Ma Đầu

Chương 13 : Sở Diệu Y

Lục Hoàn cũng hoảng sợ, thiếu chút nữa là kêu thành tiếng. Nàng chỉ biết là tiểu thư bây giờ không ở tại Sở gia, đâu ngờ là theo chân Tiêu trang chủ đến nơi hẻo lánh này. "Các nàng... quen nhau?" Tiêu Hành thấy thế có chút kỳ quái nhìn phu nhân mình. "A... Chúng ta quen nhau, có phải không Sở muội muội?" Trên mặt Sở Diệu Y cũng biến sắc, trắng đến xanh, xanh đến trắng, nhưng thoạt nhìn đã trấn định hơn, vội vàng đi đến nắm lấy tay Tiểu Trúc, cười nói tranh: "Chúng ta đương nhiên quen nhau, chính là đã lâu không gặp, không ngờ có thể chạm mặt muội muội ở đây, ta, ta thật sự là vui chết đi được." Tiểu Trúc há hốc mồm không biết nói cái gì cho phải, còn chưa kịp phản ứng từ trong sững sờ, liền bị Sở Diệu Y lôi ra ngoài, "Việc của đại nam nhân các chàng từ từ tán gẫu, ta và muội muội đi ôn chuyện." Lạc Thịnh Vũ không dấu vết nhíu mày một cái, lập tức nói với Lạc Kiến Đông, Lạc Kiến Bắc: "Ta nói một vài chuyện với Tiêu trang chủ, các ngươi cứ đi bảo hộ phu nhân, không cần đi theo." Lạc Kiến Đông, Lạc Kiến Bắc lập tức đáp ứng, xoay người đi ra ngoài tìm bóng dáng Tiểu Trúc. Tiểu Trúc là ngây ngẩn bị Sở Diệu Y mang đi, dẫn thẳng tới gian phòng của nàng, nói: "Lục Hoàn, ngươi coi chừng trong này, đừng cho người khác tới gần." "Dạ, vâng." Lục Hoàn đột nhiên nghe thấy tiểu thư phân phó, gật đầu đáp ứng. Sở Diệu Y đóng cửa phòng, không khỏi quan sát Tiểu Trúc từ trên xuống dưới mấy lần, nói: "Thực sự không nhìn ra, gã sai vặt ngươi này trang điểm lên thật đúng là có vài phần nhan sắc, ta thiếu chút nữa là nhận không ra." "Tiểu tiểu thư, người sao lại ở nơi này?!" Tiểu Trúc nửa ngày mới phản ứng được, vừa là ngạc nhiên vừa là khó hiểu, mắt phượng mở lớn. "Ta không ở nơi này thì ở đâu?" Sở Diệu Y ngồi xuống bên cạnh bàn nói: "Không phải đã nói với ngươi ta có người trong lòng sao, ngươi đi gả cho Lạc Thịnh Vũ, ta cũng không thể lại ở tại Sở gia, không bị cha phát hiện mới là lạ." "Nói phải..." Tiểu Trúc lắp bắp nói. Sở Diệu Y lại nhìn nhìn Tiểu Trúc, "Lạc... Lạc Thịnh Vũ kia..." Nàng nói còn chưa nói xong, đã nghe thấy thanh âm Lục Hoàn bên ngoài nói: "Phu nhân và Tiêu phu nhân đang nói chuyện bên trong, phân phó không cho người khác đi vào." Thanh âm Lạc Kiến Đông nói: "Chủ tử phân phó bọn thuộc hạ đi theo phu nhân, thuộc hạ cũng không dám cãi lời." "Vậy cũng không được!" Lục Hoàn ngăn bọn họ không cho qua, nếu như bọn họ nghe thấy lời của tiểu thư và Tiểu Trúc không phải sẽ lộ tẩy. Sở Diệu Y nhíu nhíu mày, nói: "Ngươi đi bảo những người đó đi xa chút, ta còn có lời hỏi ngươi." "Hả? Ừ..." Tiểu Trúc mở cửa ra, quả nhiên liền nhìn thấy hai người Lạc Kiến Đông và Lạc Kiến Bắc, nói: "Các ngươi trông tại cửa viện đi." Lạc Kiến Đông và Lạc Kiến Bắc thấy phu nhân phân phó, cũng không thể cãi lời, đành phải liếc mắt nhìn nhau lui ra ngoài. Sở Diệu Y nhìn hai người một cái, không nhịn được cười nói: "Xem ra Lạc trang chủ kia rất sủng ái ngươi nha, hạ nhân của y nghe lời ngươi như vậy." Tiểu Trúc bị nàng nói sửng sốt, nghĩ đến thái độ lúc thì lạnh như băng lúc thì ân cần của Lạc Thịnh Vũ, đây chẳng lẽ là "sủng ái"... Nghĩ thôi đã rùng mình... Sở Diệu Y lúc này mới hỏi: " Lạc Thịnh Vũ kia phát hiện ngươi là giả mạo chưa?" "Còn chưa..." Tiểu Trúc nói. "Chưa?!" Trong lòng Sở Diệu Y thật ra cũng cảm thấy là chưa, nếu đã phát hiện, nghĩ thế nào cũng sẽ không yên lặng như bây giờ. Chỉ là chưa... "Y thật đúng là mời tượng Bồ Tát vào mà thờ sao?" Sở Diệu Y không khỏi buồn cười, lại nói: "Bốn tiểu thiếp trong nhà y kia có bắt nạt ngươi?" "Không có..." Tiểu Trúc nghĩ nghĩ, hắn mới ở tại Lạc gia tổng cộng mấy ngày, tuy đã gặp bốn nữ nhân kia vài lần, nhưng cũng không bị bắt nạt. Hắn đã sớm quên mấy ánh mắt xem thường hay lời nói lạnh nhạt ấy sạch sành sanh, không nhớ cái gì. "Không có?!" Sở Diệu Y nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi này người mơ mơ màng màng, sợ là người khác ngáng chân ngươi ngươi ngã xuống cũng không biết." Tiểu Trúc không khỏi cười cười, trầm mặc một lát, nói: "Đúng rồi, tiểu thư, Lạc trang chủ nói lần này đi ra sẽ về Sở gia. Vậy, vậy biết làm sao? Đến lúc đó nhất định sẽ lộ!" Con ngươi Sở Diệu Y giật giật, cũng trầm mặc một lát, nói: "Lại qua nửa tháng sẽ là lúc mở đại hội võ lâm, ngẫm lại Lạc Thịnh Vũ khẳng định là sẽ đi Sở gia." Nói xong dừng một chút nói: "Việc này không cần gấp gáp, còn có chút thời gian, sẽ có biện pháp. Nếu như thật sự không có cách ta sẽ giấu ngươi đi, đến lúc đó y thời gian cấp bách, không tìm thấy người cũng phải một mình đi tham gia đại hội võ lâm. Cha nhìn không thấy người cũng sẽ không bị lộ." "Tiểu thư nói phải." Tiểu Trúc gật gật đầu, cảm thấy rất có lý, huống hồ còn có tiểu thư nghĩ kế, cũng không lo lắng như thế nữa. Há biết người ta lại là một phen tâm tư khác. Tiểu Trúc bị Sở Diệu Y lưu lại ăn cơm trưa trong phòng, mãi đến khi sắc trời sắp tối mới cho hắn trở về. Lúc Tiểu Trúc trở về trong thôn trang đã lên đèn, chẳng qua không phải là đèn lồng bình thường, một đám đèn lồng đều là màu lam đậm, chiếu ra ánh sáng cũng là màu lam, từ xa nhìn qua vô cùng kỳ quặc. Sở Diệu Y nói loại ánh sáng màu lam này rất đẹp, nhưng Tiểu Trúc cảm thấy có loại cảm giác âm u, nổi cả da gà. "Đã trở lại?" Tiểu Trúc đẩy gian phòng ra, liền nghe thấy một thanh âm trầm thấp, dọa hắn giật mình. Trong phòng tối om, cũng không đốt đèn, đâu ngờ tới có một người sống to đùng đứng ở chỗ trước cửa sổ. "Dọa đến nàng?" Tay Lạc Thịnh Vũ nhấc tay áo lên đỡ, mấy ngọn nến trong phòng lập tức đã bị đốt sáng lên, tràn đầy hưng trí nhìn Tiểu Trúc. "Không có." Tiểu Trúc bị dọa đến tim vẫn đập "bình bịch", thật muốn lấy tay vỗ vỗ, nhưng vẫn là cúi đầu lắc lắc. "Không có?" Lạc Thịnh Vũ đi tới vươn tay sờ tóc hắn, nói: "Ta sao lại cảm thấy nàng rất sợ ta?" Tiểu Trúc cúi đầu liếc mắt một cái, y đương nhiên là nhìn không thấy, mình không muốn sợ y, nhưng không sợ không được. Hắn sợ bị lộ, sợ bị y phát hiện, vì thế cắn môi không nói lời nào... Trầm mặc chống cự... Lạc Thịnh Vũ tựa hồ rất thích xem bộ dáng dễ bảo của Tiểu Trúc, vươn tay ôm hắn ở giữa cái bàn và mình, nói: "Nàng quen biết Tiêu phu nhân kia?" Tiểu Trúc nghe y nhắc tới Sở Diệu Y, trong lòng "vọt" một cái, chỉ cảm thấy tim đập sợ tới mức lỡ hai nhịp, trấn định hồi lâu mới lên tiếng: "Biết." "Ta sao lại cảm thấy biểu tình của nàng trong sảnh đường hôm nay rất quái dị?" Lạc Thịnh Vũ nói. "Không phải, ta..." Tiểu Trúc chột dạ, nghe y nói biểu tình của mình quái dị lập tức muốn biện giải, ngẩng đầu há mồm lại im tiếng, ngay cả chính mình cũng không biết nói cái gì "không phải"... "Không phải cái gì?" Lạc Thịnh Vũ nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn. Thanh âm mỗi một câu nói của y đều rất khẽ, tựa như là thì thầm, mỗi một câu đều kéo khoảng cách hai người hẹp hơn. Tiểu Trúc cảm thấy không thoải mái, thế nhưng lưng dưới đè lên bàn, tỳ đến đau, cũng không lui về phía sau nữa. Chỉ có thể không ngừng ngửa thân thể ra sau, chỉ cảm thấy thắt lưng cũng sắp gẫy, lại bẻ về phía sau một chút, mình sẽ nằm cả trên bàn.