Đã hơn ba ngày Lam Hi Thần không thuận lợi có một giấc ngủ, vừa bước vào phòng thấy được giường nệm dẫu sơ sài nhưng trong mắt y lúc đó lại còn hơn nhung gấm. Buồn ngủ, cũng chẳng quản cởi giày, Lam Hi Thần ngã cái rụp xuống giường, ôm gối quyết tâm ngủ một giấc bù vào. Nửa đêm canh hai, Lam Hi Thần đang say giấc nồng thì cảm giác có người đang kêu tên lại còn lay vai mình tỉnh dậy, mũi đột ngột truyền đến một mùi khét lẫn tanh tanh. Lam Hi Thần uể oải mở mắt, nhìn thấy Mạnh Dao trên người đầy máu, đằng sau lưng hắn là cái gì sáng rực như lửa đang cháy. Cháy? Lam Hi Thần ngồi bật dậy, đang muốn mở miệng hỏi thì Mạnh Dao cướp lời "Lam đại công tử mau giúp ta một tay! Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây!". Mắt thấy Mạnh Dao hì hục khiêng một người bê bết máu toan thảy lên giường, Lam Hi Thần cả kinh "Mạnh công tử, ngươi định làm gì? Người này......". Mạnh Dao đột nhiên dùng ngón trỏ ra hiệu cho y im lặng, nói khẽ "Ta đang cứu ngươi đấy! Lúc nãy ta lén nghe trong đám đang đánh nhau một chuyện động trời.Thôi....Dù sao người này cũng đã chết, xác của hắn trước sau cũng bị lửa thiêu cháy đen thôi, chi bằng để cái xác này làm một việc tốt". Lam Hi Thần nhíu chặt mày, càng nghe càng trở nên mở mịt. Bên ngoài truyền đến âm thanh kim loại kịch liệt va vào nhau, chừng có xung đột. Chẳng lẽ gặp phải thổ phỉ? Mà cũng không đúng, nếu là thổ phỉ, đám Vô Đức còn không dư sức dẹp loạn hay sao? Trong lúc Lam Hi Thần còn đang phân vân Mạnh Dao đã đem cái xác kia đặt lên giường, lấy tấm chăn che phủ kín người rồi bất chợt kéo Lam Hi Thần hướng phía cửa mà đi. Nhưng khi hai người ra tới hành lang lại nghe có tiếng bước chân truyền đến. Mạnh Dao nhìn trái ngó phải, cuối cùng vẫn phải kéo Lam Hi Thần đi ngược vào trong phòng, đem cả hai nấp phía sau bức bình phong bên trái giường ngủ vốn là nơi dùng để thay y phục. Lam Hi Thần đang muốn hỏi có chuyện gì thì Mạnh Dao lắc đầu, một lần nữa ra hiệu cho y im lặng. Đột nhiên có một luồng khói trắng bay vào. Cả hai không hẹn mà cùng lúc bịt mũi. Rất lâu sau đó, cửa vừa mới đóng lại đã bị ai đó mở ra, kế đó là một thân ảnh khoác áo choàng đen lù lù bước vào. Lam Hi Thần trông thấy, suýt nữa thì kêu thành tiếng. Ôn Ức Lai! Vì sao gã lại ở đây? Sao lại biết mà lần theo dấu vết của y? Lẽ nào Ôn Nhược Hàn nhất quyết không buông tay? Ông ta viết thư kêu Ôn Húc quay trở về, có lẽ nào là điệu hổ ly sơn? Đúng rồi! Không có Ôn Húc, thủ hạ của lão mới dễ dàng ra tay được. Nhớ lại lúc chiều Ôn Húc bảo mình nhất định phải tới được Bắc Cương, nhất định hắn đã dự liệu được việc này sẽ xảy ra. Nhưng..... Lam Hi Thần khẽ cười lạnh, tay siết chặt Sóc Nguyệt. Người tính thì không bằng trời tính! Bởi vì trong phòng có duy nhất một ngọn nến leo loét, bên kia bình phong cũbg không có lấy một tia sáng cho nên Lam Hi Thần và Mạnh Dao hoàn toàn bị bóng tối bao phủ, trừ phi bất cẩn phát ra tiếng động lớn thì sẽ không bị phát hiện. Ôn Ức Lai khoanh tay đi về phía giường, tặc lưỡi nói "Lam đại công tử, ngươi ngủ say đến độ này rồi à? Mà thôi, ngủ cũng tốt. Ngủ rồi sẽ không cảm thấy đau đớn khi chết. Mấy ngày qua ta thật vất vả để theo sát ngươi, tiếc là sự có mặt của Ôn đại công tử khiến ta chẳng thể nào lộ diện. Hiện tại vừa hay lại có cơ hội. Lam đại công tử, đi đầu thai thuận lợi!". Hắn nói xong câu cuối cùng, khóe miệng nhếch lên thành hình cánh cung, sau đó thì phóng ra từng luồng quang sắc xé gió lao tới, cắm "phập phập" vào cái xác đang phủ kín chăn trên giường. Máu tuôn ra xối xả, chảy từng dòng đổ xuống sàn. Lam Hi Thần trợn mắt thiếu chút nữa kêu lớn, Mạnh Dao thật nhạy bén đã kịp thời bụm miệng y lại. Ôn Ức Lai nhàn nhã đi đến chỗ bàn tròn, cầm lấy ngọn nến đang cháy một lần nữa tới cạnh giường, không chút quan tâm mà buông tay. Ngọn nến rơi xuống chạm vào lớp vải, lửa lớn bắt đầu phực cháy. Lúc này Vô Đức cầm kiếm lao vào, trông thấy màn này liền quát lớn "Ôn Ức Lai! Ngươi dám?". Ôn Ức Lai nhàn nhã quay lưng lại, nhếch mép cười, nói "Có sao nào? Dù gì hiện tại hắn cũng sắp thành cái xác khô rồi!". Vô Đức nghiến răng "Vậy thì ngươi nên đem cái đầu của mình đi tạ lỗi với chủ nhân ta là vừa". Hai kẻ một nhả đao một phóng kiếm bắt đầu đánh nhau. Một thanh xà ngang trên trần nhà bén lửa, ngã cái rầm xuống, lửa bén mạnh, lan tới bức bình phong chắn ở chỗ của Lam Hi Thần. Mạnh Dao nhân lúc hai kẻ nọ đánh nhau mà kéo Lam Hi Thần rón rén lại gần cửa sổ, làm liều "bùm" một cái nhảy xuống đất. May mắn bên dưới là một lớp cỏ dày đủ sức nâng đỡ, không thì tránh được hỏa hoạn cũng bị nát xương. Lam Hi Thần chống tay ngồi dậy, thẫn thờ nhìn cả một quán trọ đang bị nhấn chìm trong biển lửa. Tiếng vũ khí vẫn va vào nhau chan chát. Tiếng lửa cháy nổ lốp bốp. Nhưng tuyệt nhiên không có tiếng than khóc.....Tình cảnh này sao mà giống cái đêm hôm đó! Đêm mà Vân Thâm Bất Tri Xứ bị lửa ngấu nghiến, nuốt chửng. Tất cả những thảm họa này, đều vì sự hiện diện của y mà ra. Nếu không có y, Ôn Húc sẽ không đối đầu Ôn Nhược Hàn, lão ta cũng sẽ không vì vậy mà tức giận tìm cách thị uy, dẫn đến tất cả những gì có liên quan đến y đều bị hủy diệt. Mạnh Dao lồm cồm đứng dậy phủi phủi cát bụi bám trên quần áo, sau đó kéo kéo cánh tay Lam Hi Thần, nói "Lam đại công tử, chúng ta mau rời khỏi đây thôi! Nhanh lên nào!". Thế nhưng Lam Hi Thần vẫn bất động ngồi đó, hắn phải kêu thêm lần nữa "Lam đại công tử!". Lam Hi Thần mấp máy môi, nói "Mạnh công tử, ngươi mau đi đi". Mạnh Dao nói "Thì đi, Lam đại công tử còn không mau đứng dậy? Chúng ta không có nhiều thời gian đâu". Lam Hi Thần nói "Không! Ý ta là một mình ngươi hãy rời đi đi, mặc kệ ta!". Mạnh Dao tỏ vẻ không hiểu "Ngươi nói gì vậy?". Lam Hi Thần cúi thấp đầu "Ta kêu ngươi mau rời đi đi, một mình ngươi là đủ rồi". Mạnh Dao nói "Lam đại công tử, ngươi nói gì ta không hiểu? Sao lại đi một mình ta? Thôi đừng nói nhiều nữa, mau, đứng dậy....". Lam Hi Thần gạt tay hắn ra, cắt ngang "Ngươi còn không hiểu hay sao? Ngươi đi với ta cũng chẳng có gì tốt đẹp! Một ngày nào đó ngươi cũng sẽ vô cớ mất mạng. Ngươi có muốn chết không? Có muốn....!không?". Mạnh Dao sững ra hồi lâu, sau đó thản nhiên nói "Chết được đã tốt! Thậm chí chết ngay bây giờ cũng được. Dù sao ta đây cũng suýt chết một lần rồi, lần này có chết thật cũng chả sao. Ít ra lần này nếu chết đi, ra lại không mang phải sự nhục nhã vào người. Không phải bị người ta mong mỏi một cước đạp thẳng vào ngực ta, càng không phải lo lăn từ bậc thang cao nhất đến bậc thang thấp nhất trán đổ máu đầm đìa không gượng dậy nổi. Chết vì đâm một kiếm, lại còn vì cứu một người, tự dưng ta lại cảm thấy hãnh diện vô cùng". Lam Hi Thần tròn mắt nhìn hắn, ngạc nhiên đến độ không nói được câu nào. Đến khi thấy hắn bước mấy bước tiến về phía trước như muốn đi vào đống lửa, Lam Hi Thần mới giật mình, vội đứng dậy kéo tay hắn lại, nói "Mạnh công tử ngươi đang làm gì đấy hả?". Mạnh Dao nói "Tìm một cái chết vinh quang". Lam Hi Thần nói "Ngươi điên rồi sao? Con hổ trúng độc còn muốn tìm thảo dược cầu sống, ngươi đang yên đang lành sao lại muốn đi tìm cái chết?". Mạnh Dao nói "Vậy còn ngươi, ta cất công muốn cứu ngươi, ngươi lại khi không cũng muốn mất mạng, còn nói gì ta?". Lam Hi Thần nói "Ta không giống ngươi. Bởi vì.....!nếu sinh mệnh của ta kết thúc thì sẽ có rất nhiều người, rất nhiều chuyện được giải quyết". Mạnh Dao nói "Ngươi suy nghĩ bi quan như vậy, thì chi bằng thử nghĩ tìm cách sống cho thật tốt, dùng chịn sức lực và khả năng sinh tồn của ngươi để giải quyết vấn đề hãy còn hữu ích hơn nhiều". Lam Hi Thần do dự một lúc, ngập ngừng hỏi "Thật sao? Có thể không?". Mạnh Dao kéo tay Lam Hi Thần, vừa đi vừa nói "Nếu ngươi muốn biết có thể hay không, vậy tại sao lại không một lần đánh cược với số phận?". Trong suốt đêm vội vã chạy trốn đó, Lam Hi Thần không ngừng nghĩ về câu nói kia. Cuối cùng, y đã quyết định cược. Hai người khó khăn chọn con đường trèo đèo lội suối quay ngược trở lại Nhạn Minh quan để tránh có kẻ theo dõi, cũng phải khó khăn lắm mới vào được trong thành. Mạnh Dao dẫn Lam Hi Thần vào một cửa tiệm vải vóc, mua cho hai người mỗi người một bộ quần áo mới để thay ra, còn không quên mua thêm cho Lam Hi Thần một cái mũ vải che mặt. Đến khi trả tiền, rõ rằng Lam Hi Thần thấy Mạnh Dao có bốn mươi lượng trong túi, hai bộ quần áo thêm một chiếc nón chỉ mất hai mươi lượng, ấy vậy mà hắn lại chèo kéo với ông chủ nói rằng bản thân chỉ có mười hai lượng. Lam Hi Thần thấy Mạnh Dao không thành thật bèn nói "Mạnh công tử, ngươi có những bốn mươi lượng tại sao lại còn trả giá với ông chủ này?". Lúc ấy Mạnh Dao đứng hình, rồi nhanh như một cơn bão, hắn đặt mười lăm lượng lên bàn, một mạch kéo Lam Hi Thần chạy đi, không kịp để ai có phản ứng. Mãi đến khi cách cửa hàng kia hai mươi dặm, Mạnh Dao vừa thở hồng hộc vì mệt, vừa nhìn Lam Hi Thần đầy vẻ soi mói, hỏi "Lam đại công tử, ngươi ngốc thật hay là ngốc giả vậy?". Lam Hi Thần nói "Ta không có ngốc! Ta chỉ nói sự thật thôi! Rõ ràng ngươi gian dối với ông chủ đó mà. Mạnh công tử, làm người không được giả dối!". Mạnh Dao nghệch mặt nhìn y một lúc, sau đó lấy tay ôm trán lắc đầu. Phải mất thêm mấy ngày nữa, Lam Hi Thần mới hiểu tại sao mỗi lần mua cái gì Mạnh Dao cũng phải cố tình chèo kéo giảm giá. Nguyên lai, bốn mươi lượng kia thật ra chỉ là con số rất nhỏ để hai người làm lộ phí đi từ Nhạn Minh quan trở về vùng Tam Lăng. Đợi khi cả hai về tới Vân Bình, số bạc kia vừa hay cũng đã hết. Sau này Lam Hi Thần có hỏi qua làm sao Mạnh Dao biết trước mà chuẩn bị ngân lượng, hắn nói kể từ khi Chu tông chủ kia thân tàn ma dại, Chu phủ bị đám cái bang lẫn dân nghèo hùa nhau chạy tới phá hủy cướp giật. Mạnh Dao khi ấy nghĩ dù sao cũng đã trở thành tiền vô chủ, bản thân lấy ra một ít phòng thân cũng không quá đáng. Kết quả, chỗ bạc kia cũng có lúc dùng đến, lại dùng cạn kiệt tới mức hiện tại về tới nơi ở trước kia cũng không còn đồng nào để dùng tiếp. Chu phủ giờ đã thành cái phủ hoang bị một nhóm cái bang giang hồ chiếm làm lãnh địa, Trường Xuân hội quán giờ cũng đã thành một đống đổ nát. Lam Hi Thần tính mẩm thôi thì đến tạm Liên Hoa Ổ, dù sao Ôn Húc cũng đã về Kỳ Sơn, trận hỏa hoạn đêm đó chắc cũng khiến bọn Ôn Ức Lai tin rằng y đã chết nên sẽ không quay lại đây truy bắt, đây là thời điểm thích hợp nhất để cầu cứu Liên Hoa Ổ. Ai ngờ, vừa mới ra tới bến cảng thì nghe từ miệng những người lái đò một hung tin: Cách đó ba ngày, Ôn nhị công tử là Ôn Triều tới Liên Hoa Ổ, không biết cùng người của Giang thị tranh chấp cái gì mà chỉ trong một đêm liền huyết tẩy cả tiên phủ của Giang thị, lập thành một trạm giám sát. Phu thê gia chủ của Liên Hoa Ổ đều đã bị gϊếŧ, thủ đồ của Giang tông chủ cùng hai người con hiện nay sống chết chưa rõ. Tin này sợ là không bao lâu nữa sẽ truyền khắp Tu Chân giới, gây nên một trận sóng gió không nhỏ! Lam Hi Thần thở dài lo lắng. Đến cả một người đáng sợ khó có thể mạo phạm như Ngu phu nhân mà cũng bị đánh bại dưới tay thủ hạ của Ôn Nhược Hàn, cũng đủ cho thấy ý đồ và dã tâm của ông ta đã lộ ra quá rõ. Trong vòng bốn tháng, cả ba đại thế gia Nhiếp, Lam, Giang đều đã bị bóp nát như giấy vụn. Những nhà nhỏ như hạt cát khác e là cũng không được yên ổn. Mạnh Dao còn đi nghe ngóng khắp nơi về kể lại: Ôn Triều kia hễ diệt được nhà nào liền mở tiệc ăn mừng rồi lập gia phủ chỗ đó làm trạm giám sát, duy chỉ có hai nhà Kim thị và Lam thị là không lập. Không nói ra nhưng ai cũng biết Kim thị nguyên nhân là do Kim Quang Thiện biết điều, trước nay luôn lấy lòng phục tùng Ôn Nhược Hàn. Lúc Ôn Triều đến còn đãi tiệc mời rượu hắn, mặc kệ đứa con yêu quý Kim Tử Hiên phản đối kịch liệt, vậy là giữ vững được Kim Lân Đài trước bão tố. Huyền môn bách gia đều không ngỡ ngàng trước loại hành động này của Kim Quang Thiện. Bấy giờ khắp nơi đều luôn xì xầm những tiếng bàn tán, nói rằng từ lúc Tu Chân giới được sáng lập đến nay, chưa thấy vị tông chủ nào luồn cúi đê hèn như vậy. Nếu không phải sau này Kim Tử Hiên nhất quyết tham gia Xạ Nhật Chi Chinh, Mạnh Dao ám sát Ôn Nhược Hàn thành công một bước vang danh, Lan Lăng Kim thị xác định sẽ trở thành trò cười cho cả tiên môn, bị dè bỉu không thôi. Nhưng khiến người ta thắc mắc nhất là Cô Tô Lam thị, nơi hứng chịu bão tố đầu tiên của Tu Chân giới, dù là người trong cuộc, Lam Hi Thần cũng không hiểu được rốt cuộc lý do tại sao Ôn Húc không lập trạm giám sát ở đó. Bên mình hắn có thể không mang theo không nhiều hơn hai mươi tên thủ vệ, trong khi Ôn Triều dù có Hóa Đan Thủ đi theo nhưng vì luôn để ý đến uy danh của gã, thủ vệ đi theo chắc chắn không dưới năm mươi nhưng Ôn Húc vẫn không thi hành cái mệnh lệnh kia. Bỏ qua vấn đề đó, trước mắt bản thân vẫn chưa thể trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, cũng không thể không có một con đường sống khác. Điều này khiến Lam Hi Thần phải suy nghĩ rất lâu, sau đó mới quyết định ngồi ở một nơi sầm uất, đem Liệt Băng ra thổi, dùng cách này để kiếm chút tiền trước. Tất nhiên tài nghệ của y thì không còn gì phải bàn cãi, thổi tiêu được nửa hai canh giờ cũng thu về được ba mươi bạc. Mạnh Dao đề nghị dùng số tiền đó thuê một nhà trọ loại nhỏ tạm ở trước, sau đó rồi sẽ từ từ tính tiếp. Lam Hi Thần cũng không có ý kiến. Vì để tiết kiệm số bạc ít ỏi, hai người quyết định thuê một căn phòng duy nhất. Tất nhiên là sẽ cùng ngủ chung một cái giường! Nhưng Lam Hi Thần không mấy để tâm vấn đề đó. Y vẫn thường cùng Lam Vong Cơ ngủ chung cho đến khi hắn mười ba tuổi, với lại từ lâu y cũng xem Mạnh Dao cùng Lam Vong Cơ không có gì khác nhau, hơn nữa cả hai cùng là nam nhân thì chẳng có gì phải ngại. Do đó, chẳng hề giống như Mạnh Dao có chút tần ngần, Lam Hi Thần vừa trông thấy giường có lót nệm lẫn chăn mềm mại thì như kẻ nghèo khổ nhặt được vàng, cởi giày nhảy vù lên giường đánh một giấc. Mười ngày trước vì bao nhiêu chuyện, y đã chẳng có được một giấc ngủ ngon, hôm nay nhất quyết phải ngủ bù! Lam Hi Thần ngủ ngon như chưa từng có giấc ngủ nào ngon như thế. Đợi đến khi y thức dậy thì mặt trời đã lên ba sào. Đây là lần đầu tiên y ngủ dậy trễ đến vậy. Mạnh Dao mua một ít lương khô để hai người ăn sáng. Trong lúc ăn, Mạnh Dao đề nghị hôm nay hai người sẽ ra ngoài tìm một nơi nào đó trống trải để xây tạm một căn nhà nhỏ, chứ ở trọ kiểu này thì kiếm được bao nhiêu tiền cũng sẽ tiêu hết một cách nhanh chóng. Lam Hi Thần biết hắn có tài cho nên không ý kiến gì. Ăn xong, cả hai đi loanh quanh một vòng, cuối cùng chọn được vị thế thích hợp. Đó là một khu đất trống nằm ở ngoại ô thành Vân Bình, được chắn bởi một khu rừng cây bách tùng, bên trái khu đất đó là một con sông nhỏ, hẳn là chảy một đầm nước nào đó ở Vân Mộng. Bởi vì thấy nó yên tĩnh và cách xa nội thành, hai người quyết định xây nhà. Không có giấy, Mạnh Dao đành vẽ trên đất cát một bản đồ. Lam Hi Thần nhìn qua cũng chẳng hiểu bao nhiêu, tùy ý hắn thiết kế rồi hướnh dẫn, y chỉ việc làm theo. Đẽo cây , cắm trụ, căng dây, đan vách.....!mọi thứ đều làm bằng tay và sự trợ giúp của Sóc Nguyệt. Kỳ diệu một điều, dù là làm thủ công nhưng lại hoàn thành rất nhanh. Có lẽ do Mạnh Dao khéo léo nhanh nhẹn, hoặc là do Lam Hi Thần không được gì ngoài lực tay mạnh mẽ. Tất nhiên cũng có một vài trường hợp xấu, chẳng hạn như có vài ngày mưa to gió lớn khiến cho căn nhà bị bay nóc thậm chí là bị sập, Lam Hi Thần cũng đã có lúc nản lòng, nhưng khi ấy Mạnh Dao đều khuyến khích y, nói rằng y không phải đã đặt cược với số phận rồi hay sao? Nếu đã đặt cược thì phải cố mà giành phần thắng. Lam Hi Thần bèm lấy đó làm động lực. Căn nhà cuối cùng cũng hoàn thành, không có gì khang trang, ngược lại thì cực kỳ đơn sơ bởi mọi thứ đều được làm bằng tay và chất liệu đều bằng lá và thân cây. Có điều không hề thua kém bày trí một ngôi nhà đúng nghĩa. Cũng có phòng khách và hai phòng ngủ ngăn cách nhau. Rộng rãi, thoáng mát. Mạnh Dao cũng sáng tạo xây nhà bếp bên chái hiên nhà, hắn nói để tránh trong lúc nấu nướng nếu chẳng may xảy ra sơ xuất cũng kịp thời xử lý, ít nhất không để ảnh hưởng đến toàn bộ ngôi nhà. Nhà xây xong, với số bạc ít ỏi còn dư, Lam Hi Thần nảy ra một ý định, kêu Mạnh Dao chia ra dùng một phần mua thức ăn; một phần mua một số vật dụng cần thiết khác, trong đó có giấy Tuyên thành* và bột keo. Bởi y nghĩ dù hiện tại người của Ôn thị tuy không xuất hiện ở vùng Vân Bình, nhưng bản thân cũng nên ít ra ngoài lộ diện một chút. Thay vì xuất hiện ở giữa phố phường tấu nhạc, chi bằng đổi ngón nghề bán tranh chữ cũng có lý. *Giấy Tuyên thành: loại giấy mềm mại, mịn màng, chuyên dùng cho việc vẽ tranh và đề thơ. Lúc nhỏ Lam Hi Thần có học qua một vị họa sư đến từ Đông Doanh*, vị ấy rất thích kiểu thi pháp gần gũi với thiên nhiên. Dùng tất cả những gì có sẵn trong thiên nhiên mà tạo ra họa phẩm của mình. Tỉ như thay vì dùng màu mực vẽ thì có thể dùng cánh hoa, lá cỏ đem đính lên giấy, đặc biệt khi đính lên giấy Tuyên thành, nét đính sẽ càng sống động. *Đông Doanh: Nhật Bản. Lúc đó tiền không còn nhiều, Mạnh Dao cố gắng lắm cũng chỉ mua được ba tờ giấy Tuyên thành. Lam Hi Thần cười trừ an ủi hắn, sau đó đi tìm hoa cỏ thích hợp ở quanh nhà, chuyên tâm làm ra ba bức họa. Lúc đem ba bức họa đó vào trong thành bán, trên gương mặt Mạnh Dao cực kỳ lo lắng, Lam Hi Thần bất đắc dĩ khích lệ hắn vài câu. Hơn cả mong đợi, buổi chiều Mạnh Dao trở về sắc mặt cực kỳ hớn hở, hắn khoe rằng ba bức tranh như vậy mà cũng bán được ba mươi bạc. Có lẽ là nhờ tài năng của Lam Hi Thần vượt trội, cũng có thể là nhờ tài ăn nói của Mạnh Dao, người người đều kéo đến hỏi mua, ai chậm chân không mua được liền hô hào bắt Mạnh Dao ngày mai nhất định phải để phần hắn. Bắt đầu từ ngày đó Lam Hi Thần ở nhà viết thơ vẽ tranh, Mạnh Dao đem chúng đi bán lấy tiền. Hai người mỗi người một việc trong hai ngày liền kiếm ra rất nhiều tiền. Mạnh Dao lấy đó mua lương thực, quần áo, giấy màu hay mua một vài vật dụng cần thiết. Lam Hi Thần cảm thấy ngày trôi qua cũng tốt hơn so với khi còn ở Trường Xuân hội quán, song nỗi nhớ mong của y hướng về Vân Thâm Bất Tri Xứ trong khoảng thời gian này cũng bùng lên dữ dội như một ngọn lửa. Cuộc sống cứ thế trôi qua bình lặng, cho đến một ngày, Mạnh Dao đem về cho Lam Hi Thần một hung tin mà y không bao giờ muốn nghe. Đó là một buổi chiều hoàng hôn đỏ rực như máu, mang tới cho người ta cảm giác bất an. Thời tiết đã vào Hàn Lộ*, khó tránh khỏi gió lạnh thổi liên tục. Có lẽ hôm nay lại thu về một lượng bạc không nhỏ nên Mạnh Dao mua rất nhiều đồ ăn cho bữa cơm chiều. *Hàn Lộ: một trong 24 khí tiết trong năm, rơi vào ngày 08 hoặc 09 tháng Mười Dương lịch. Lam Hi Thần ngồi xuống bàn, nhìn một mâm đồ ăn thịnh soạn trước mắt liền vui vẻ hỏi "Xem ra hôm nay Mạnh công tử lại bán được không ít tiền nhỉ?". Mạnh Dao cười, nói "Đấy điều là nhờ vào tài hoa của Trạch Vu Quân đây. Ta bất quá cũng chỉ phóng đại lên một chút, bọn họ liền cho là tuyệt tác trân hiếm thôi". Hắn rót ra hai chung rượu, đặt trước mặt Lam Hi Thần nói "Trạch Vu Quân, hiếm khi hai ta được lúc vui vẻ như vầy, nào, ta kính huynh một ly". Lam Hi Thần cầm đũa lên muốn gắp đồ ăn, bị hắn mời như thế thì vô cùng khó xử nói "Cái này....xin lỗi Mạnh công tử, ta không uống rượu được. Nhà ta cấm rượu từ nhỏ". Mạnh Dao vỗ trán, nói "Ôi ta lại quên mất! Trạch Vu Quân là người của Cô Tô Lam thị kia mà! Nghe nói Lam thị gia quy nhiều tới mức khiến người ta phát sợ, có đúng như vậy không?". Lam Hi Thần lắc đầu, cười khổ "Cũng đâu tới mức đó".