"Được rồi, chúng ta lên đường đi." Lạc giáo chủ đã chuẩn bị xong, nàng quyết định đợi lát nữa đến nhà cũ vẽ cho An Tuấn Phong một bức họa, dẫu sao nàng đã cho An Tuấn Phong lọt hố một lần.
Cũng không biết bây giờ trên mạng huyên náo thành hình dạng gì, trong lòng Lạc Huyền Ca vẫn thật áy náy.
"Nhanh lên xe, lại ngẩn ra làm gì?" An Nhược Thủy thấy Lạc Huyền Ca dáng vẻ ngơ ngác, không nhịn được thúc giục, Lạc Huyền Ca phục hồi tinh thần lại, chui vào ghế phó lái.
Thấy An Nhược Thủy không lập tức lái xe, ngược lại nhìn mình chằm chằm, Lạc Huyền Ca liền biết nàng đang đợi mình trả lời, rất là do dự nói: "Ta có phải hại chết đại ca rồi?"
"À, không có." An Nhược Thủy nghe xong vốn định nghiêm trang an ủi nàng một chút, nhưng không ngờ bản thân không nhịn được cười.
Chờ Lạc Huyền Ca lấy lại tinh thần, An Nhược Thủy đã cho xe chạy.
"Đợi lát nữa đến nhà cũ, ngươi trước đừng nói gì. Ta cùng đại ca trò chuyện một chút, nếu đại ca cầm dao đến tìm ngươi, ngươi có thể chạy bao xa thì chạy đi." An Nhược Thủy thấy Lạc Huyền Ca mặt đầy xoắn xuýt, nàng nổi ác muốn trêu chọc tên này một chút.
Sau khi Lạc giáo chủ nghe xong không dám tin hỏi: "Đại ca thật muốn giết ta a?"
"Cái này ta không xác định, nghe bí thư nói hắn hôm qua đang họp bị người ta oanh tạc, đoán chừng sẽ không để cho ngươi sống tốt hơn." An Nhược Thủy vừa nghĩ đến tin nhắn bí thư gửi tới, nàng liền không nhịn được bật cười.
Đại ca nàng đâu ra gia trưởng, rõ ràng thật sự rất ấm áp a, tối hôm qua đầu đầy sương mù bị người mắng, chắc hẳn trong lòng đại ca uất ức vô cùng.
Sợ là khi biết được chân tướng, tâm tư nghĩ muốn bóp chết Lạc Huyền Ca đều có.
"Được rồi, giỡn chơi ngươi thôi. Đừng lo lắng, đại ca sẽ không đối với ngươi như vậy." An Nhược Thủy thấy Lạc Huyền Ca biểu tình không đúng, tựa hồ có xung động muốn nhảy xe, nàng vội lên tiếng an ủi.
Chờ hơi trấn định lại một chút, Lạc Huyền Ca nhỏ giọng nói: "Ta có phải làm rất quá đáng a?"
"Không có, ngươi cũng là có lòng tốt." Lòng An Nhược Thủy đã chậm rãi từ chỗ ca ca nghiêng về Lạc Huyền Ca, tuy rằng đại ca đối nàng vô cùng tốt, nhưng mà nàng cũng không nghĩ nhìn Tiểu Lạc tự trách.
"Ngươi thật định cho đại ca bức họa làm quà sinh nhật?" An Nhược Thủy hỏi, tuy rằng tin tưởng năng lực vẽ tranh của Lạc Huyền Ca, nhưng mà chỉ sợ Lạc Huyền Ca nhất thời rút gân não vẽ ra một bộ tranh bi thảm.
Lạc Huyền Ca gật đầu: "Ừ, ta lên mạng điều tra. Tranh của ta ở hậu thế vô cùng có giá trị cất giữ, tuy rằng hậu nhân chỉ cất giữ được mấy bộ, còn hai bộ lưu lạc hải ngoại, nhưng mà ta cũng coi như lưu danh sử sách a."
"Sách sử ghi lại là họa sĩ của Tuyên Dương công chúa, không phải ngươi."
"Nhưng họa sĩ kia chính là ta, ta lúc ấy muốn rời khỏi hoàng cung, kết quả bị ưng khuyển triều đình ngăn cản, lại thân trúng kịch độc, bất đắc dĩ chỉ đành giết họa sĩ muốn đi báo tin kia, thay thế hắn ở trong cung vẽ tranh. Mấy bức họa kia chính là lưu lại khi đó. Nếu không người kia sao có thể đột nhiên nổi tiếng bên ngoài."
Lạc giáo chủ rất là đắc ý giải thích, mà An Nhược Thủy lại lần nữa cảm giác được người này xem mạng người như cỏ rác.
Bất quá An Nhược Thủy cũng không cảm thấy cách làm của Lạc Huyền Ca có gì không đúng, nàng vốn là Giáo chủ Ma giáo, họa sĩ muốn đi báo tin bắt nàng trước, ở dưới tình huống đó Lạc Huyền Ca giết họa sĩ là rất có thể hiểu được.
"Cho nên, phàm là người khi đó có chút thành tựu lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, đều có thể là ngươi ngụy trang?" An Nhược Thủy giống như đột nhiên nghĩ ra cái gì, cảm thấy rất hứng thú hỏi nàng.
Lạc Huyền Ca lắc đầu một cái: "Không phải a, quá nhiều người đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, làm sao có thể mỗi một người đều là ta. Ta cũng không nhớ rõ rốt cuộc ngụy trang bao nhiêu người, chỉ là chuyện quá khẩn cấp nhất định phải giết người đoạt thân, ta cũng không có biện pháp."
"Được rồi, những thứ kia đều đã qua. Hiện thế sẽ không xuất hiện loại tình huống này nữa." An Nhược Thủy cảm thấy Lạc Huyền Ca lại sa vào ký ức kiếp trước, nàng sợ Lạc Huyền Ca càng lún càng sâu, vì vậy lên tiếng an ủi.
Kết quả không ngờ nàng nghe được Lạc Huyền Ca nhỏ giọng thì thầm một câu Ta thấy chưa chắc.
"Cái gì chưa chắc?" An Nhược Thủy không nghe rõ, hoặc là nghe rõ lại không biết Lạc Huyền Ca nói có ý gì.
Lạc Huyền Ca đột nhiên đưa lên một nụ cười, không muốn để cho An Nhược Thủy lo lắng quá mức: "Ta nói ngươi lái quá nhanh."
"Loại tốc độ này so với khinh công của ngươi, đã là tốc độ rùa bò." An Nhược Thủy không nhịn được phản bác, nàng lái xe thật vững vàng, hơn nữa nàng luôn luôn cẩn thận cũng không lái nhanh.
"Dừng xe dừng xe!"
Hiện đã đến đường núi về nhà cũ, Lạc giáo chủ hưng phấn vỗ cửa xe, kêu nhanh một chút dừng xe.
An Nhược Thủy bị hù sợ thắng gấp ngừng lại, đỗ vào ven đường hỏi Lạc Huyền Ca: "Làm sao vậy?"
"Ta muốn dùng khinh công bay trở về." Lạc Huyền Ca thích nhất là ở con đường này sử dụng khinh công, trước kia là bởi vì nơi này không có giám sát, nàng không cần lo lắng bại lộ thân phận, hiện tại chính là bởi vì ngồi trong xe lâu, để cho nàng cảm thấy có chút không thích ứng, lần sau nàng muốn dùng khinh công bay tới một hồi.
An Nhược Thủy liếc nàng một cái, tiếp tục cho xe chạy, Lạc giáo chủ không rõ nguyên do nhìn về phía An Nhược Thủy: "Ngươi trước hết để cho ta xuống xe a."
"Xuống xe gì? Thành thật ngồi trên xe." An Nhược Thủy ngữ khí lạnh tanh.
Lạc giáo chủ thấy An Nhược Thủy thật sự không muốn thả nàng xuống, nàng cũng không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn ngồi yên mặt dựa vào cửa sổ nhìn cây cối dọc đường.
"Thật sự muốn xuống bay như vậy?" An Nhược Thủy trong lúc vô tình liếc nàng một cái, không nhịn được thương tiếc hỏi.
Lạc Huyền Ca ủy khuất chớp mắt nhìn, nghiêm trang ngồi yên thu hồi tầm mắt, lại chính khí mười phần trả lời An Nhược Thủy: "Không có!"
"Cơ hội chỉ cho một lần, ai bảo ngươi không thành thật trả lời." An Nhược Thủy thấy nàng ủy khuất không sâu như lúc nãy, vì vậy cũng không có dừng xe, tiếp tục lái về trước.
"Tại sao muốn xuống bay? Ngồi xe không quen sao?" An Nhược Thủy thật không nghĩ ra, tuy rằng khinh công rất thuận lợi, nhưng mà Lạc Huyền Ca sử dụng khinh công sẽ không mệt sao?
Lạc Huyền Ca lắc đầu: "Ngồi xe không có cảm giác an toàn."
Nàng tuy rằng dùng thân thể của thế giới này, nhưng mà linh hồn lại là cổ nhân 800 năm trước a, đối với những chiếc xe này nàng cảm thấy dị thường xa lạ, hơn nữa tin tức báo cáo ngày ngày nói có tai nạn xe cộ, tai nạn máy bay ngoài ý muốn. Lạc Huyền Ca cũng không biết nội lực công phu của nàng có thể bảo vệ nàng lúc phát sinh những thứ nguy hiểm kia hay không.
"Được rồi, ngươi chớ lo bò trắng răng. Ngồi xe ta có thể yên tâm tuyệt đối." An Nhược Thủy đột nhiên nhớ lại, tên này không chỉ có mạch logic thần kỳ, năng lực não bổ càng là hạng nhất.
Lạc Huyền Ca muốn tìm đề tài tới hóa giải một chút nội tâm sợ hãi, nàng hỏi An Nhược Thủy: "Trừ chúng ta ra còn ai đi nhà cũ mừng sinh nhật đại ca?"
"Từ Gia chắc sẽ trở lại, ta đã mời nàng. Từ đại ca không biết tới không, về phần Lý Điềm nàng gần đây không có công việc cũng không nghỉ phép ở nước ngoài, hẳn là sẽ tới."
"Không có những người khác sao?" Lạc giáo chủ cảm thấy sinh nhật này qua thật lạnh lẽo.
An Nhược Thủy lắc đầu: "Đại ca không có bạn bè gì, thân thích trong nhà cũng không nhiều, chi thứ của An thị đều ở nước ngoài, sẽ không ai chạy về mừng sinh nhật đại ca."
Cẩn thận nghĩ, An Nhược Thủy cảm thấy đại ca thật đáng thương.
Cuối cùng cũng tới nhà cũ An gia, quản gia đã sớm chờ ở cửa.
Thấy xe An Nhược Thủy tới, hắn lập tức trở vào thông báo An Tuấn Phong, rất nhanh An Tuấn Phong liền mặt tươi cười ra nghênh đón muội muội, cùng một người khác hắn tạm thời không muốn gặp cho lắm.
"Đại ca, ta rất nhớ ngươi." An Nhược Thủy sau khi xuống xe liền nhào về phía An Tuấn Phong, An Tuấn Phong giơ tay lên xoa xoa tóc nàng, trong mắt cũng tràn đầy tưởng niệm.
Mà nhìn về phía Lạc Huyền Ca bên cạnh, lập tức tung ra toàn bộ khí tràng tổng tài, vốn là để cho bí thư ngày mai gửi kết quả điều tra tới, cuối cùng hắn quả thực không chịu nổi những số điện thoại xa lạ kia oanh tạc, thúc giục bí thư sớm tra rõ, kết quả tra được lại là Lạc Huyền Ca giở trò quỷ.
"Thế nào? Nhìn ta không vừa mắt, bắt đầu trả thù ta?" An Tuấn Phong không chút khách khí trợn mắt nhìn Lạc Huyền Ca.
Lạc giáo chủ vốn không sợ, ngặt nỗi đáy lòng chột dạ, chỉ có thể sờ mũi một cái cười trừ: "Không có."
"Giải thích một chút, ngươi đem tư liệu của ta phát lên mạng thức ăn chó làm cái gì?"
"Nhược Thủy nói..." Nhược Thủy nói ngươi thiếu bạn, ta muốn tìm cho ngươi một cái.
"Khụ khụ!"
Lạc giáo chủ đang chuẩn bị giải thích, lại nghe được An Nhược Thủy hắng giọng một tiếng, bị hù sợ nàng lập tức đổi lời nói: "Ta cảm thấy ngươi ngày thường một mình quá tịch mịch, ta muốn giúp ngươi tìm một đối tượng. Cho nên liền đem tư liệu gởi lên mạng thức ăn chó."
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
65 chương
15 chương
15 chương
56 chương
137 chương