Ma Đế Độc Tiên Bí Sử
Chương 20
Quyển thứ hai – Đông Thổ Linh Lung Mộc
Chương 20: Đến cùng là ai bị ai chiếm tiện nghi
Đàn tông là tiên môn đệ nhất Tiên Vực, hằng năm không biết có bao nhiêu người muốn tu hành đại đạo ngưỡng mộ mà đến; tuy rằng cứ mỗi năm năm mới có một lần điển lễ khai sơn nạp đồ, được Đàn tông tiếp nhận đều là số lượng rất ít, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản mấy người này dứt khoát ở lại "Linh Thiên Bảo Địa" bên ngoài Đàn Sơn.
Cho nên khi Tô Diệp Tử và Vân Khởi cùng nhau xuống Đàn Sơn, rời khỏi đại trận hộ sơn, men theo con đường trong rừng đi đến thôn trấn dưới chân núi nhìn thấy cảnh tượng rộn rộn ràng ràng kia, hai người đều có chút kinh ngạc.
Tô Diệp Tử gãi gãi thái dương: "Ta nhớ năm đó rời tông về tông trước sau đều không có nhiều người như vậy, nhiều nhất cũng chỉ mấy gia đình... Quả nhiên là đời đời con cháu không hề thiếu thốn."
Ánh mắt của Vân Khởi đảo quanh người đi đường tới lui trong trấn một vòng, đáy mắt nhiều hơn mấy phần suy tư: "Người trên trấn này, tựa hồ cũng có vài người có căn cơ chân khí, chỉ có điều đa số vẫn không tìm thấy ngưỡng cửa cảnh Ngưng Khí, chỉ có thể xem là mạnh hơn người phàm tục một phần."
"Có chút ý tứ." Tô Diệp Tử cười nói.
Hai người đi quanh trấn một lần, tình huống cũng xác thực giống như quan sát trước đó của Vân Khởi, đa số người trong trấn đều có biết một ít phương pháp tu hành, chỉ có điều hạn chế ở thiên phú cá nhân, đến cảnh Ngưng Khí đều là cực kỳ ít.
Tu vi của Tô Diệp Tử thì không cần nói, cho dù lộn cả Tiên Vực chổng vó lên trời, nhiều nhất có thể ở trong tứ đại tiên môn tìm được lẻ loi mấy "lão yêu quái" có cảnh giới hơi cao thâm hơn hắn một ít, mà Vân Khởi tuy rằng tu vi kẹt bình ảnh cảnh Thông Mạch đỉnh phong không tiến thêm được, nhưng đặt trong tán thu phổ thông ở thế gian phàm tục, lại tìm không ra mấy người có thể đánh đồng với hắn.
Lấy cảnh giới tu hành của hai người, mặc dù chỉ vừa đi vừa nghỉ như tản bộ, xuyên qua toàn bộ thành trấn dưới chân núi cũng chỉ mất gần nửa canh giờ.
Mắt thấy khoảng cách ra khỏi cửa thành chỉ còn lại không tới trăm trượng, đột nhiên có âm thanh cản hai người lại.
"Hai vị chuẩn bị ra khỏi thành sao?"
Cản bọn họ lại hiển nhiên là một võ phu thế tục, mặc trên người võ phục cắt may cẩn thận, trên ngực còn có đường may màu bạc chế ra ký hiệu một thanh trường kiếm hình dáng kỳ lạ.
Tô Diệp Tử nhìn ký hiệu kia, trong lòng có một tia quen thuộc tìm tới, chỉ là lướt qua quá nhanh nên đã mơ hồ đi, không tới kịp bắt giữ, muốn truy tìm lần nữa, nhưng ngay cả chút dấu vết cũng tìm không được.
Tô Diệp Tử không nói tiếp, Vân Khởi liền gật đầu: "Có chuyện gì không?"
Võ phu này vừa thấy Vân Khởi quay lại, sửng sốt một chút. Vừa rồi hắn chỉ ở một bên quan sát hai người này trong lúc đi ý vị vui mừng, không giống phàm tục, vẫn chưa chú ý tới tướng mạo, giờ khắc này vừa nhìn rõ dáng dấp khí chất của đối phương, càng thấy người trước mắt này không phải vật trong ao, trên mặt cũng càng thêm một phần cung kính, trước tiên ôm tay thi lễ.
"Vừa rồi ta nhìn đường đi của hai vị tiên sinh, giống như đi đến từ phía tây. Bản trấn nằm bên ngoài dãy núi, phía tây lại không có thành trấn, mà tại hạ vừa vặn biết rõ người trong trấn, cũng chưa từng gặp hai vị —— vì vậy tại hạ cả gan suy đoán, hai vị chẳng lẽ là cái kia..."
Nói tới đây, võ phu này ngừng nói, đưa tay chỉ chỉ lên trời, sắc mặt cung kính: "Người của Đàn tông đệ nhất tiên môn?"
"... Phụt."
Tô Diệp Tử không nhịn được phì cười, "Đàn tông thì Đàn tông, ngươi chỉ lên trên trời làm gì, bọn họ còn chưa "Thăng thiên" đâu."
"..." Đại khái là lần đầu tiên võ phu nghe thấy có người không cung kính với đệ nhất tiên môn như thế, nhất thời thấy choáng váng, không biết phản ứng thế nào.
Vân Khởi thấy vậy, trong lòng có chút bất đắc dĩ, liếc nhìn người kia một cái: "Có chuyện liền nói."
Phản ứng của Tô Diệp Tử khiến võ phu này nhất thời cũng có chút không nắm chắc, bất quá cũng đã nói tới đây rồi, dù sao cũng không có thuyết pháp từ bỏ, hắn liền nói thẳng ý đồ: "Là như thế này, thôn trấn đi ra cửa đông thành, chính là Lạc Nhãn Lĩnh, Lạc Nhãn Lĩnh hoàn cảnh ác liệt, hiếm có người ở, trên đường còn có rất nhiều nguy hiểm, vì lẽ đó người trong trấn khi đi về hướng đông, thông thường đều kết đội cùng đi; mà tiêu cục Phong Hành chúng ta hôm nay vừa vặn có đoàn xe xuất phát, bây giờ trong đội còn trống mấy vị trí, không biết hai vị có ý định cùng đồng hành hay không?"
Nghe nửa ngày, Vân Khởi vẫn chưa phản ứng, Tô Diệp Tử lại tựa như cười như không nhìn võ phu kia: "Vì lẽ đó đây là các người đang trưng dụng nhân công miễn phí?"
Mặt già của võ phu kia đỏ ửng, lập tức liền nghiêm nghị: "Tiêu cục Phong Hành tuyệt không làm chuyện dối gạt người, ta chỉ đề nghị mà thôi. Đi lại bên trong Lạc Nhãn Lĩnh thực tại có rất nhiều nguy hiểm, nhiều người thì quả thật có thể hạ thấp khả năng xảy ra bất trắc; nhưng tiêu cục Phong Hành tuyệt không yêu cầu người đồng hành cứu viện vào lúc nguy hiểm, điểm này thỉnh hai vị cứ việc yên tâm."
Tô Diệp Tử suy nghĩ một chút, nghiêng người sang phía Vân Khởi, cười hỏi: "Vân Khởi ngoan..." chữ đồ nói được một nửa thì bị nuốt trở lại, "Ngươi cảm thấy thế nào?"
(Ngoan đồ = đồ đệ ngoan)
Vân Khởi rũ mắt, "Ta nghe sư ——"
"Tuy rằng ta là sư huynh," Tô Diệp Tử thật nhanh chặn lại lời nói của Vân Khởi, trừng mắt nhìn lại tầm mắt đang nâng cao hơi run của đối phương, sau đó mới nói tiếp, "Nhưng nếu đã rời tông môn, chuyện như vậy vẫn để sư huynh đệ chúng ta thương lượng đi."
Vân Khởi đoán không ra sư phụ tim có chín lỗ của hắn đang có chủ ý gì, trái lại phối hợp lặp lại ý định ban đầu của mình: "Sư huynh muốn như thế nào, Vân Khởi tùy ý."
Tô Diệp Tử đoán cũng không thể để Vân Khởi nói ra ý kiến gì, đơn giản quay trở lại cười híp mắt nói với võ phu kia: "Vậy thì liền phiền ngài sắp chỗ cho hai chúng ta đi."
Võ phu kia nghe vậy, trên mặt vui vẻ, gật gật đầu: "Mời hai vị theo ta đến phân cục tiêu cục bên cạnh nghỉ ngơi, nửa canh giờ sau chúng ta liền xuất phát."
Tô Diệp Tử biết lắng nghe gật đầu, không quên chế nhạo Vân Khởi đứng một bên: "Đi thôi, Vân Khởi sư đệ."
Vân Khởi bất đắc dĩ nhìn Tô Diệp Tử một chút, nhấc chân đi theo.
——
Nửa canh giờ sau, ngoài cửa đông thành của trấn nhỏ, dừng một hàng xe ngựa cùng mấy tuấn mã có vẻ ngoài rất tốt.
Trong mấy chiếc xe ngựa này, chỉ có một chiếc hơi lớn chút ở phía trước là buồng xe dùng cho người đồng hành ngồi, mà mấy chiếc xe ngựa phía sau đều kéo đầy hàng hoá.
Một góc trong buồng xe, Vân Khởi ngồi bên cạnh Tô Diệp Tử, không nói một lời rũ mắt xuống, trên mặt không thấy dao động thần tình gì, nhưng Tô Diệp Tử luôn có thể cảm giác được đồ đệ ngoan nhà hắn có chút áp suất thấp không dễ phát hiện. Tô Diệp Tử có chút buồn cười truyền âm cho đồ đệ ngoan ——
"Vân Khởi đồ đệ ngoan, tâm tình không tốt?"
Vân Khởi không vội đáp lời, nhíu chân mày thoáng nghiêng sang phía Tô Diệp Tử, tránh nữ tử ngồi bên cạnh "vô ý" chạm vào, sau đó mới truyền âm trở lại: "... Sư phụ."
Hai chữ đơn giản, từ bên trong Tô Diệp Tử nghe ra không ít tâm tình bất đắc dĩ rất phức tạp, hắn nhất thời cười vui vẻ hơn, ánh mắt làm như vô ý đảo qua nữ tử ngồi bên cạnh Vân Khởi, "Ngựa này còn chưa đi, đồ đệ ngoan cứ dịch sang chỗ vi sư mấy lần. Nếu như lát nữa lên đường, xe xóc nảy, thế thì đồ đệ ngoan có thể chiếm được đón ổn mỹ nhân nhào vào trong ngực... Ồ, còn có vị đối diện kia nữa, ánh mắt như hổ như sói, xem ra cũng sắp muốn trực tiếp nuốt chửng đồ đệ ngoan băng thanh ngọc khiết da non thịt mềm của ta vào bụng rồi."
"..."
Gặp phải một sư phụ bất lương như thế, mặc dù bị chế nhạo thành như vậy, Vân Khởi cũng chỉ có thể nhận.
"Nếu không được, ta cùng đồ đệ ngoan đổi chỗ?" Tô Diệp Tử hiếm khi tựa hồ có chút lương tâm trỗi dậy, chủ động mở miệng thân lấy cứu viện.
Vân Khởi dừng lại một giây, suy tư kết quả, lắc đầu: "Không cần phiền sư phụ."
Tô Diệp Tử cười đến mặt mày cong cong: "Ta không phiền, diễm phúc đưa tới cửa, có gì đâu mà ta thấy phiền?"
Vân Khởi: "..."
Chỉ chốc lát sau, xe ngựa lên đường, bắt đầu xóc nảy. Lúc mới bắt đầu nữ tử kia còn không có động tác gì, sau khi ra bên ngoài được mấy dặm, xe ngựa tựa hồ cán lên hòn đá, chỉ nghe trong xe "Ai u" một tiếng, thân hình của nữ tử ngồi bên cạnh Vân Khởi nghiêng ngã một cái, liền ngã lên người Vân Khởi.
"Đúng là không có trò mới."
Tô Diệp Tử vẫn cười, chỉ là lần này không còn là truyền mật âm nữa, tiếng cười kia cũng không trả lời trêu ghẹo như lúc hai người đối thoại vừa nãy, trái lại còn mang tới chút mát mẻ chui vào trong xương.
Yên tĩnh trong buồng xe bị đánh vỡ, mọi người dồn dập nhìn lại đây, sau đó ngạc nhiên, chỉ thấy Tô Diệp Tử một tay đang đặt lên vai nữ tử đang nghiêng qua kia. Nhìn cánh tay trắng trắng đơn bạc, cứ thế trong nháy mắt làm cho đối phương đột nhiên ngừng lại, làm cho nữ tử kia không thể kéo gần chút khoảng cách nào với Vân Khởi.
Nữ tử kia nguyên bản đang nửa khép mắt, lúc này nghe thấy trong buồng xe an tĩnh quỷ dị, mà xúc giác mình cảm nhận được bên người lại khác xa với tưởng tượng, nàng vừa mở mắt nhìn, tiếp theo hô khẽ một tiếng né tránh bàn tay của Tô Diệp Tử: "Ngươi, ngươi làm cái gì vậy!"
Trong lời nói trái lại toàn là oan ức.
"Làm cái gì?" Tô Diệp Tử khẽ mỉm cười, "Cố gắng nhân cơ hội chiếm tiện nghi đi."
Một câu nói không có chủ ngữ nhưng có tính chỉ hướng cực kỳ rõ ràng, nữ tử kia mặt đỏ lên: "Ngươi nói lung tung gì đó!"
Tô Diệp Tử gật đầu như chuyện có thật: "Ta không nói lung tung, vị cô nương này cũng quản hảo thân thể của mình, đừng có hở một tí là dán lên người sư đệ ta."
"Nhà ngươi ——!" Nử tử kia không biết là thẹn hay là tức, sắc mặt càng thêm đỏ, ở đây còn không nhịn được nhìn Vân Khởi một cái. Sau đó mới hừ liên tục, "Nói hưu nói vượn!"
"Sư đệ." Tô Diệp Tử không để ý đến nàng, trực tiếp chuyển sang Vân Khởi bên cạnh, cười đến ôn ôn nhu nhu: "Người trong thế tục từ trước đến giờ dễ dàng bị bề ngoài mê hoặc, mê hoặc dễ sinh ma, ngươi phải nhớ kỹ tránh hiềm nghi," Hắn dừng một chút, mỉm cười, "Hiềm của hiềm khí."
(hiềm khí = ghét bỏ)
"..."
Ngồi đầy "Người trong thế tục" mặt mũi cứng ngắc, nghe xong từ này sắc mặt đều không đẹp đẽ bao nhiêu. Chỉ có điều cũng bởi vậy mà sinh ra chút suy đoán đối với thân phận của hai người, nhất thời không ai đáp trả.
Sắc mặt nữ tử kia thay đổi mấy lần, vừa định quay trở lại thì lại nghe thấy Tô Diệp Tử nói, "Vị cô nương này, ta nhắc nhở ngươi, tu giả Ma Vực đa số có vẻ ngoài suất khí... Ừm, đương nhiên, so với sư đệ thì còn có chút chênh lệch —— Bất quá bọn hắn cũng sẽ không giảng nhiều đạo lý như vậy với ngươi đâu, chuyện một lời không hợp đổ máu năm bước thì mấy năm trước cũng phát sinh không ít. Nếu người ở bên ngoài một mình còn luôn có chút diễm ngộ tư tâm kỳ kỳ quái quái, thừa lúc còn sớm hãy dẹp đường hồi phủ miễn cho không người nhặt xác."
Lời này có thể nói là rất không khách khí, nhưng sự chú ý của những người khác lại không đặt trên đây, có người không nhịn được hỏi ra tò mò của mọi người: "Chẳng lẽ ngài đã gặp tu giả Ma Vực?"
"Mặt đối mặt, chưa từng gặp." Tô Diệp Tử một mặt thuần lương vô tội nhìn sang.
"..." Những người khác đều thất vọng xoay mặt đi.
Chỉ có Vân Khởi nghe xong, đăm chiêu, truyền âm cho Tô Diệp Tử: "Sư phụ cùng tu giả Ma giới từng gặp gỡ thần thức?"
"Ừm." Trong truyền âm thần thức, Tô Diệp Tử nhẹ nhàng đáp lại, sau đó cười nhẹ một tiếng, nói rằng, "Chỉ có điều mấy năm đó tính tình vi sư không tốt lắm, điểm này lại bất hạnh lan rộng khiến người biết —— Năm đó thần thức cảm động đến Ma giới tu giả, tất cả đều không chờ đối mặt đã chạy mất dép."
"Sư phụ không đuổi theo?"
Tô Diệp Tử lần này đáp lời rất vô tội: "Kỳ thực bọn họ đều hiểu lầm vi sư, vi sư vẫn là một người rất ôn nhu a."
Lần này Vân Khởi không đáp lời, hắn chỉ hạ thấp tầm mắt xuống ——
Một đường càng đi hắn càng bị ép lệch về phía Tô Diệp Tử, đến thời khắc này, chân hắn đã dán vào bên chân Tô Diệp Tử rồi, mà người kia vẫn không hề có phản ứng phát hiện.
Nói như vậy cũng không chính xác, Tô Diệp Tử có phản ứng —— Tô Diệp Tử ở bên cạnh hắn nhắc nhở hắn đừng để người chiếm tiện nghi.
Sư phụ.
Vân Khởi rũ mắt che đi chút ý cười nhàn nhạt này ở đáy mắt.
... Những câu nói kia không bằng nói cho chính ngài nghe.
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
63 chương
29 chương
107 chương
11 chương
10 chương
107 chương