Ma Đồng
Chương 2 : Pháp Giáo
Thì ra, do Tát Sâm cổ quốc sống trong yên bình đã lâu, nên bấy lâu nay không còn ai nghĩ tới chuyện phải đi học ma pháp gì cả.
Lúc này, ánh mắt của quốc vương Cáp Lợi đột nhiên nhìn thấy một người trong lúc trời nóng nực thế này mà vẫn mặc áo khoác trùm kín đầu. Lẫn bên trong dòng người hỗn tạp và không khí nặng nề u ám, mà y vẫn lộ xuất ra một sự yên tĩnh không tầm thường chút nào.
Trong mắt Cáp Lợi đột nhiên dấy lên niềm hy vọng, chỉ nghe y cất giọng run run hỏi:
- A, Lộ Đức trưởng giáo, ngài cũng đến rồi. Chúng ta rất hối hận vì đã có thái độ cư xử không tốt đối với sự nghiệp của ngài trước kia. Nhưng giờ đây, ngài là vị trưởng giáo của ma pháp học viện cuối cùng và cũng là niềm hy vọng cuối cùng của bổn quốc. Chẳng lẽ bổn quốc thật sự không còn được một vị ma pháp sư nào nữa hay sao?
Lộ Đức - ngay từ đầu đã lặng lẽ đứng một bên làm một kẻ bàng quan và đã nghe hết tất cả mọi diễn biến tại khu chợ này. Giờ đây thấy quốc vương hỏi đến, y liền đưa tay tháo chiếc mũ trùm đầu xuống, rồi khẽ cúi người bẩm:
- Đúng thế, quốc vương, chẳng lẽ ngài đã quên cái luật mà ngài đã đích thân ban bố vào hai mươi chín năm trước rồi sao? Nhân vì lần đó có một vị ma pháp sư trong lúc tập luyện Hỏa ma pháp, do bất cẩn đã làm thiêu hủy cả một khu phố, ngài đã hạ lệnh cho tất cả các ma pháp giáo sư đều phải tự phong bế ma pháp của họ. Bọn họ nhất nhất đều tuân theo mệnh lệnh ấy, vì vậy mà ngày nay, bổn quốc làm sao còn có ai có được ma pháp chân chính đây, ngoại trừ những người dùng nó để giải trí hoặc biểu diễn những môn tạp kỹ vô hại?
Khẩu khí trong lúc phát thoại của y hàm chứa một sự thống khổ vô cùng.
Trên mặt quốc vương Cáp Lợi cũng hiện lên thần sắc thê lương thống khổ và hối hận tự trách. Đám người ở xung quanh đấy chợt phát lên tiếng khóc, rồi có ai nói:
- Chúng ta cần có ma pháp! Chúng ta cần có thật nhiều, thật nhiều ma pháp sư khả kính và vĩ đại!
Vị trưởng lão nhỏ tuổi nhất là Minh Khắc Tô bỗng nhiên bước lên trước một bước và nói:
- Lộ Đức trưởng giáo, theo ta được biết, mặc dù tất cả ma pháp sư đều tự phong ấn ma pháp của mình, thế nhưng tại Ma Pháp học viện của ngài, và cũng là Ma Pháp học viện cuối cùng của bổn quốc, còn có một nhóm ma pháp lão sư không chịu giải nghệ và cũng không chịu rời khỏi học viện. Và chính bản thân ngài cũng khổ tâm trút hết gia tài, một lòng nỗ lực cố gắng duy trì ngôi học viện ấy cho đến ngày nay. Chẳng lẽ qua nhiều năm như thế mà học viện của ngài lại không thể đào tạo ra được một học viên nào hết hay sao?
Lộ Đức chán nản lắc đầu, thở dài một hơi, rồi buồn bã đáp:
- Cũng không phải là không có. Vào khoảng hai mươi năm trước, chúng ta khả dĩ cũng có được hơn mười học viên, nhưng giờ đây, bọn họ đã chuyển đổi sang ngành khác và cũng lần lượt rời bỏ học viện.
Nói tới đây, y chuyển ánh mắt nhìn tứ phía một lượt, rồi trầm giọng nói:
- A Khắc Tát bán thịt, Ba Khô Lợi đan giỏ tre.......các ngươi đều là những học viên cuối cùng của ta, các ngươi có nhớ là đã từng học ma pháp chăng?
A Khắc Tát và Ba Khô Lợi ở trong đám đông nghe vậy thì đều xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn ai.
Minh Khắc Tô trưởng lão lại tiến lên một bước, hỏi:
- Thật không có một học viên nào sao? Hôm nay ngài đến đây, hẳn là đã biết trước mọi việc, chắc không phải chỉ đến đây để chê cười mọi người thôi chứ?
Da mặt của Lộ Đức chợt biến thành trắng bệch, y nói với giọng không mấy tự tin:
- Có, thật ra cũng còn được một học viên, và hắn cũng là học viên duy nhất còn lại của học viện, nhưng hắn lại không phải là người của Tát Sâm. Hắn vốn là một cô nhi, đến từ phương Đông cổ kính, và ta cũng không biết được quê hương của hắn ở tại đâu. Chỉ là hiện nay tại học viện, những người già yếu trước sau có tổng cộng là chín mươi chín ma pháp lão sư, còn học viên thì chỉ có mỗi mình hắn......
Nói tới đây, y hơi dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói:
- Nhưng hắn.....cũng là học viên được học nhiều nhất mà ta từng trông thấy.
Quốc vương Cáp Lợi không quan tâm đến lời nói sau cùng của y, chỉ vội vàng hỏi:
- Hắn bây giờ đang ở đâu?
Lộ Đức thở dài đáp:
- Hắn hiện đang ở tại Ma Pháp học viện của bọn ta. oooOooo
Ma Pháp học viện của Lộ Đức tọa lạc tại một nơi hoang vu ở phía thành tây, nó là một tòa kiến trúc bằng đá đã đổ nát và xập xệ, các loại cỏ dại và dây leo mọc đầy khắp nơi và leo đầy cả các bức tường, thậm chí, có những khe đá còn mọc ra những thân cây nhỏ bằng cổ tay. Nơi này có lẽ cũng có ít nhất là hơn ba mươi năm chưa được trùng tu rồi.
Quốc vương và các người của Trưởng Lão Viện thấy dáng vẻ điêu tàn đổ nát của Ma Pháp học viện như vậy thì trong lòng không khỏi tuyệt vọng, đồng thời cũng cảm thấy rất tự trách. Có ai từng nghĩ đến là quốc gia này lại cần đến ma pháp đến như thế?
Tuy là một kiến trúc điêu tàn, nhưng tòa học viện này vẫn có một quy mô rất rộng lớn, ẩn ước bên trong nó vẫn còn những dấu vết xưa cũ của một thời kỳ huy hoàng. Những nơi nghỉ ngơi dành cho giáo sư và học viên, trung tâm giáo huấn, bốn căn phòng triển lãm ma pháp được trần thiết rất tầm thường, trông chẳng khác nào những căn động tối om. Những căn túc xá từng dung nạp hơn ngàn học viên giờ đây tuy không còn ai, nhưng vẫn được thu dọn ngăn nắp và sạch sẽ. Xem ra, Lộ Đức trưởng giáo đã rất nổ lực trong việc gìn giữ cho ngôi học viện này vẫn ra hình dáng của một học viện.
Nhưng vấn đề lớn nhất hiện nay chính là bên trong cái học viện vắng người này, cả một người trẻ tuổi cũng không có. Ở trước sân, một lão nhân già nua đang uể oải quét tước mà không để ý đến những chuyện khác. Lão nhân ấy quả là một sự tương phản rõ rệt so với ngôi học viện to lớn này.
Lão cứ quét và quét, mà vẫn không thể nào quét hết được những chiếc lá rơi rụng trong sân. Ở phía sau lão là một sân cỏ rộng lớn, trên thảm cỏ là một tòa trung ương giáo thất [1], nơi đã từng khiến cho biết bao người cảm thấy kiêu hãnh khi được đặt chân lên đó. Năm xưa, vào thời các vị tằng tổ phụ, nơi đây chính là trung tâm đào tạo có thanh danh lẫy lừng nhất trong các học viện, và nơi đây cũng từng là thánh điện ở trong lòng tất cả các ma pháp sư trên khắp đại lục. Cách đây không lâu, việc được ngồi học tại ngôi giảng đường này, đối với các ma pháp sư mà nói, lại là một vinh dự rất lớn lao, không gì có thể sánh nổi.
Thế nhưng, giờ đây, tòa giáo thất ấy đứng sừng sững tại chỗ này, tựa như một viên hóa thạch thời tiền sử, ngoại trừ ý nghĩa vốn có của nó thì hoàn toàn không còn một chút sinh cơ nào.
Ở trên thảm cỏ, ngay phía trên con đường dẫn vào tòa trung ương giáo thất có một vật không ngừng biến ảo ra những cảnh sắc xung quanh. Nó chính là vật mà Tiên Tri Ma Á đã lưu lại, gọi là Thưởng Tâm Duyệt Mục ma kính. Chỉ có những bậc nhân tài đi qua đây liên tục suốt ba năm sáu tháng thì mới biết được sự huyền ảo của nó. Mà kỳ thật, cũng chẳng có gì là quá ư kỳ diệu, bất quá nó cũng chỉ hiện ra một câu châm ngôn mà thôi: "Nhập ngã chi môn, vô kính khả thông. Xuất ngã chi môn, nhất bộ tức đạt." [2]
Cả những vòi phun nước ở trên thảm cỏ cũng không ngừng biến chuyển vị trí, từng tia, từng tia nước nối nhau bắn lên thảm cỏ xanh biếc. Cảnh đẹp kinh tâm động phách cùng với những biến ảo chớp nhoáng trước mắt kia đã khiến cho quốc vương và các vị trưởng lão đều cảm thấy khủng hoảng trong lòng. Trong không gian rộng lớn của học viện, mọi người chỉ biết lặng lẽ vượt qua thảm cỏ ấy.
Quốc vương Cáp Lợi và các vị trưởng lão đã có hơn ba mươi năm không hề đặt chân đến đây, bọn họ nhìn cảnh đẹp trước mắt mà kinh ngạc đến ngây người. Minh Khắc Tô trưởng lão chợt thở dài, nói:
- Chúng ta không còn ma pháp là vì chúng ta không còn mơ mộng nữa.
Lão nhìn vào thảm cỏ hư ảo, không biết từ khi nào, người ta đã không còn yêu thích những thứ này nữa. Đại đa số khi ở trong thành thị, ở đại lộ, ở hoàng cung, tại nơi giữa người và người, họ đã làm tiêu mòn dần dà sinh khí của một đời người.
- Tại quốc gia này, người ta chỉ còn biết truy cầu lợi ích và làm sao sinh sống cho tốt mà thôi.
Lão buông lời cảm khái và cũng là lời kết luận cho nhận xét của mình.
Học viện này đã được phong bế suốt gần ba mươi năm, tất cả các giáo sư ở đây đều đã già yếu, giờ đây họ đột nhiên trông thấy nhiều người xuất hiện cùng một lúc thì không khỏi giật mình kinh hãi.
Các cánh cửa sổ của căn túc xá giành cho giáo sư lần lượt mở ra, rồi lại lần lượt đóng ập lại.
Những ánh mắt vừa khả kính vừa bi thương của các vị lão sư khiến người ta thật khó quên - những đôi mắt ấy chợt lóe lên quang mang rồi tắt lịm sau những cánh cửa vừa được đóng sập lại ấy.
Nhìn thấy phản ứng của các ma pháp sư trở thành như thế, quốc vương Cáp Lợi không khỏi thở dài tự trách. Y vốn không dám ôm hy vọng gì, chỉ theo bản năng mà tiến vào tòa trung ương giáo thất cùng với Lộ Đức trưởng giáo.
Trung ương giáo thất là một căn phòng học đa giác rất kỳ quái, nó trông như là "một bức họa không có khả năng", bên ngoài là các bậc thềm xoáy vòng vào trong, và cứ thế mà lên cao dần. Cây trụ đổ nát ở giữa đã không còn giữ được hình dáng ban đầu, thứ tự của các bậc thang cũng không còn liền lạc nữa, cứ như là lên thẳng một mạch, lại giống như các bậc vặn vẹo xuyên qua nhau.
Ở giữa thảm cỏ, phía trước cánh cửa sổ ở phía đông có một cành Tử Đinh Hương nở rộ trông không hợp cảnh cho lắm, vì nó hoàn toàn tương phản với cánh cửa dơ dáy đầy bụi bặm. Quốc vương Cáp Lợi và các vị trưởng lão đến trước cửa sổ, cánh cửa đó rất thấp, nên bọn họ phải khum người xuống rồi nheo mắt nhìn vào bên trong.
Lộ Đức trưởng giáo đứng bên cạnh nói nhỏ:
- A, có hắn ở đây rồi. Hiện tại bọn ta chỉ có hắn là học viên duy nhất, nên chắc chắn là hắn phải ở đây. Nếu không phải là không còn chỗ đi, hắn làm sao có thể lưu lại đây được chứ.
Rồi giọng của y chợt trở nên thiếu tự tin, nói tiếp:
- Hắn tuyệt không thích học ma pháp chút nào. Trừ phi là bị bắt buộc, nếu không thì hắn cũng chẳng muốn ngày nào cũng tới đây để gặp các lão sư. Nhưng trong những lúc không có mặt các vị lão sư, hắn lại thích một mình ngồi ở trong đó. Đối với bọn ta mà nói, hắn tựa hồ như là một người không có tư chất để học ma pháp. Tuy hắn là học viên duy nhất và cuối cùng của bọn ta, nhưng hắn cũng lại là một học viên chưa bao giờ từng tham gia một khóa học nào.
Bên trong gian học thất rộng lớn, ngay tại giữa trung tâm của học đường không phải là chiếc ghế dành cho lão sư, mà là chiếc ghế dành cho học viên.
Đó là bởi vì lão sư giảng dạy thì đông, nhưng học viên thì lại quá ít.
Nơi trung tâm đó vốn là đài giảng để cho các lão sư thuyết giảng, nó đã tồn tại suốt mấy ngàn năm, và cũng từng là nơi mà bao nhiêu ma pháp sư hằng khát vọng được đặt chân lên đó.
Nhưng giờ đây, nơi vị trí trọng yếu ấy lại chính là chỗ ngồi của một học viên duy nhất.
Bên trong học đường, vây xung quanh chỗ ngồi của học viên là các bục giảng, trên mỗi bục là một chiếc bàn được lau chùi sạch sẽ, tựa hồ như muốn chứng minh rằng, các giáo sư vẫn rất xem trọng chức nghiệp của mình. Và chiếc ghế duy nhất dành cho học viên như bị cô lập ở giữa, và được bao vây kín mít từ bên ngoài.
Quốc vương Cáp Lợi không hề để ý đến y phục sang trọng đắt tiền của mình, y đưa tay áo lên lau sạch bụi bặm bám đầy trên mặt pha ly [3] của cửa sổ để được nhìn quang cảnh bên trong rõ hơn.
Y nhíu mày nhìn vào bên trong, vốn không nuôi một chút hy vọng nào. Cái nhìn này của y tựa như là nhìn vào cái ngày mạt vong của vương quốc này vậy.
Chỉ nghe Lộ Đức trưởng giáo nói:
- Tuy học viên chỉ còn lại một, nhưng khí chất của các vị lão sư vẫn không hề thay đổi. Dù rằng hắn không hề tham dự một khóa học nào, nhưng các lão sư vẫn không thay đổi tập quán dạy học của mình. Mỗi khi đến nửa đêm......A, ta quên nói với các người. Kể từ ngày chúng ta tự phong ấn ma pháp đến nay, thời gian của Ma Pháp học viện so với thời gian ở bên ngoài cũng đã bị đảo nguợc. Nếu ở bên ngoài là lúc chính ngọ thì ở bên trong trung ương giáo thất của chúng ta lại là nửa đêm. Các người xem, nếu ở trong đó mà không có các ngọn nến thắp sáng thì không gian của giáo thất chỉ là một khoảng tối đen kịt. Thế nhưng, tất cả các giáo sư đều vẫn theo tập quán của mình mà đến đây giảng dạy.
Y vừa dứt lời, bên trong học viện cũng vừa điểm mười hai tiếng chuông, báo hiệu đúng nửa đêm. Bên trong giáo thất quả nhiên tối om, chỉ có ba mươi sáu ngọn đại đăng [4] treo trên cao là phát ra một chút ánh sáng yếu ớt.
Thân ảnh của gã học viên đang ngồi tại trung tâm giáo thất trông rất nhỏ bé, gã tựa như không hề nghe thấy những tiếng chuông kia, cả việc đến giờ học mà gã cũng không hề tỏ ra cao hứng chút nào.
Quốc vương Cáp Lợi mở miệng hỏi:
- Hắn trông còn rất trẻ, không biết là bao nhiêu tuổi rồi?
Y nhìn vào hài tử kia, chỉ hận là không thể lập tức tiến vào trong để nói với gã rằng, những giáo trình mà gã đang thụ huấn kia lại có tầm quan trọng như thế nào, quốc gia này, và bách tính của quốc gia này đang cần một học viên như gã biết bao.
Lộ Đức đưa tay chỉ gã học viên rồi nói:
- Hắn? Có lẽ cũng độ muời bốn tuổi.
Lời đó vừa dứt đã khiến cho quốc vương và các truởng lão đang đứng bên cạnh đều thở dài thườn thượt, bọn họ rốt cuộc cũng đã bị thất vọng hoàn toàn.
Vào lúc đó, chỉ thấy một đoàn giáo sư già yếu mặc y phục đen tuyền đang tiến thẳng vào trung ương giáo thất. Bọn họ có tất cả là chín mươi chín người, chia ra làm ba nhóm, rừng người mặc hắc y nhoáng qua trên thảm cỏ với tư thế cứng nhắc, phảng phất như là những kẻ đang mộng du vậy.
Bọn họ đúng là đang tiến vào khóa học, đây chính là một lệ cũ mà học viện vẫn luôn giữ hơn mấy ngàn năm nay. Đối với giảng thuật mà nói, những lúc khai giảng vào ban đêm chính là bí kíp để kích thích nhân tâm nhất.
Vào đến bên trong giáo thất rồi, bọn họ lần lượt tản ra và vây thành một vòng tròn rất có trật tự. Ai nấy đều rất tĩnh lặng, tựa hồ như bọn họ hết sức trân trọng những cơ hội được thuyết giảng ít ỏi còn sót lại vậy.
Gã học viên kia vẫn không thèm ngẩng đầu lên. Các giảng sư tựa hồ đã quá quen với thái độ phớt lờ của gã, nên người thí cúi đầu cảm khái, người thì hắng giọng chuẩn bị giảng bài.
Lúc này Lộ Đức đang đứng bên ngoài liền giải thích:
- Vào hai mươi chín năm trước, sau khi các ma pháp sư đều phong bế ma pháp của mình, thì những loại ma pháp đó chỉ có thể thi triển tại bên trong trung ương giáo thất này của bọn ta mà thôi. Chỉ cần rời khỏi nơi này thì chúng sẽ không còn hiệu lực, vì vậy mà bọn họ tuy mang danh là ma pháp sư nhưng kỳ thực thì đã mất đi hết năng lực của mình.
Nói tới đó, y lại đưa tay chỉ và nói:
- Quốc vương, nhìn kìa.
Cáp Lợi nheo mắt nhìn kỹ, thì ra quang cảnh trước mắt đột nhiên chói lòa, rồi đôi tròng mắt của y càng lúc càng mở to. Thì ra ở trong trung ương giáo thất, chín mươi chín vị giáo sư, kẻ thuộc băng, người thuộc hỏa, hoặc lôi hoặc điện...tất cả đều với tư thái chán nản, bắt đầu toàn tâm tiến vào trạng thái giảng dạy. Bọn họ lần lượt thi triển các môn ma pháp sở trường của bản thân.
Chỉ thấy một đoàn hỏa quang phát xuất từ lòng bàn tay của một vị ma pháp sư ở góc phía đông, đóa hỏa quang đó vừa rời khỏi tay ông ta thì từ phía đối diện, có bảy người ma pháp sư khác cũng đồng thời phát ra bảy đạo quang mang với các màu sắc khác nhau, các đạo quang mang đó xuyên thấu qua pháp trượng, và chiếu sáng cả tòa đại sảnh. Rồi ở trên đỉnh đầu của một số ma pháp sư, bỗng nhiên có những tiếng sấm rền vang, rồi chợt có một mảnh băng tinh được ngưng tụ lại ngay bên cạnh gã học viên, và những đạo điện quang chớp lóe, xẹt qua xẹt lại và nhanh chóng đan thành một chiếc lưới trong suốt trên nóc đại sảnh.
Bên trong học thất, bốn hệ ma pháp Thủy, Hỏa, Lôi, Điện cùng lúc diễn ra, càng lúc càng tăng trưởng. Tất cả những diễn biến này đều khiến cho quốc vương và chúng nhân của Trưởng Lão Viện là những người chưa từng chứng kiến qua uy lực của ma pháp đều trợn tròn mắt nhìn đến ngây ngốc.
.......Nếu như bọn họ có thể có được những vị ma pháp sư này!
Những vị ma pháp giảng viên kia, bất chấp là học viên của họ có muốn học hay không, có tiếp thu được gì hay không, họ vẫn một mực giảng giải cặn kẽ mọi thứ. Tất cả mọi thanh âm, tất cả mọi ma pháp, hòa trộn vào nhau và tạo nên một bầu không khí hỗn loạn ngay tại bên trong tòa trung ương giáo thất. Ở bên ngoài, quốc vương và các vị trưởng lão nhìn đến trừng mắt há miệng, không thốt ra lời. Trong khi đó, gã học viên kia từ đầu tới cuối vẫn không hề mở hé đôi mắt.
Quốc vương thấy vậy thì không còn bất kỳ một hy vọng nào đối với gã học viên đó nữa, y giao chiếc hộp đang cầm trong tay cho Lộ Đức trưởng giáo, rồi nói:
- Thỉnh tiên sinh mang chiếc hộp này vào trong đó, rồi tập hợp pháp lực của chư vị ma pháp lão sư, và xem thử chúng ta có thể mở được nó hay không?
Đây chính là niềm hy vọng cuối cùng của y.
Trong chiếc hộp đó có chứa đựng thanh kiếm Hách Lạp Khắc Tư bao hàm tất cả tinh lực, dũng khí và sự nhiệt tình của tiên vương khai quốc của họ.
Thanh kiếm đó theo lời truyền thuyết kể lại thì nó có thể chém núi đoạn sông.
Lộ Đức trưởng giáo tuân lệnh, mang chiếc hộp tiến vào trong học thất. Y dùng một loại pháp ngôn mà không phải ai cũng hiểu được, bàn bạc với chín mươi chín vị giáo sư một lúc, sau đó liền bước lên bậc thang tự động đưa y lên cao, rồi cầm chiếc hộp đặt vào chỗ treo đèn ngay tại chính giữa giáo thất.
Xong đâu đó, y liền quay trở lại chỗ cũ.
Sau khi y rời khỏi, ngay lập tức liền có băng, hỏa, lôi, điện bốn hệ ma pháp do chín mươi chín giáo sư dùng pháp trượng nhất tề phóng xuất vào chiếc hộp đó.
Chiếc hộp kia bị các loại băng tinh lóng lánh, hỏa diễm hừng hực, sấm chớp sét giật, điện quang sắc bén như đao phủ cùng lúc đánh vào phong ấn trên chiếc hộp, cố gắng giải khai nó.
Sau một khắc, đột nhiên nghe một tiếng "đinh" vang lên, chiếc hộp tựa như đã được mở ra.
Tất cả những ma pháp đều dần dần yếu đi và rồi tắt hẳn, còn chín mươi chín vị giáo sư kia thì cũng đều bị thoát lực, ngã người ra ghế ngay tại bục giảng của mình.
Quốc vương Cáp Lợi cùng với các vị trưởng lão lập tức trở nên hưng phấn, bọn họ vội nhìn sang Lộ Đức trưởng giáo đang hấp tấp dùng bậc thang tự động để tiến đến chỗ treo đèn, lấy chiếc hộp trở xuống.
Y tiến ra bên ngoài giáo thất, sau đó liền lôi ra một thanh trường kiếm từ bên trong chiếc hộp......
.....Nhưng thanh trường kiếm đó lại là một thanh kiếm cũ kỹ và rỉ sét.
Dưới ánh dương quang, những nơi rỉ sét trên thân kiếm càng lộ rõ và đập ngay vào mắt. Lộ Đức trưởng giáo cầm thanh trường kiếm, bước đến dâng lên cho quốc vương. Những nơi rỉ sét đó càng trông càng làm cho thanh kiếm như có vẻ nặng hơn, tựa hồ như thời gian đã ăn mòn đi biết bao phong quang ngày trước của nó.
Quốc vương Cáp Lợi kêu lên một tiếng bi thương, rồi đưa tay tiếp nhận lấy thanh kiếm.
Đây chính là thanh bảo kiếm Hách Lạp Khắc Tư mà tổ tiên đã dùng nó để anh dũng lập quốc hay sao?
Chỉ thấy trên thân kiếm có khắc hai hàng chữ, viết như sau:
"Tân sinh mệnh mới là không thể chiến thắng được,
Hãy để uy nghiêm và vinh quang tùy theo thời gian mà bị hủy diệt."
Quốc vương Cáp Lợi hô lên một tiếng bi thống:
- Không!
Thanh âm của y giống như một kẻ bị chích huyết, thống khổ vạn phần.
.....Trong lòng của y rất đau đớn, tựa như là vừa bị các bậc tiền nhân bỏ rơi vậy.
Đột nhiên lúc đó chợt có tiếng của một tiểu nữ hài vang lên:
- Phụ vương!
Thanh âm của nàng rất lớn, làm chấn động cả những luồng khí lưu ở xung quanh, và mang theo một làn khí mới của một cỗ sinh mệnh lực còn rất trẻ. Luồng khí lưu đó vừa tiếp xúc với thanh kiếm Hách Lạp Khắc Tư ở trên tay Cáp Lợi, thì nó tựa như đã khiến cho thanh kiếm không thể chịu đựng nổi sự chấn động, liền tan ra thành bụi phấn ngay trước mắt y.
Một nữ hài từ bên ngoài cửa chạy vào. Quốc vương Cáp Lợi không nén được mà nặng nề giơ tay lên, rồi giáng mạnh một tát lên khuôn mặt của cô bé.
Nàng chính là nữ nhi của y, Địch Lệ Na, là tiểu công chúa nhỏ nhất của vương quốc này, là một nữ hài tử cực kỳ mỹ lệ, tuổi chỉ độ mười ba, mười bốn.
Khuôn mặt nhỏ bé của Địch Lệ Na bị cái tát như trời giáng làm cho đỏ bừng một bên má. Vết đỏ ấy ở dưới ánh trăng sáng rực trông như một ngôi mộ phần màu hồng vậy.
Nàng sững người đến ngây ngốc.
Phụ vương vốn chưa bao giờ từng đánh nàng, vì vậy mà cái tát này đã khiến cho nàng cực kỳ hoang mang.
Nàng ngẩng khuôn mặt ngây thơ lên nhìn phụ vương, chỉ thấy hai hàng lệ lăn dài từ đôi mắt của quốc vương Cáp Lợi: tất cả mọi thứ, bao gồm cả hy vọng, chỗ dựa, và tín tâm chỉ trong chốc lát đều như không hề tồn tại.
Những giọt lệ của y rơi xuống những bụi phấn do thân kiếm bị chấn nát lúc nãy, rồi cố nén nghẹn ngào, nói:
- Tiếng gọi lúc nãy của ngươi đã làm tan nát hết cả vận mệnh của bổn quốc rồi.
Địch Lệ Na kinh ngạc nhìn xuống đất - vận mệnh của vương quốc sao lại được ký thác vào một mớ sắt vụn này, để đến nổi vì không chịu được sự áp lực của một tiếng kêu mà hóa thành bụi như thế? Nếu là vậy thì quốc gia này còn có có thể kéo dài được mấy ngày tàn nữa nhỉ? Nhìn khuôn mặt giận dữ của phụ vương, nàng sợ đến nỗi không thốt nên lời.
Quốc vương Cáp Lợi đột nhiên điên cuồng hét lớn:
- Hết rồi, xong hết rồi! Bách tính, hoàng cung, thanh nhàn, chợ búa, cây ăn trái, súc vật, tuổi trẻ, luyến ái, già chết.....tất cả mọi thứ.....đều xong cả......sinh mệnh cũng xong luôn rồi!
Y hốt nhiên nhìn sang cành hoa Tử Đinh Hương như đang không biết đến sự thống khổ của nhân gian ở bên cạnh song cửa sổ kia.
Vẻ lộng lẫy của nó giờ đây thoạt nhìn như có vẻ càng lúc càng tăng, tựa hồ như đang cười nhạo sự vô năng của y, khiến y tức giận và nổi lên ý muốn hủy diệt nó. Quốc vương Cáp Lợi vụt vươn tay rồi hung hăng đánh về phía cành hoa vô ý thức kia. Y muốn hủy diệt nó, hủy diệt cánh hoa đã dám ngang nhiên cười nhạo kẻ khác khi rơi vào tuyệt cảnh.
Địch Lệ Na bỗng nhiên nhào đến trước, dùng tay che lấy cành Tử Đinh Hương. Cánh tay của quốc vương đánh xuống trúng ngay cổ tay của nàng, khiến nàng bật lên tiếng kêu đau đớn, nhưng rốt cuộc vẫn không dám khóc, mà chỉ hạ giọng nói:
- Phụ vương, nữ nhi đến báo cho người hay, Bắc phương tam quận lại vừa có một thôn bị Thiết Lưu Nhân đồ sát, nam phụ lão ấu hơn ba trăm người đều không có một ai may mắn thoát khỏi.
Nàng hạ giọng nói khá nhỏ, tựa như cũng không biết phải dùng cách thức nào để tường thuật lại vậy.
......bởi vì tin tức về cuộc thảm biến này quá lớn, và cũng quá nặng nề thống khổ, nên đã khiến cho nàng không biết phản ứng thế nào.
Ánh mắt của quốc vương Cáp Lợi chợt xìu xuống và mơ hồ như đóng băng lại. Toàn thân của y cũng mềm nhũn cả ra, trông chẳng khác nào cả người y bị gói gọn trong cuộn tơ nhện. Y thờ thẫn di chuyển về hướng cửa chính của học viện.
Thân thể của các vị trưởng lão cũng đều xìu xuống, rồi họ cũng lần lượt theo sau gót quốc vương.
Địch Lệ Na vẫn không nhúc nhích, nàng ngây ngốc đứng tại cửa ra vào của giáo thất, mục quang không hề rời khỏi cành Tử Đinh Hương, cổ tay bị sưng đỏ và đau đớn vô cùng, nhưng cành hoa kia vẫn rất xinh đẹp mỹ lệ, trong lòng thầm tự nhủ:
- Tại sao? Tại sao con người khi gặp phải áp lực thì đều muốn tự tay hủy diệt đi những cái gì tốt đẹp nhất ở bên cạnh mình thì mới cam tâm? Bọn chúng làm sao cũng muốn tuẫn táng với kẻ khác chứ? Tại sao phải tự mình hủy diệt nhỉ? Cho dù là sau này có bị địch nhân tiêu diệt, nhưng nếu được tồn tại thêm một ngày, vậy có phải là vẫn sẽ được tốt đẹp thêm một ngày không?
Lúc đó, nàng chợt nghe một giọng trầm, nhẹ vang lên:
- Ta có thể giúp gì được cho cô chăng?
Địch Lệ Na ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, mơ hồ nhìn xuyên qua tấm kính trên cửa sổ của giáo thất, chỉ thấy các giáo sư đã rời khỏi nơi đây, vì bọn họ đã dùng hết sức của mình, cho nên cũng kết thúc luôn buổi học.
Bên trong không gian rộng lớn của giáo thất chỉ còn lại một nam hài tử tuổi độ mười bốn, mười lăm.
Gã lúc này cũng đã ngẩng cao đầu hơn trước một chút.
Mặt đất ở bên trong giáo thất có vẻ như thấp hơn bên ngoài khá nhiều, giờ đây Địch Lệ Na nhìn vào bên trong với một góc độ từ trên nhìn xuống, nên chỉ nhìn thấy cái trán của gã. Vầng trán của gã khá cao, da mặt tái nhợt nên nhìn không rõ ngũ quan, chỉ thấy phía dưới hai hốc mắt là đôi nhãn quang đang phát sáng.
Đó là một nam hài tử mà nàng chưa từng gặp qua bao giờ.
Gã không trắng trẻo , không sáng sủa, cũng không giống với những nam hài nhi mà nàng đã từng gặp trên đường phố hoặc tại các phiên chợ. Gã không có sắc diện của một người thường được ánh dương quang chiếu tới, nhưng trên người lại có một vầng sáng của phương đông trông rất kỳ quái.
Gã như là - Địch Lệ Na thầm nghĩ - như là mang một sắc thái đến từ một quốc gia làm đồ sứ tại phương đông xa xôi.
Địch lệ Na kinh hãi hỏi:
- Tại sao ngươi lại muốn giúp ta?
Nam hài tử kia vẫn không hề ngẩng đầu thêm chút nào, gã chỉ trầm giọng nói:
- Bởi vì cô đã bảo vệ cho cành Tử Đinh Hương kia. Nó chính là cành hoa mỹ lệ nhất tại học viện này.
Địch Lệ Na đột nhiên hưng phấn, nói:
- A, thì ra ngươi chính là ma pháp học viên duy nhất và sau cùng của bổn quốc, phải không? Ta chỉ mới nghe nói đến sự hiện hữu của ngươi mới đây thôi. Ngươi là người xứ khác đến đây, tại sao cho đến giờ vẫn chưa hề ra ngoài chơi đùa? Ta chưa từng gặp qua ngươi, ngươi từ đâu đến thế?
Gã nam hài tử kia không đáp lại, chỉ yên lặng nghiêng đầu nhìn về phía nàng, tựa như không hề quan tâm đến những vấn đề mà nàng vừa hỏi, vì gã chỉ quan tâm đến câu hỏi lúc nãy của mình.
Địch Lệ Na bỗng nhoẻn miệng cười. Nàng là tiểu công chúa được cưng chiều nhất tại vương quốc này, vậy mà gã ngốc ấy lại hỏi "ta có thể giúp gì cho cô chăng?" như thế không tức cười sao?
Nhưng gã nam hài tử đó lại có sự trầm tĩnh không giống với lứa tuổi của mình, giờ đây lại dùng cái giọng trầm ổn đó mà lên tiếng:
- Ta có thể giúp cô hoàn thành ba nguyện vọng.
Địch Lệ Na lại nở nụ cười thật tươi, tựa như vầng thái dương sáng rỡ. Khuôn mặt tươi tỉnh ấy trông chẳng khác nào một món trang sức sáng lấp lánh trên người nàng vậy.
Nàng đột nhiên có chút tin tưởng vào lời nói của gã, và nghĩ rằng dù gã không thể giúp mình được gì nhiều thì cũng được chút ít - biết đâu gã cũng sẽ có thể biểu diễn một vài trò ma pháp giúp vui tại khu chợ của hoàng cung? Hoặc là gã có thể dùng hỏa ma pháp để biến ra các loại pháo hoa mà trước nay phụ vương chưa từng cho nàng xem qua.
Chỉ nghe giọng nàng nửa như đùa, nửa như gây khó:
- Ta hy vọng cành Tử Đinh Hương này vĩnh viễn sẽ không già, vĩnh viễn sẽ không chết, và vĩnh viễn sẽ không bị hủy diệt.
Trong giọng của nàng có pha chút giễu cợt. Gã nam hài tử kia đưa mắt nhìn nàng, tựa hồ như muốn xác nhận xem lời vừa rồi của nàng có phải là thật hay không.
Địch Lệ Na nhìn vào ánh mắt của gã, nàng có cảm giác như đôi mắt ấy là một cái đầm thật sâu. Từ trước tới nay, nàng chưa hề thấy qua đôi mắt nào như vậy cả.
Đó tựa như là mười vầng thái dương cùng với mười vầng trăng trầm xuống đáy biển sâu rộng mà không hề phát ra một tia ánh sáng nào nữa.
Và từ cái nơi sâu thẳm đó đã toát ra một sự trầm tĩnh, khiến cho người ta hy vọng có một ngày sẽ nhìn thấy được hàng vạn ngôi sao chiếu sáng lấp lánh.
Gã nam hài tử kia sau khi tự xác định rằng những lời Địch Lệ Na vừa nói lúc nãy chính là những điều mà nàng mong muốn, thì gã đột nhiên xuất ra mấy ngón tay. Trên bàn tay của gã, ngón trỏ tuy không thể nói là dài lắm, nhưng so với ngón giữa thì nó lại khá dài.
Ngón trỏ dài dài kỳ lạ ấy của gã có lẽ cũng chính là pháp trượng của gã. Chỉ thấy gã chỉ vào cành hoa, còn miệng thì lâm râm đọc vài câu pháp trú mà Địch Lệ Na không tài nào hiểu được.
Sau đó, gã lại trầm giọng nói:
- Đinh Hương, Đinh Hương, linh hồn của ngươi từ nay sẽ được pháp lực của ta ngưng cố, sẽ không bị già, chết, và bị hủy diệt. Linh hồn a linh hồn, hãy mau mau thoát ra khỏi tấm thân luôn phải sợ mưa gió kia!
Cành Tử Đinh Hương ở trước khung cửa sổ kia đột nhiên rung mạnh, sau đó liền có một điểm sắc tím - có lẽ là linh hồn của hoa - hơi trong suốt, như thấy như không, từ chuông hoa thoát ra ngoài.
Linh hồn ấy tựa như đang cười, và lại tựa như rất cao hứng vì đạt được vận mệnh trường sinh.
Ngón tay của gã nam hài tử khẽ khua nhẹ, vẫn trầm giọng nói:
- Sống vĩnh viễn cũng có nghĩa là cuộc sống được kéo dài ra, nhưng ngươi cũng không cần sợ, vô luận là băng, hỏa, lôi, hay điện, ta ra lệnh cho chúng vĩnh viễn không bao giờ xâm nhiễm vào linh hồn tử sắc của ngươi. Đi!
Lời vừa dứt, ngón trỏ của gã khẽ búng ra, cái điểm sắc tím kia hốt nhiên hóa thành một đạo tinh quang bay đến đáp xuống mấy ngón tay của Địch Lệ Na. Nó vui mừng nhảy múa, rung động không ngừng, cuối cùng thì biến thành một chiếc nhẫn có hình dạng của một đóa Tử Đinh Hương, rồi những tua hoa liên tục vươn ra và quấn quanh lấy ngón tay của nàng, mỗi một cánh hoa như đều đang mỉm cười rạng rỡ.
Lại nghe giọng trầm tĩnh của gã nam hài tử kia vang lên:
- Ta lệnh cho ngươi suốt đời theo bầu bạn với vị tiểu cô nương này, sau khi chết, sẽ tiếp tục bầu bạn với nàng trải qua luân hồi, không bao giờ có khởi đầu và kết thúc.
Địch Lệ Na chỉ cảm thấy ngón tay của mình như bị chiếc nhẫn ấy siết nhẹ, trong lòng nàng đột nhiên hình dung ra rất nhiều vị bằng hữu tinh linh này.
Một đóa Đinh Hương nở rộ trong lòng nàng, cái cảm giác vui sướng ấy thật không thể nào diễn tả cho hết. Trên khuôn mặt của nàng cũng lộ ra dung quang rực rỡ, cả đôi mắt của gã nam hài tử cũng chiếu sáng rực.
Địch Lệ Na vui mừng nói:
- A, thì ra ngươi đúng là một ma pháp sư vĩ đại! Ngươi thật đúng là một ma pháp sư không tầm thường. Chúng ta rốt cuộc cũng có được một ma pháp sư vĩ đại, chúng ta rốt cuộc cũng có rồi!
--------------------------------
Chú thích
[1] trung ương giáo thất: phòng học trung ương
[2] Nhập ngã chi môn, vô kính khả thông. Xuất ngã chi môn, nhất bộ tức đạt: Qua cửa của ta, không kính nào thông suốt được. Rời khỏi cửa của ta, một bước sẽ được thành đạt.
[3] pha ly: kính
[4] đăng: đèn
Truyện khác cùng thể loại
276 chương
55 chương
541 chương
2070 chương
20 chương
15 chương
761 chương
21 chương