"Ai muốn mang ngươi đi dạo kỹ viện?! Nhanh nào, lên giường nghỉ ngơi." An Nhược Thủy xô đẩy nàng, để cho nàng mau dậy đi.
Lạc Huyền Ca lắc đầu một cái: "Không đi không đi, phải ở nhà cùng phu nhân. Bổn tọa đâu cũng không đi."
"Phu nhân ngươi bảo ngươi trở về phòng nghỉ ngơi." An Nhược Thủy nặng nề thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói ra những lời này, nhưng không ngờ Lạc Huyền Ca mơ mơ màng màng nhìn về phía nàng: "Thật không?"
"Ừ! Thật muôn ngàn thật, phu nhân nói, ngài còn không trở về phòng nghỉ ngơi, gia pháp hầu hạ." An Nhược Thủy đột nhiên trầm sắc mặt, hù dọa Lạc Huyền Ca sửng sốt một chút, cứ như Lạc Huyền Ca còn không ngoan ngoãn nghe lời, thật sự sẽ có gia pháp rất nghiêm trọng tới hầu hạ vậy.
Lạc Huyền Ca giùng giằng đứng lên khỏi ghế salon, miễn cưỡng phân rõ phương hướng, tiếp đó khẽ động nội lực thi triển khinh công, trực tiếp vọt lên thang lầu, rất nhanh liền đi tới lầu hai, đây là lần đầu tiên An Nhược Thủy thấy Lạc Huyền Ca sử dụng khinh công bên trong nhà.
Nguyên tưởng rằng nàng là nhảy một cái có thể bay thẳng lên đỉnh núi, không nghĩ tới ở trong nhà cũng có thể rất dễ dàng thi triển khinh công.
An Nhược Thủy cũng rất nhanh đi lên lầu hai, phát hiện Lạc Huyền Ca đứng ở hành lang chứ không trở về phòng, nàng không nhịn được hỏi: "Tại sao không về phòng?"
"Không nghe gọi vào." Lạc giáo chủ không nghe có người kêu nàng, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
An Nhược Thủy sửng sốt một chút liền hiểu ra, lôi kéo cổ tay Lạc Huyền Ca mang người vào phòng.
"Thành thật ngồi, chớ lộn xộn." An Nhược Thủy đưa tay điểm điểm trán nàng, làm dáng vẻ uy hiếp, Lạc Huyền Ca lộ ra ý cười trong suốt trong con ngươi, đưa tay níu lại ngón tay An Nhược Thủy: "Bổn tọa không loạn động."
Vừa nói vừa lắc đầu như trống bỏi, An Nhược Thủy sợ nàng lắc hoa mắt, lập tức đưa tay ra vỗ vỗ bên má nàng: "Dừng lại! Chớ lộn xộn, ngoan ngoãn ngồi yên."
"Bổn tọa khát." Lạc Huyền Ca lộ ra bộ dáng ủy khuất như nai con bị thương, bĩu môi một cái khiếu nại.
An Nhược Thủy cười yếu ớt không biết làm sao: "Vậy ngươi ngồi yên, ta đi rót nước cho ngươi."
"Muốn uống ngọt."
Choáng váng đến ngay cả mình là ai cũng không biết, còn nhớ muốn uống đồ ngọt, An Nhược Thủy không nhịn được lắc đầu một cái, cầm đến cho nàng ly sữa bò nóng.
Đem cái ly đưa tới trước mặt Lạc Huyền Ca, bất quá tên kia không phản ứng gì, mặt đầy tò mò nhìn chằm chằm cái ly: "Đây là cái gì a?"
"Sữa bò, uống nhanh." An Nhược Thủy vừa nói vừa đem cái ly đưa đến miệng nàng, Lạc Huyền Ca liền từ trong tay An Nhược Thủy uống một hớp nhỏ, chóp chép miệng thưởng thức, tiếp đó le lưỡi một cái: "Khó uống."
An Nhược Thủy hơi nhíu mày, tự uống một hớp, cảm thấy so với sữa bò mọi khi uống không có gì khác nhau.
Lúc nãy mới cùng Lạc Huyền Ca ở dưới lầu giằng co thời gian dài như vậy, nàng cũng cảm thấy có chút khát, hiện tại Lạc Huyền Ca chê sữa bò khó uống, nàng liền trực tiếp uống.
Không ngờ vừa buông xuống cái ly rỗng, Lạc Huyền Ca đột nhiên ở trên giường vui hớn hở vỗ tay cười nói: "A ha ha, ngươi trúng kế rồi!"
"Hả? Ngươi..." An Nhược Thủy còn chưa hỏi ra nghi hoặc trong lòng liền cảm giác trong cơ thể dâng lên một cỗ khô nóng.
Lạc giáo chủ rất là đắc ý hất cằm lên nhìn nàng: "Ngươi đã trúng tình cổ của bổn tọa, nội trong nửa giờ không quan hệ cá nước thân mật, ngươi liền chờ bạo thể mà chết đi."
An Nhược Thủy vẻ mặt phức tạp nhìn Lạc Huyền Ca, khác thường trong cơ thể làm nàng không thể không tin lời Lạc Huyền Ca nói, nàng không ngờ Lạc Huyền Ca uống say còn có thể hạ độc.
"Sợ chưa! Ai bảo ngươi mang bổn tọa đi dạo kỹ viện, hừ!" Lạc giáo chủ hừ lạnh một tiếng, sau đó liền chuẩn bị rời khỏi, lại bị An Nhược Thủy kéo lại.
"Buông tay! Còn không buông tay, bổn tọa liền phải gọi người a." Lạc Huyền Ca nhìn An Nhược Thủy, Lạc giáo chủ bị An Nhược Thủy áp ngã xuống giường, đầu tuy rằng như cũ mơ màng trầm trầm, nhưng mà vừa rồi uống một ngụm sữa bò tựa hồ cũng phát huy tác dụng, hiện tại đầu óc nóng lên càng thêm tỉnh táo.
An Nhược Thủy ở trên người nàng sờ soạng bốn phía không thể nghi ngờ là đang thêm củi tưới dầu, Lạc Huyền Ca từ trong mơ hồ dần dần tỉnh lại rồi, cũng nhận ra được bản thân trúng tình cổ, loáng thoáng thấy An Nhược Thủy nằm ở trên người, nàng bất thình lình xoay mình đem người đè ngược dưới thân, thuận theo bản năng đòi lấy trước.
Đáng thương tiểu cổ trùng bên trong dây chuyền An Nhược Thủy, kỳ thực tình cổ của hai người này nó cũng có thể giải a, nhưng mà tình cổ này ôn hòa vô cùng, không có bất kỳ thương hại nào, đối với người lưỡng tình tương duyệt mà nói, bất quá là tồn tại để trợ hứng.
Nhưng mà hai người này hình như cũng không chủ động dùng tình cổ, nó rốt cuộc có nên ra ngoài giải cổ hay không?
Vào thời điểm vật nhỏ đáng thương do dự, phát hiện tình cổ đã từ từ tiêu tán, nó không cảm ứng được bất kỳ cổ độc nào khác tồn tại, liền lại lâm vào ngủ say.
...
Sau khi Lý Điềm về nhà liền bắt đầu thu thập hành lý, nàng đều đã lên kế hoạch xong rồi, buổi tối thử dò ý Hứa Tụ, nếu như Hứa Tụ thật khăng khăng muốn gả cho người khác, nàng liền mang theo Hứa Tụ cùng nhau bỏ trốn, nếu như Hứa Tụ cự tuyệt, nàng liền mang theo hành lý rời khỏi địa phương thương tâm này.
Quyết định gì cũng đều định xong rồi, hiện tại chỉ chờ buổi tối cùng Hứa Tụ nói chuyện một chút.
"Cố lên! Bảy năm rồi, cũng nên có cái kết quả!" Lý Điềm âm thầm cổ động bản thân, cũng may mà Hứa Tụ không biết bảy năm trước Lý Điềm nghĩ gì trong đầu, nếu không chắc sẽ một gậy đánh chết nàng: Bảy năm qua, chỉ cần ngươi tiết lộ tí tẹo dấu hiệu thích người cùng phái, chúng ta đã sớm ở bên nhau! Không khéo bây giờ con cái đã biết khuấy xì dầu!
Đáng tiếc, hai người Hứa Tụ và Lý Điềm bảy năm qua đều hiểu lầm nhau. Hơn nữa suýt nữa hoàn toàn rời khỏi đối phương, thật may Lạc Huyền Ca đến, lại từ từ đem hai người liên hệ với nhau.
...
An Tuấn Phong giúp canh chừng ở bệnh viện, đi theo bên cạnh Phùng Thiên Linh, bởi vì đầu gối chân kia vẫn còn đau, cho nên lúc đi đường khập khễnh, thân thích Phùng gia nhìn cũng không nhịn được thấp giọng nói đôi câu, trách Phùng Thiên Linh làm việc quá xung động, lại gả cho một người què.
An Tuấn Phong cũng cảm thấy ánh mắt xung quanh không quá thân thiện, bất quá thân là tổng tài An thị, hắn ngược lại cũng không để ý những thứ này, trên thương trường người hận hắn nhiều lắm, mà giờ khắc này cũng chỉ là một ít tầm mắt quan sát mà thôi, hắn không cần phải để trong lòng.
"Đừng khóc." An Tuấn Phong an ủi Phùng Thiên Linh, nha đầu này từ lúc vào bệnh viện liền luôn chảy nước mắt, tuy rằng vẫn luôn cắn răng không khóc lớn ra tiếng, nhưng cũng đủ để cho hắn vô cớ đau lòng theo.
Phùng Thiên Linh quỳ xuống bên cạnh lão gia tử, khóc đầu vai khẽ run, thời điểm An Tuấn Phong tới an ủi, Phùng Thiên Linh như tìm được một chỗ dựa tựa vào trong ngực An Tuấn Phong khóc.
"Đừng khóc đừng khóc, gia gia đều đi rồi, lão nhân gia cũng không muốn nhìn thấy ngươi luôn luôn thương tâm khổ sở. Nén bi thương." An Tuấn Phong tay chân luống cuống an ủi người trong lòng, lời nói ra cũng trở nên có chút nhẹ dần, hắn lúc này đâu còn là bá đạo tổng tài mà Lý Điềm nói nữa.
Chờ thân thích Phùng gia đều tới, các vãn bối mang lão gia tử về nhà.
Phùng Thiên Linh cũng đi theo rời khỏi, mà An Tuấn Phong cũng không yên tâm đi theo, đúng như An Nhược Thủy nói, đại ca hôm nay sợ là không trở về rồi.
Bất quá những thân thích khác nhìn An Tuấn Phong, đều là quan sát cùng tiếc than, duy chỉ có một nam nhân trong đám người đó là hung tợn nhìn chằm chằm, An Tuấn Phong không khỏi hướng nam nhân kia nhìn một cái, lại thấy nam nhân kia rất nhanh dời tầm mắt tránh thoát cảnh tượng cùng hắn bốn mắt giao nhau.
An Tuấn Phong đem nam nhân kia trên dưới quan sát một lượt, chừng hai mươi tuổi, mình và hắn không quen biết, hắn lại vô cớ hận mình, An Tuấn Phong cảm thấy hắn đại khái biết nguyên nhân rồi.
Chẳng qua là hắn hoành đao đoạt ái, đoạt bảo vật trong lòng người nào đó.
Nhưng chuyện này không liên quan đến hắn, trước khi lĩnh chứng đã hỏi qua Phùng Thiên Linh rồi, nàng cũng không có người mình thích.
Cho nên trong lòng An Tuấn Phong không có nửa điểm áy náy, giống như một kiện hàng hóa, nhà buôn không chỉ định đem vật kia bán cho ai, nhưng hết lần này tới lần khác có một người túi tiền xấu hổ tới, ngày ngày nhìn vật kia, lại không có năng lực mua về.
Cuối cùng một ngày nọ, người có tiền tới rồi, rất dễ dàng mua đi đồ vật kia. Nhà buôn hài lòng khách hàng hài lòng, người mang cái túi xấu hổ kia tuy rằng hận, nhưng lại không liên quan đến bất kỳ ai.
Đối với An Tuấn Phong mà nói, bị một nam nhân xa lạ nhìn chằm chằm giống như kẻ thù giết cha, hắn không chỉ không có nửa điểm khó chịu, ngược lại còn rất hưởng thụ loại cảm giác này, dẫu sao cho dù tròng mắt người nọ trừng đến rơi xuống đất, cũng không làm gì được hắn.
An Tuấn Phong cùng đi theo đến Phùng gia, vốn cho rằng gia cảnh Phùng Thiên Linh không tính là quá tốt, nhưng bây giờ nhìn lại cũng không tính là quá kém.
Vừa an ủi Phùng Thiên Linh, vừa cùng thân thích khác trò chuyện điều kiện của bản thân.
Bất quá đám người kia ngại vì hôm nay là ngày lão gia tử vừa đi, cũng không tiện hỏi chuyện nhà như lúc bình thường, chỉ đơn giản hỏi thăm tên tuổi và tình huống công tác một chút.
Đều cho rằng một người què thì hoặc là ở trong nhà gặm cha me già, hoặc là tự bỏ chút vốn mua bán, ai ngờ người ta đi làm chính thức ở công ty, chỉ là không biết làm công ty gì mà thôi.
...
Mạnh Tiểu Manh chính đang lướt weibo trên di động, giờ phút này đột nhiên kinh ngạc khẽ hô ra tiếng, vẫy tay kêu Cố Tầm Tuyết tới: "Mau nhìn, An tổng vậy mà kết hôn rồi."
Cố Tầm Tuyết đang ở trên máy chạy bộ, nghe được Mạnh Tiểu Manh kêu nàng, từ từ lấy qua khăn lông vắt trên cổ Mạnh Tiểu Manh, cầm vào tay lau mồ hôi.
Mạnh Tiểu Manh đưa điện thoại di động tới trước mặt nàng: "Ngươi nhìn a, An tỷ đăng bài trong vòng bạn bè, khẳng định không sai."
"Ừ, mười phần chắc đến tám chín rồi. Kết hôn vào lúc này, bọn họ đánh chủ ý không tệ a." Cố Tầm Tuyết cười nhạt, Cổ Võ hiện tại mới vừa tạm biệt một nhóm người, tộc trưởng cần điều đệ tử ở ngoại môn vào nội môn, một khi đủ danh ngạch, về sau đệ tử ngoại môn muốn đi vào nội môn coi như khó lại càng khó hơn, hoặc là vào bằng công phu tự thân, hoặc là chỉ có thể chờ Cổ Võ thay máu lần kế tiếp.
Bất quá, chuyện này có thể cũng không phức tạp như nàng nghĩ. Dẫu sao có Lạc Huyền Ca, An gia bọn họ muốn lấy được danh ngạch nội môn không phải việc khó, có lẽ chỉ là nàng suy nghĩ nhiều, An Tuấn Phong người ta vừa vặn ở sinh nhật này cùng bạn gái lĩnh chứng mà thôi.
"Làm sao vậy?" Mạnh Tiểu Manh thấy Cố Tầm Tuyết nhìn tin trên điện thoại di động xong, sắc mặt trở nên có chút âm u bất định, nàng cẩn thận hỏi: "Ngươi có phải hoài nghi đây là giả a?"
"Giả?" Cố Tầm Tuyết lắc đầu: "An Nhược Thủy không giống người có thể lấy loại chuyện này ra nói giỡn. Chỉ là..."
Cố Tầm Tuyết đột nhiên nghĩ đến Từ Hạo, thông qua tiếp xúc ở show thực tế, nàng luôn cảm thấy người kia không đơn giản, bất quá bây giờ lại không biết An Tuấn Phong đột nhiên kết hôn có phải có liên quan Từ Hạo hay không.
"Ngày mai ta trở về Cổ Võ một chuyến, ngươi tự mình đến đoàn phim học tập đi." Cố Tầm Tuyết cảm thấy vẫn nên trở về điều tra một chút chuyện Trịnh Húc, rất nhiều chuyện rất nhiều câu đố còn chưa xử lý, nàng luôn cảm thấy Cổ Võ nên cho An gia và Lạc Huyền Ca một lời giải thích.
Mạnh Tiểu Manh luyến tiếc hỏi: "Vậy ngươi lúc nào trở lại? Ngày mai khi nào ngươi đi a?"
"Ngày mai ngươi có rảnh thì tiễn ta rời khỏi xong hẵng đi, năm ba ngày sau trở lại." Cố Tầm Tuyết giơ tay lên xoa xoa tóc mềm trên đầu nàng, cười hỏi: "Có phải ta còn chưa đi đã bắt đầu không nỡ rời ta?"
"Ta còn lâu mới như vậy. Ta ngày mai không đi đoàn phim, ta phải đến chỗ tỷ tỷ." Mạnh Tiểu Manh quay đầu qua, sắc mặt ngượng ngùng không nhìn Cố Tầm Tuyết.
Cố Tầm Tuyết cười khẽ, cũng không vạch trần tiểu tâm tư của nha đầu này.
Mà vào giờ phút này, Hứa Như cũng gặp phải chút phiền toái, nhìn Bạch Liễu đường hoàng mang hành lý đến nhà mình, nàng không nhịn được đỡ trán: "Tuy ta đã đáp ứng ngươi có thể lần nữa bắt đầu, nhưng mà ngươi hiện tại..."
"Lần nữa bắt đầu? Học tỷ, ta năm đó đúng là nghĩ muốn ở cùng một nơi, sau đó mới kết giao a." Bạch Liễu rất là vô lại nói, loại dáng điệu này ngược lại có chút cảm giác như Từ Gia quấn Giang Ý Hàm.
Hứa Như lắc đầu: "Ngươi thay đổi. Ừ... Biến hư rồi."
"Ta không thay đổi, chỉ là để cho ngươi xem một mặt khác mà thôi." Bạch Liễu đẩy rương hành lý tới trước mặt Hứa Như: "Ta nhớ khi đó, hành lý của ta là ngươi giúp thu thập. Hiện tại cũng là ngươi tới đi."
Hứa Như không biết làm sao cưng chiều cười một tiếng, nhận lấy rương hành lý trong tay Bạch Liễu: "Được rồi, ngươi nghỉ ngơi một hồi đi. Nếu như ta nhớ không lầm, cơm tối hôm đó là ngươi giải quyết."
"Đúng vậy đúng vậy. Để báo đáp học tỷ giúp đỡ thu dọn hành lý, đúng rồi... Tối hôm đó ta còn hỏi một vấn đề. Ngươi, còn nhớ không?" Giọng của Bạch Liễu càng ngày càng nhỏ, mà Hứa Như bởi vì bận bịu sắp xếp lại hành lý nên không có nghe rõ.
"Hả? Ngươi vừa nói gì?"
Bạch Liễu thấy Hứa Như không nghe, nàng thở phào nhẹ nhõm, lắc lắc đầu nói: "Không. Không nói gì. Ta đi phòng bếp nhìn xem."
"Được, thiếu cái gì nói với ta." Hứa Như đem đồ đạc của Bạch Liễu dọn đi.
Thời điểm Bạch Liễu đi phòng bếp nấu ăn, Hứa Như hơi cong mép, nàng dĩ nhiên nhớ tối hôm đó Bạch Liễu từng hỏi gì, chỉ có điều bây giờ không phải thời điểm trả lời nàng.
Tối hôm đó, Bạch Liễu hỏi nếu như lấy thân báo đáp, liệu nàng có tiếp nhận hay không.
Nàng sẽ, nhưng bây giờ lại không có dũng khí trả lời.
Đến buổi tối, Hứa Như đã thu xếp xong đồ của Bạch Liễu, mà Bạch Liễu cũng làm xong một bàn bữa tối đầy đủ sắc vị hương, nhìn liền để cho người thèm ăn.
Đối với loại nữ minh tinh cần khống chế vóc người như Hứa Như mà nói, loại bữa tối này không thể nghi ngờ là trí mạng.
Nhưng hết lần này tới lần khác Bạch Liễu mặt đầy ý cười nói với nàng: "Để ăn mừng ta dời đến chỗ ở tốt, tối hôm nay ngươi cũng đừng khống chế bản thân, rộng mở dạ dày ăn đi."
"Được a. Bất quá sáng sớm ngày mai ngươi có thể cùng ta tập thể dục sáng sớm sao?" Hứa Như một tay chống trên bàn, nghiêng thân nhìn thức ăn ngon trên bàn, nàng nhếch mi cười: "Hả? Có thể không?"
"Cái này..." Bạch Liễu do dự một hồi, bất quá sau đó thập phần khẳng định gật đầu: "Được! Ngày mai ta khẳng định dậy sớm bồi ngươi."
Bạch Liễu không có thói quen rèn luyện, Hứa Như thì ngược lại thích tập thể dục.
Trước kia lúc còn ở bên nhau, cũng là Hứa Như ngày ngày dậy sớm kéo nàng ra ngoài chạy bộ sáng sớm, ngày thường có rảnh lại đem người túm đi phòng thể dục.
Bất quá khi đó Bạch Liễu là dùng mọi cách vô lại tìm đủ loại lý do mượn cớ cự tuyệt.
Hiện tại Bạch Liễu có thể đáp ứng nàng, ngược lại để cho Hứa Như cảm thấy kinh ngạc.
Bạch Liễu chỉ nghĩ muốn ở bên Hứa Như nhiều hơn, cho dù là chuyện khảo nghiệm ý chí và thể lực như tập thể dục, nàng cũng nghĩ muốn phụng bồi Hứa Như cùng nhau đi làm.
Hai người ăn bữa tối này rất là ấm áp, hai người đều hiểu rõ, hết thảy giống như cây nhỏ trong mùa xuân, chính đang từ từ phát triển đến mục tiêu cành lá um tùm tốt tươi.
Bất quá còn có một đôi, giờ phút này cũng đến thời điểm nên ăn bữa tối.
Lý Điềm hẹn Hứa Tụ ra từ sớm, trên mặt Hứa Tụ viết đầy chữ mất hứng, không rõ nguyên do nhìn Lý Điềm: "Ngươi không phải ngày mai coi mắt sao? Sao tối hôm nay còn có rảnh rỗi tới hẹn ta? Không cần trang điểm gả vào hào môn sao?"
"Khì khì, coi mắt chỉ là một vết màu rực rỡ trong nhân sinh bình đạm mà thôi. Nhìn qua biết màu gì xong thì thôi, ngươi là bằng hữu, là tay chân thủ túc chân thực bồi ở bên người, đương nhiên là ngươi càng trọng yếu hơn."Lý Điềm kỳ thực cũng rất biết trêu người, đáng tiếc nàng không đem quan hệ của hai người nói theo hướng mập mờ, ngược lại giống như Lạc giáo chủ năm đó, kéo đến phương diện bằng hữu.
Đến mức nụ cười nhạt trên mặt Hứa Tụ cũng sắp không giữ nổi nữa: Lý Điềm, tay chân con mẹ ngươi! Ai muốn làm bạn với ngươi! Mau im miệng đi!
"A, vậy thật đúng là cảm ơn ngươi. Đem ta đặt ở vị trí trọng yếu như vậy!" Hứa Tụ cũng không nhớ mình là làm sao cắn răng nghiến lợi nói xong những lời này.
Lý Điềm đần độn cười một tiếng, giúp đỡ rót chút rượu: "Vậy, ngươi thật dự định ngày mai đi coi mắt à."
"Đúng vậy. Ta đã cùng đối phương hẹn xong. Hơn nữa đối phương có nhà có xe có tiền gửi ngân hàng, lại là nhân viên An thị, ta và nàng còn coi như đồng nghiệp. Loại duyên phận hiếm có này, ta dĩ nhiên phải đi gặp một chút."
Lý Điềm ngượng ngùng sờ mũi một cái, xem ra ngày mai nàng nhất định phải đi cướp người.
"Vậy sao, vậy thì đích xác là có duyên phận a. Ha ha, tới dùng cơm ăn cơm đi." Lý Điềm nhịn toàn bộ cay đắng xuống đáy lòng, trên mặt không biến sắc cười: "Vậy ta trước đó cầu chúc ngươi thành công." Tốt nhất là gặp mặt liền xâu xé, người nọ tốt nhất từng là kẻ thù, các ngươi một lời không hợp liền thăm hỏi tổ tông mười tám đời đối phương!
Hứa Tụ cười rất vui vẻ, nếu như bỏ qua đáy mắt nàng có thần sắc khó mà tỏ rõ, thì nàng giờ phút này câu tiếp theo chúc phúc Lý Điềm có thể nói là chân tâm thật ý.
"Cám ơn nhiều. Ta cũng chúc ngươi thành công, sớm ngày gả vào nhà giàu có." Hứa Tụ cười một tiếng, ngươi nghĩ muốn trèo cành cao đến như vậy sao? Ta ưu tú như vậy, của cải sung túc như vậy, hào môn bạch phú mỹ đặt ở trước mặt ngươi, ngươi có phải là mắt lé? Nhìn bảy năm cũng không nhìn thấy?
"Tối hôm nay cũng đừng uống quá nhiều, ta sợ ngươi ngày mai choáng váng." Hứa Tụ ngăn lại Lý Điềm chính đang rót rượu: "Người như ngươi a, nhìn người chẳng bao giờ chuẩn. Ngày mai nhất thiết nhìn cẩn thận một chút, chớ đần độn đem bản thân gả đi, đến lúc đó cũng đừng đến tìm ta khóc."
Lý Điềm nghe xong cười như gió nhẹ mây bay: "Sẽ không, ngày mai chắc chắn sẽ không nhìn lầm."
A, ta thích ngươi. Ngươi biết không? Bảy năm, ngày mai nếu như ngươi cùng ta đi, ta sẽ đối tốt với ngươi cả đời. Nếu như ngươi cự tuyệt ta, vậy chúng ta lúc này từ biệt đi. Nguyện kiếp sau không gặp lại, ta sợ... kiếp sau ta vẫn sẽ lại thích ngươi. Bảy năm quá lâu, ta có chút mệt rồi.
Bất kể ngày mai như thế nào, ngươi hạnh phúc là được.
Lý Điềm uống vào ly rượu, cười rất vui vẻ: "Bất kể ngày mai coi mắt như thế nào, đều phải vui vẻ a. Cuộc sống mà, giống như ra ngoài du lịch, có người thích một người, có người thích kết bạn." Mà ta thích ngươi.
Hứa Tụ gật đầu một cái, chỉ cảm thấy rượu hôm nay có chút cay: "Phải a. Đều phải vui vẻ. Đúng rồi..."
"Cái gì đúng rồi sai rồi, có lời gì đều đừng nói. Chúng ta ăn cơm! Ăn no đi dạo phố a, còn nhớ phố ăn vặt kia chứ. Hồi trẻ ngày ngày đi nơi đó chiêu đãi nghệ sĩ thèm ăn, sau đó, vóc người các nàng không thay đổi, chúng ta thì mập thêm một vòng."
Lý Điềm rất là hoài niệm kể, Hứa Tụ gật đầu một cái, đó là lần đầu tiên nàng ăn đồ ăn vặt ở hẻm nhỏ bên đường, mùi vị không nếm ra được, dẫu sao nàng là bị người trước mắt này buộc ăn vào.
Đáp ứng ông bô, tốt nghiệp đại học xong ở bên ngoài lịch luyện hai năm, đến lúc thì trở về nhà.
Nhưng lần này đi, nàng không có gì để không muốn trở về nữa.
"Nhớ a, làm sao có thể không nhớ. Khi đó ngươi thật quá đáng a, lại buộc ta ăn đậu hũ thúi. Hiện tại nghĩ thôi cũng không nhịn được muốn đánh ngươi một trận." Hứa Tụ cười xoa xoa nước mắt bên khóe mắt.
Lý Điềm không chú ý tới động tác kia của nàng, chỉ là rất nhớ nhung thở dài: "Vậy chờ lát nữa chúng ta cùng đi xem xem? Yên tâm, lần này ta bảo đảm không ép ngươi ăn đậu hũ thúi."
"Không đi, quá muộn rồi, lát nữa ta cũng nên trở về chuẩn bị một chút. Dẫu sao ngày mai phải đi coi mắt, trong nhà an bài, ta cũng nên để ý một chút. Hơn nữa ta cũng không phải tuổi còn trẻ a, là thời điểm đi tìm một người đàng hoàng để gieo họa." Hứa Tụ cự tuyệt lời mời của Lý Điềm, rượu trong tay cũng buông xuống. Giống như nàng muốn buông xuống bảy năm cố chấp đối với Lý Điềm vậy.
Lý Điềm ngẩn người một chút, đột nhiên nhỏ giọng thì thầm: "Ta cũng là người đàng hoàng a."
"Hả? Ngươi nói gì?" Hứa Tụ không có nghe rõ, dẫu sao nơi này không phải phòng ăn mắc tiền gì, đây là quán ăn nhỏ năm đó Lý Điềm thường xuyên mời nàng ăn cơm.
Khi đó Lý Điềm tiền lương không cao, mỗi một tháng luôn có mấy ngày cứng rắn lôi kéo nàng như vậy, muốn mời nàng ăn cơm, cuối cùng địa điểm luôn lựa chọn nơi này.
Lý Điềm lắc đầu: "Không có gì. Ta nói thức ăn này có chút cay."
"Đúng là có chút cay, nhưng mà ngươi đâu có sợ ăn cay." Hứa Tụ nhớ người này không cay không vui.
Ngươi có lẽ không biết, sau khi ngươi đi, khẩu vị của ta đều đổi thành thanh đạm. Bảy năm, đây cũng là lần đầu tiên ta đụng lại vào đồ cay.
Lý Điềm chịu đựng vị cay ăn một ngụm lại một ngụm, Hứa Tụ cười một tiếng: "Làm sao vậy? Đây cũng không phải rất cay."
Ngươi có lẽ không biết, sau khi ngươi đi, ta thường xuyên một mình tới nơi này. Bảy năm, chút cay này đối với ta mà nói đã không tính là gì.
"Đúng vậy, không cay. Chỉ là gió có hơi lớn, thổi vào mắt có chút mờ." Lý Điềm bẻ đề tài cùng Hứa Tụ tiếp tục trò chuyện.
...
Sáng sớm ngày kế, Lạc giáo chủ mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, nhìn An Nhược Thủy bên cạnh, nàng đột nhiên sững sờ.
Từng đoạn trí nhớ ngắn trong đầu để cho nàng có chút không dám tin tưởng, nàng vậy mà lại hạ tình cổ cho An Nhược Thủy, lắc lắc đầu, Lạc Huyền Ca vỗ má mình một cái, muốn bản thân có thể tỉnh táo hơn chút.
Động tĩnh có chút lớn, chăn mỏng đắp trên người tuột xuống, nhìn bản thân trần truồng trơn bóng, lại nhìn An Nhược Thủy bên cạnh thân không một vật, Lạc Huyền Ca bất thình lình nhảy bắn lên ôm y phục chui vào phòng tắm.
Chờ cửa phòng tắm khóa lại, An Nhược Thủy nguyên bản ngủ say lúc này mới từ từ mở hai mắt ra.
Kỳ thực lúc Lạc Huyền Ca tỉnh lại, nàng cũng tỉnh rồi. Chỉ có điều dưới loại tình huống này, cùng Lạc Huyền Ca bốn mắt nhìn nhau sợ là sẽ càng lúng túng, An Nhược Thủy phát huy diễn xuất diễn một đoạn ngủ say.
Giờ phút này nàng miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn dấu vết trên người khẽ cau mày.
An Nhược Thủy cầm quần áo qua loa khoác lên người, chờ Lạc Huyền Ca đi ra, liền thấy ai đó nửa che nửa lộ nằm nghiêng trên giường, nàng ngứa ngáy cổ họng nuốt ực hai cái nhìn An Nhược Thủy, cứ thế quên mất bước kế tiếp nên làm cái gì.
An Nhược Thủy bị bộ dáng ngây ngô của nàng chọc cười, đưa tay vẫy nàng tới: "Nói đi, tình cổ tối hôm qua là cái gì?"
"Ta, ta..." Lạc giáo chủ không dám giải thích, tình cổ là trong lúc vô tình nuôi ra, cổ trùng thế giới này vốn chỉ là một ít loại không có tính công kích, tình cổ cũng không có dũng mãnh như kiếp trước, con tình cổ ngoài ý muốn dưỡng ra kia chẳng qua cũng chỉ là vật trợ hứng. Vốn định giữ về sau dùng cho Từ Hạo, quay ít phim heo phát ra ngoài.
Ai mà ngờ tối hôm qua dùng lên người mình.
Lạc giáo chủ khẩn trương nhìn An Nhược Thủy, rất sợ An Nhược Thủy sẽ trách cứ nàng.
"Không nói cũng không sao. Vật này còn không?" An Nhược Thủy không truy vấn tình cổ là cái gì nữa.
Lạc Huyền Ca thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng lắc đầu: "Không có không có. Chỉ có một con kia."
"Về sau còn uống rượu không?" An Nhược Thủy đột nhiên cười ôn nhu cực kỳ, nhưng mà cười ôn nhu như vậy, lại để cho Lạc giáo chủ đáy lòng phát hoảng.
Lạc Huyền Ca đầu lắc như trống bỏi, rất sợ An Nhược Thủy không tin nàng, thậm chí đưa tay ra thề: "Không uống nữa!"
Cũng may mắn bản thân hạ cổ An Nhược Thủy chính là tình cổ, ngộ nhỡ về sau uống nhiều rồi làm ra chuyện gì khác, vậy thì đúng là sau đó khóc cũng không kịp.
Nhưng mà cũng thật kỳ quái, ngày hôm qua say mất cũng chỉ hạ tình cổ với An Nhược Thủy, trong ký ức mơ hồ lại có An Nhược Thủy đối bản thân hoạnh hoẹ đủ điều, lại không có động thủ với An Nhược Thủy, điều này cũng làm cho Lạc Huyền Ca cảm thấy thật kỳ quái.
Tam đàn chủ nào đó: Không có gì kỳ quái đâu, Ma giáo sợ vợ từ trong xương, động thủ? Dám sao?
Chờ An Nhược Thủy rửa mặt xong, từ phòng tắm đi ra liền thấy Lạc Huyền Ca hướng về phía vệt đỏ tươi trên giường cười như kẻ ngu.
An Nhược Thủy ửng đỏ lỗ tai, đi lên trước vỗ vỗ đầu nàng: "Ngớ ra làm gì, nhanh chóng thu dọn đi."
"A, tuân lệnh!" Lạc giáo chủ trong nháy mắt trở nên ngoan ngoãn, nhanh nhẹn thu thập sạch sẽ.
An Nhược Thủy thấy nàng đột nhiên biến hóa, không nhịn được bật cười, sau đó nói: "Có chút đói."
"Ta đi làm điểm tâm." Lạc Huyền Ca ngược lại không cảm thấy đói, không nói đến chuyện có nội lực hộ thân, vỏn vẹn chỗ thức ăn tối hôm qua An Nhược Thủy nhét đầy vào bụng nàng thôi, bây giờ nghĩ lại cũng đã cảm thấy ăn không tiêu.
Bất quá tuy nàng không đói bụng, nhưng phải chuẩn bị đồ ăn sáng cho phu nhân.
Rất nhanh An Nhược Thủy chờ được một bữa ăn sáng phong phú, vừa lướt điện thoại nhìn tin tức trên mạng, vừa hỏi Lạc Huyền Ca: "Hôm nay có an bài gì?"
"Giúp đại ca sắp xếp hôn lễ? Hoặc là ở nhà nghỉ ngơi." Lạc Huyền Ca mấy ngày nay rảnh rỗi nghỉ ngơi, minh tinh nghệ sĩ khác có nóng sốt mấy, đều cần thời thời khắc khắc lộ ra ánh sáng, tránh cho bị quần chúng quên mất, mà nhiệt độ của Lạc Huyền Ca thì lại từ lúc xuất đạo đến nay chưa từng hạ xuống.
Thậm chí hot search weibo hiện tại, Lạc Huyền Ca như cũ xếp hạng thứ nhất thứ hai.
Không ít người muốn bỏ tiền mua lại vị trí thứ nhất thứ hai, đều bị Lạc Huyền Ca ép đến không thể không buông tha.
Dùng qua bữa sáng, Lạc Huyền Ca như cũ duy trì tâm tình tốt, An Nhược Thủy lại có chút nghi hoặc, đêm qua bị Lạc Huyền Ca lăn lộn đến nửa đêm, nhưng bây giờ thân thể cũng không có gì khó chịu, chẳng lẽ loại chuyện này không giống như nàng tưởng tượng?
Cũng không phải không mệt, mà là nội lực trong cơ thể An Nhược Thủy giúp nàng điều chỉnh. Nếu không người bình thường sao chịu đựng nổi Lạc giáo chủ lăn lộn một đêm.
Chuông điện thoại vang lên, An Nhược Thủy nhìn số điện thoại xa lạ, do dự một hồi mới nhận cuộc.
Là giọng nữ khá quen thuộc.
"Xin chào, xin hỏi ngươi là... là muội muội của An Tuấn Phong sao?" Phùng Thiên Linh cũng không biết người què này có phải là An Tuấn Phong trên ti vi thường xuyên đưa tin không.
Dẫu sao trên ti vi không nói tổng tài tập đoàn An thị là người què a, cho nên chỉ cảm thấy là trùng tên, lại đúng lúc vị tiên sinh què này dáng dấp cũng tương đối đẹp trai.
"Ngươi là..." An Nhược Thủy nghe được đây là thanh âm của chị dâu mới nhà mình, nhưng lại không vội nói ra, ngược lại chờ Phùng Thiên Linh tự giới thiệu.
Phùng Thiên Linh hít sâu một hơi, giống như đang gom dũng khí, sau đó nói với An Nhược Thủy: "Ta là, ta là Phùng Thiên Linh. Là vợ mới cưới của anh ngươi."
"A, chào chị dâu." An Nhược Thủy bộ dáng như hiểu rõ, sau đó lại hỏi: "Làm sao vậy?"
"Anh ngươi hắn ở nhà ta uống say, ta muốn đưa hắn trở về." Giọng Phùng Thiên Linh nghe có chút khàn khàn, dẫu sao lão gia tử vừa qua đời, mà nàng cũng khóc một ngày một đêm.
Đêm qua rạng sáng An Tuấn Phong đột nhiên cùng bạn thuở nhỏ của nàng đi ra ngoài, không nghĩ tới hai người uống say bí tỉ mới trở lại. Bạn thuở nhỏ của nàng say ngất được đưa về nhà, An Tuấn Phong thì ôm bàn bắt đầu gào, bảo hôm nay sinh nhật hắn, phải về nhà ăn sinh nhật.
Các thân thích tức đến suýt nữa quay lại chụp đầu An Tuấn Phong, bất quá Phùng Thiên Linh đã xem qua chứng minh thư của An Tuấn Phong, biết hắn đích xác là hôm nay sinh nhật, nếu không mọi người đều phải lầm tưởng An Tuấn Phong là đến gây sự.
Phùng Thiên Linh không thể để An Tuấn Phong tiếp tục lưu lại, dẫu sao hắn làm tất cả đều nổi giận rồi.
Hơn nữa...
Gia gia đã được đưa đi, mấy vị chú bác bắt đầu cùng ba mẹ tranh đoạt đất đai nhà cũ còn dư lại, còn có mấy món đồ gia truyền.
Những thứ này nàng đều không hứng thú, những gì gia gia muốn cho nàng, đều đã giao phó xong khi còn sống, đám người kia cướp cũng không cướp nổi, gia gia không cho nàng, nàng cũng không có nửa ý niệm muốn đi tranh đoạt.
Nên làm thế nào, để cho đám người kia định đoạt đi.
An Nhược Thủy cũng biết chuyện ông nội Phùng Thiên Linh, ánh mắt khẽ biến: "Ngươi gửi địa chỉ cho ta, ta đi đón các ngươi về nhà."
"Ta, ta..."
Phùng Thiên Linh vốn cảm thấy An gia sẽ không dễ dàng tiếp nhận bản thân, dẫu sao ở trong mắt người ngoài, nàng là một nữ nhân không biết xấu hổ tùy tùy tiện tiện.
Nhưng mà một câu nói của An Nhược Thủy, trong nháy mắt ấm áp lòng nàng.
Nàng cự tuyệt: "Trong nhà còn có chút chuyện, ta không tiện rời khỏi. Anh ngươi được ta đưa đến khách sạn phụ cận, địa chỉ lát nữa ta gửi cho ngươi. Ngươi đón hắn trở về đi thôi."
Không chờ An Nhược Thủy trả lời, Phùng Thiên Linh tiếp tục nói: "Đúng rồi, còn có xe của anh ngươi. Nghe nói tối hôm qua uống rượu thua mất, hiện tại xe đưa cho một người bạn của ta. Lát nữa ta sẽ đi hỏi một chút, xem có thể đòi về được không."
"Được, phiền toái chị dâu a. Ta cúp trước, chị dâu cứ bận việc của mình đi." An Nhược Thủy thở phào nhẹ nhõm, đã xác định được chị dâu, di chúc gia gia lập coi như có thể có hiệu lực. Hiện tại cả cái An thị có thể giảm bớt không ít phiền toái, cuối cùng thì lão cổ đông duy nhất còn dư lại trước đó, có thể từ từ thanh trừ rồi.
Từ Hạo cho dù giờ phút này trở lại, bộ phận cổ đông hắn xúi giục phản động cũng không còn chỗ để dùng.
Trước kia công ty quyết định trọng đại, cần nửa số cổ đông ủng hộ, nhưng bây giờ đại ca có thể một mình độc quyền, gánh nặng trên người đại ca có thể tháo xuống nhiều hơn rồi.
Còn Cổ Võ bên kia, đại ca hình như có thể vào nội môn, nếu vậy địa vị An gia trong cả tỉnh S lại không giống nữa rồi. Cho dù Từ thị trở lại, An gia cũng không cần sợ hãi.
Bất quá, hy vọng đại ca có thể thật thích chị dâu. Nếu không nhân tình An gia bọn họ thiếu nợ cô nương kia, đời này cũng trả không hết.
"Đi thôi, chúng ta đi đón đại ca về." Vừa rồi nghe ra giọng chị dâu, liền lập tức mở loa, cho nên Lạc Huyền Ca cũng nghe rõ.
Nàng gật đầu một cái: "Ta đi gọi Lý Điềm."
"Đợi đã, hôm nay nàng nghỉ phép." An Nhược Thủy cầm lên áo ngoài: "Đi thôi, ta lái xe."
"Thân thể ngươi không thành vấn đề sao?" Lạc giáo chủ cảm thấy phu nhân làm xong chuyện phòng the hẳn rất suy yếu, nhưng mà không nghĩ tới bây giờ tinh thần phấn chấn sinh long hoạt hổ, không chút nào nhìn ra bộ dáng mới trải qua nhân sự.
Bất quá rất nhanh lại nhớ tới nội lực của mình, nàng gật đầu: "Ta biết rồi. Đi thôi."
Lưu lại An Nhược Thủy đầu đầy sương mù, nhìn bóng lưng Lạc Huyền Ca rời khỏi, nàng đuổi sát theo, rất sợ Lạc Huyền Ca nóng lòng chờ, trực tiếp dùng khinh công bay.
...
Lý Điềm đã thu thập xong hành lý, đêm qua dò hỏi Hứa Tụ một chút, phát hiện thời gian Hứa Tụ coi mắt lại cùng lúc với mình, nàng sợ Hứa Tụ và người nọ vừa gặp đã yêu, chờ nàng chạy tới hai người đã cầm giấy hôn thú trong tay.
Vì vậy sau một hồi nghĩ trái nghĩ phải, liền gửi tin cho đối tượng hẹn hò, hỏi có thể dời thời gian coi mắt tới trước một tiếng hay không, như vậy nàng cũng có đủ thời gian chạy tới chỗ Hứa Tụ.
Giờ phút này Lý Điềm ở quán ăn như ngồi bàn chông, đợi gần chục phút, đối phương vẫn còn chưa đến.
Tuy rằng nói dời tới trước một tiếng, nhưng mà cũng không nhịn được đối phương lề mề như vậy a.
Thật sợ một giờ trôi qua, Hứa Tụ bên kia đều đã xong chuyện, mà đối tượng hẹn hò của nàng còn chưa tới.
Hứa Tụ đêm qua đột nhiên bị mẹ báo cho biết, hôm nay coi mắt dời tới sớm một tiếng, buổi sáng đối phương còn có chuyện gấp gì đó đặc biệt trọng yếu phải xử lý.
Nàng bĩu môi không để ý, đã định thời gian lại nói đổi liền đổi, xem ra đức hạnh đối phương cũng chẳng ra sao.
Vì vậy nàng cố ý rầy rà cả tiếng mới qua, dù sao đối phương tùy ý đổi thời gian, nàng cũng có thể tùy tâm tình thả bồ câu.
Ngay lúc Lý Điềm đứng dậy, Hứa Tụ đẩy cửa đi vào.
Giây phút hai người bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều sửng sốt.
------
Tác giả có lời muốn nói:
Một chương này, bốn đoạn tình cảm, đủ loại tư vị.
Đã nói rồi, không lái xe, hiện tại tin chưa ╮(╯▽╰)╭
Đã một trăm chương a, cảm ơn mọi người bầu bạn (đừng hiểu lầm, cách kết thúc còn xa, ta chỉ là cảm khái một chút)
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
32 chương
95 chương
30 chương
25 chương