khóc: "Tỷ..." Hứa Như cười khẽ, tuy rằng vẫn có chút bài xích, bất quá trong tiềm thức cũng có thể từ từ tiếp nhận. Những thứ này khả năng phải quy công cho Bạch Liễu. Ai bảo tên kia cách dăm ba hôm lại tới quấy rầy một hồi. Nàng cũng từng nghĩ cự tuyệt, nhưng mà so với bản thân khó chịu, nàng càng không muốn nhìn thấy bộ dáng buồn bã tổn thương của Bạch Liễu. Thang máy mở ra, Hứa Như dắt Mạnh Tiểu Manh rời khỏi khách sạn. Hộ vệ mà người đại diện phái tới đã chờ ở bên ngoài. "Tỷ? Sao đột nhiên kêu hộ vệ? Ngươi không phải là..." Ngươi không phải luôn rất điệu thấp sao? Buổi tối khuya như vậy còn phiền toái hộ vệ, không giống phong cách của ngươi. Hứa Như không đợi nàng nói hết lời, cười cười nói: "Là người đại diện đặc biệt an bài, nghe nói hành trình của ta bị tiết lộ ra ngoài. Sợ có fan hâm mộ tới vây chặn. Mau lên xe đi, chúng ta về nhà sớm." Thời điểm Mạnh Tiểu Manh và Hứa Như đang muốn lên xe, đột nhiên có người từ chỗ tối vọt ra, cầm trong tay một chai chất lỏng không rõ là gì, hắt nước về phía hai người. Hộ vệ trong nháy mắt hoàn hồn, lại vẫn chậm một bước, cũng ngay vào lúc này có một bóng người vọt đến, đẩy hai người Hứa Như cùng Mạnh Tiểu Manh ra. Mạnh Tiểu Manh bị người nặng nề đẩy ngã xuống đất, quay đầu nhìn người vừa đẩy nàng, kinh ngạc phát hiện lại là bằng hữu nàng quen thuộc nhất. Trên cánh tay Cố Tầm Tuyết bị văng tới một ít axít, chỗ đau khiến cho nàng không nhịn được cắn môi. Thấy người đã bị hộ vệ khống chế, nàng tiến lên lột khẩu trang của nữ nhân kia, gỡ xuống cái mũ chụp kín. "Trương Mạn Mạn! Ta rốt cuộc đợi được ngươi." Cố Tầm Tuyết tiến lên bắt lấy người, vẫy tay để hộ vệ buông nàng ra. Trương Mạn Mạn được thả ra, trong nháy mắt đó, cả người giống như phát điên đánh về phía Cố Tầm Tuyết. Cố Tầm Tuyết khẽ giơ chân lên đá người lộn mèo trên đất, tiến tới đạp cánh tay Trương Mạn Mạn, cúi đầu nhìn nữ nhân chật vật phía dưới. "Cho ngươi một con đường sống không biết tự quý trọng, hết lần này tới lần khác muốn đến đây tự tìm đường chết." Cố Tầm Tuyết cười lạnh: "Trương Minh Trung đã ngã, Từ Hạo cũng hủy rồi. Ngươi còn muốn náo loạn cái gì?" "Đều là các ngươi hại ta! Ta muốn các ngươi sống không bằng chết! Sống không bằng chết!" Cố Tầm Tuyết móc móc lỗ tai, lại lần nữa đạp một cước, cho đến khi Trương Mạn Mạn đau đến kêu không thành tiếng, nàng mới thu hồi chân, không nhịn được nói: "Thật là om sòm." Mạnh Tiểu Manh đứng ở đằng xa, ngây ngẩn nhìn thật lâu, đến khi Cố Tầm Tuyết quay đầu lại hướng nàng cười một tiếng, Mạnh Tiểu Manh lúc này mới hoàn toàn kịp phản ứng. Chảy nước mắt nhào về phía Cố Tầm Tuyết, đến khi Cố Tầm Tuyết đem nàng vòng vào trong ngực, Mạnh Tiểu Manh mới sợ hãi khóc lên: "Đáng sợ quá." "Ngoan, không sợ. Ta ở đây." Cố Tầm Tuyết nhỏ giọng an ủi, Mạnh Tiểu Manh lại khóc lớn tiếng hơn: "Năm năm trước tại sao ngươi không có ở đây, hu hu ~ " "Là lỗi của ta. Không thể sớm một chút gặp được ngươi. Xin lỗi, Tiểu Manh." Hứa Như nhìn Trương Mạn Mạn ngã trên đất, suy nghĩ của nàng cũng quay về năm năm trước tối hôm đó, đoạn thời gian này lòng đã bình tĩnh rất nhiều, ít nhất sẽ không xuất hiện tình trạng như trước kia, thấy Trương Mạn Mạn liền sợ hãi muốn chạy trốn. ------- Tác giả có lời muốn nói: Trương Mạn Mạn, Từ Hạo, đám người này coi như đã hoàn toàn lĩnh cơm hộp hoàn công. Tiếp sau này chỉ dùng để xử lý đường tình cảm. ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴