Đến khi Trương Dĩ Vân tỉnh lại, phát hiện mình bị người đoàn phim vây quanh. Nàng nhớ hình như cuối cùng có người cứu nàng, cho nên mới bình yên vô sự đi ra. "Ai cứu ta?" Trương Dĩ Vân rất là suy yếu hỏi. Đạo diễn Giang Hải Khê vừa vặn tới, nghe được câu hỏi của nàng, lập tức trả lời: "Là Tiểu Lạc a, nha đầu kia đưa ngươi tới." "Vậy đúng là phải đàng hoàng cảm ơn nàng mới được." Trương Dĩ Vân quan sát một phen, không thấy được Hứa Thiến, cũng không thấy Lạc Huyền Ca, tuy rằng trong lòng rất mất mát, nhưng vẫn cười hỏi Giang Hải Khê: "Tiểu Lạc? Nàng đi đâu rồi?" "À..." Giang Hải Khê khó trả lời, phó đạo diễn bên cạnh không nhịn được xen vào nói: "Gần mười phút trước gọi điện thoại tới, nói là đi tìm An Nhược Thủy và Hứa Thiến. Hiện tại lưu lại trong núi, phải đợi mặt trời mọc mới trở lại." Trương Dĩ Vân biết trong núi có một ít độc khí, nàng cũng không nói thêm gì nữa, rất là khó xử cúi đầu xuống, cõi lòng đầy áy náy trầm mặc một hồi nói: "Thật xin lỗi mọi người, nếu không phải do ta đoàn phim cũng sẽ không đình công như vậy." "Nói những lời này làm gì, đoàn phim còn chưa khởi công, không tính là đình công." Giang Hải Khê cười an ủi nàng. Bất quá ánh mắt khẽ biến, hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn: "Vẫn là nói một chút chuyện của ngươi đi. Lần này vẫn chưa từ bỏ ý định sao?" "Chắc có lẽ phải chết tâm rồi." Trương Dĩ Vân cười khổ. "Ngươi nói xem lão già kia của nhà ngươi, aiz... Hồ đồ a." Đều nói người chết lớn nhất, lão gia tử đã qua đời từ lâu, Giang Hải Khê lại cảm thấy nên nói vẫn phải nói, bao nhiêu người sau khi chết lưng đeo tiếng xấu, Trương lão đầu cũng không phải thánh nhân, trẻ tuổi hồ đồ, sau khi chết còn không để cho người nói, dựa vào cái gì sống thoải mái như vậy. Trương Dĩ Vân cười một tiếng, đối với cha già nhà mình, nàng từng yêu từng hận, cuối cùng chỉ có thể làm người xa lạ mắt lạnh mà nhìn. "Ta ngủ thêm một hồi, Tiểu Lạc bọn họ trở lại thì thông báo ta một tiếng." Trương Dĩ Vân nói xong liền từ từ nằm xuống. Giang Hải Khê bất đắc dĩ lắc đầu lui ra ngoài: "Vậy được, nghỉ cho khỏe đi. Còn xảy ra chuyện gì, tiểu tử cách vách chắc phải cầm dao phay đuổi giết ta." Giang đạo nói chính là đạo diễn đoàn phim bên cạnh, đối việc này Trương Dĩ Vân chỉ có thể cười cười không nói thêm gì nữa. Lạc Huyền Ca chờ đám người này tỉnh, mới cùng bọn họ nói rõ tình huống, cuối cùng mang mọi người từ trong sương mù tìm đường ra. "Những sương mù này đã tan đi rất nhiều." Nữ hộ vệ rất là vui mừng nói. Lạc Huyền Ca khẽ nhíu mày: "Không phải, độc khí của nơi này còn chưa tan, bất quá thân thể của các ngươi đã quen với loại độc khí này. Dùng cách nói của các ngươi, chính là đã miễn dịch." "Cho nên, chỉ cần ở chỗ này không phát sinh ngoài ý muốn, đợi thân thể thích ứng liền có thể sống sót đi ra ngoài?" Nữ hộ vệ rất là kinh ngạc hỏi Lạc Huyền Ca, trong chớp nhoáng này nàng toàn thân toàn tâm kính bái Lạc Huyền Ca, nghệ sĩ nhà nào mà không phải nhu nhu nhược nhược cần mời đủ loại hộ vệ che chở. Nhìn Lạc Huyền Ca xem, một mình xông xáo vào rừng sâu núi thẳm, còn có thể lui tới tự nhiên, những thứ mà nhân sĩ chuyên nghiệp bọn họ đều không cách nào hiểu được, Lạc Huyền Ca lại biết rất rõ ràng. Lạc Huyền Ca dừng lại, rất kinh ngạc nhìn nàng: "Dưới tình huống nảy sinh ảo giác, ngươi nghĩ còn có thể sống đến lúc thân thể thích ứng độc khí sao?" Có hai vị nam nhân nhìn vết thương trên người nhau, bọn họ yên lặng không nói lời nào. Còn có mấy vị nhìn vết thương trên người mình, bọn họ nhớ lại lúc ở trong ảo giác, tựa hồ là một bộ phận thân thể nào đó trúng độc, không có bất kỳ thuốc giải nào, cần phải gấp rút chặt bỏ những bộ phận đó, may mà Lạc Huyền Ca kịp thời đuổi tới, nếu không bọn họ liền phải cụt tay cụt chân. Nữ hộ vệ nhìn vẻ mặt đồng bạn, cũng liền hiểu ra đại khái. An Nhược Thủy thấy bầu không khí quá mức nặng nề, nàng khẽ cười nói: "May mà mọi người đều không có chuyện, vẫn là nhanh trở về xử lý vết thương đi. Những thứ khác, về sau chầm chậm suy nghĩ." Lạc Huyền Ca cũng biết, loại thời điểm này nội tâm tất cả mọi người đều phải cố gắng hết sức để bình tĩnh, nếu không, kết hợp độc khí yếu ớt kia, lần nữa sinh ra ảo giác cũng không phải chuyện không thể nào. Vì vậy mọi người một đường trầm mặc rời khỏi nơi này. Về đến đoàn phim, An Nhược Thủy cùng Lạc Huyền Ca sắp xếp xong đám hộ vệ kia, mới đi lấy thuốc tới để bọn họ cho nhau uống. Chờ kết thúc hết thảy, An Nhược Thủy khẽ thở dài một cái: "Hình như mỗi lần đều phải xảy ra gì đó ngoài ý muốn." "Ừ... Ta có phải không nên tới?" Lạc Huyền Ca cảm thấy tâm tình An Nhược Thủy có gì không đúng, nhưng mà tổng kết không ra cái gì, chỉ có thể sợ sệt trách tội đến trên người mình. An Nhược Thủy khẽ cười ra tiếng: "Cái này thì quan hệ gì đến ngươi, chớ có đoán mò. Trở về thu dọn đồ đạc, ta đi thăm Trương tiền bối một chút, đến xế chiều các ngươi cùng nhau trở về đi thôi." Lạc Huyền Ca không nỡ rời nơi này, cụ thể chính là không bỏ được phu nhân nhà mình. An Nhược Thủy cũng nào có khác gì, nhưng hết lần này tới lần khác hai người đều có công việc riêng, điều này cũng khiến nàng càng thêm kiên định bộ phim này quay xong, có lẽ có thể ẩn lui. "Chờ bộ phim này quay xong, ta liền giải nghệ. Đến lúc đó chúng ta có thể thường xuyên cùng một chỗ." An Nhược Thủy đã bắt đầu tràn đầy mơ ước suy nghĩ tương lai. Lạc Huyền Ca khẽ cau mày, rất là không hiểu nhắc nhở: "Nhưng mà ngươi còn nhận một bộ phim a, cái kịch bản liên quan đến Tuyên Dương mà ta viết, chỉ là tạm thời đình công không quay, cũng không có nói không quay a." An Nhược Thủy tức thì như bị sấm chớp quấn quanh đỉnh đầu, hơi nhúc nhích một chút liền sẽ bị sét trên không trung đánh xuống. Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó gượng gạo cười nói: "Vậy thì chờ bộ phim tiếp theo quay xong." "Nhưng mà..." "Không có nhưng mà! Tâm ý đã quyết, ai cũng không đổi được." An Nhược Thủy trợn mắt nhìn nàng một cái, Lạc Huyền Ca bị hù sợ không dám nói thêm gì nữa. Lạc Huyền Ca rất kháng cự, trong nhận thức của nàng, An Nhược Thủy một khi không quay phim nữa, tất nhiên sẽ bắt đầu nghĩ muốn có con. Tuy nói thế giới này khoa học kỹ thuật rất phát đạt, các nàng muốn một đứa con hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng mà Lạc Huyền Ca vẫn bản năng bài xích. Con nít bao đáng sợ a, nửa đêm khóc nháo, còn thích trêu đùa người lớn, về sau còn phải thay đứa nhỏ bận tâm cả đời, đây là chuyện tốn bao công sức mà không được cảm ơn, nàng không muốn có con. Nhưng mà An Nhược Thủy dường như lại rất thích đám tiểu hài tử, điểm này làm cho Lạc Huyền Ca không dám chính diện phản kháng, nhưng ở đáy lòng rất bài xích. "Làm sao vậy? Tâm tình của ký ức nguyên thân ảnh hưởng đến ngươi?" An Nhược Thủy thấy tâm tình Lạc Huyền Ca có vẻ rất không tốt, cho rằng nguyên thân vốn là fan hâm mộ mình, biết thần tượng muốn giải nghệ không bỏ được, cho nên mới ảnh hưởng đến Lạc Huyền Ca. Lạc Huyền Ca vội vàng lắc đầu, bất quá cẩn thận nghĩ, khoảng thời gian này tâm tình của nguyên thân hình như đều biến mất, cỗ thân thể này đã hoàn toàn là của nàng, nguyên thân chẳng qua là lưu lại một ít trí nhớ khá mơ hồ. Lạc Huyền Ca thường xuyên vào buổi tối không ngừng hồi tưởng ký ức nguyên thân lưu lại, rất sợ quên mất những thứ này, hoàn toàn xóa bỏ dấu vết nguyên thân từng tồn tại trên thế gian. Cũng để cho bản thân thời khắc nhớ đến, nàng không thuộc về thế giới này, nàng không muốn cỗ nhiệt huyết ở chỗ sâu trong linh hồn bị thế giới này tiêu biến, nàng có thể làm chính là ẩn giấu luồng sát phạt kia, tuyệt đối không thể để nó từ từ hao mòn sạch sẽ thuận theo thế giới này. An Nhược Thủy thấy thần thái Lạc Huyền Ca không giống như giả, biết không phải nguyên thân ảnh hưởng nàng, An Nhược Thủy cũng yên lòng hơn nhiều. Cho dù là ai cũng không muốn người yêu của mình là một người tâm thần phân liệt, trong cơ thể tồn lưu cảm nhận của một người khác. Nàng cũng sợ nguyên thân quá mức ảnh hưởng Lạc Huyền Ca, mà để cho Lạc Huyền Ca mất đi bản ngã vốn có. Hai người không trò chuyện nhiều nữa, Lạc Huyền Ca trở về sửa sang tâm lý, An Nhược Thủy thì mang nữ hộ vệ không bị thương đi thăm Trương Dĩ Vân. Ở ngoài lều, An Nhược Thủy nghe được động tĩnh bên trong, suy đoán đã có người tới thăm Trương Dĩ Vân trước, cho nên nàng liền ở ngoài cửa đợi một hồi mới vào sau. Sau khi tiến vào, nàng vô cùng may mắn bản thân ở ngoài cửa đợi một lát. Nhìn thấy Trương Dĩ Vân cùng Hứa Thiến hốc mắt đỏ, An Nhược Thủy rất là lúng túng cười một tiếng nói: "Hứa Thiến tiền bối, thân thể ngươi không sao chứ?" "Không sao." Hứa Thiến lúc này tâm tình ít nhiều có chút mất khống chế, may mà diễn viên có thể khống chế rất tốt biểu tình trên mặt, nên cho dù đáy lòng nàng cảm xúc hỏng bét, trên mặt như cũ mang ý cười như gió xuân.