Ma Chó
Chương 26
Trên đường trở về từ đám tang, cậu Khanh rủ ông em vào quán cháo lươn bà T ăn tối vì lúc này đã khá muộn. Mỗi người gọi ra một bát cháo đầy nóng hôi hổi. Cậu Khanh cúi đầu vừa thổi vừa húp xì xụp, ông em ngồi đối diện, hỏi qua làn khói bốc lên nghi ngút:
- Ban nãy cậu đi đâu vậy?.
- Cháu đi xem xét tình hình xem thế nào. Chú biết gì không, linh hồn cô bé ấy không có ở nhà.
- Cậu nhìn thấy được phỏng?.
- Vâng, nói ra cũng dài dòng lắm. Đại khái là linh hồn cô bé thì không thấy đâu mà lại thấy vong hồn kẻ khác chú ạ!.
- Là sao?. Có chuyện đó thật phỏng?.
- Vâng. Có lẽ thầy cúng nhà họ mời làm lễ gọi hồn cô bé về không được thành công. Cũng may là nó không theo vào quan được, không thì cũng phiền phức chán.
- Tôi không ngờ tâm linh nó lại phức tạp như vậy?. Thế giờ ta phải làm gì tiếp theo?. Ông em bối rối hỏi.
- Chú đừng vội, đêm nay về cháu sẽ cố tìm hiểu con chó nhà chú. Dù gì, chẳng phải là hai con mèo ranh kia sợ chú chó đó sao. Chú cứ về nhà nghỉ ngơi đi, đêm nay chúng nhất định không dám bén mảng tới làm phiền nữa đâu.
- Tôi biết rồi. Tôi chỉ mong có thể giữ vàng lại nuôi như trước...cậu Khanh ạ!.
Khanh đang cắm cúi ăn, bèn dừng lại, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ông em lúc đó, một ánh mắt chất chứa sự lo lắng lẩn khuất nơi đáy mắt ông cụ. Anh khẽ mỉm cười trầm giọng nói:
- Chú yên tâm, dù sao đi nữa, vàng vẫn là toàn tâm toàn ý bảo vệ gia đình chú, là một con chó rất đáng yêu mà. Chú ăn cháo đi, kẻo nguội.
Ông em hơi ngớ ra trước câu nói ấy. Không hiểu chàng thanh niên đang ngồi đối diện sẽ làm gì con chó nhà ông. Thậm chí cũng không thể có một lời hứa trấn an trước hay sao...?. Ông em thở dài rồi cũng gắng ăn nốt tô cháo, còn mua thêm một bát về cho con chó.
Cậu Khanh chở ông em về, nán lại đứng ở sân xem xét tình hình hồi lâu. Đưa mắt nhìn khắp khu vườn âm u, Khanh nhìn thấy luồng âm khí đang ngày một dày đặc. Sự luân chuyển âm dương đã trở nên hỗn độn, vòng cân bằng cũng bị đảo lộn. Tà khí phát tán khuyếch đại quỷ linh trở nên hung mãn hơn. Cảm thấy không an tâm, Khanh bèn vận dụng kì môn độn giáp tính một phen hung, cát ra sao. Một lát sau quay sang dặn dò ông em:
- Đêm nay chú hãy đóng chặt cửa ở yên trong nhà. Dù bên ngoài có gì nhất định cũng đừng ra ngoài, tốt nhất là thắp cho tổ tiên nén hương xin ông bà ông vãi về phù hộ. Bên ngoài đã có con chó rồi. Còn ngôi nhà này, hiện giờ bọn chúng không vào được đâu.
- Khanh chỉ tay về phía ngôi nhà, ánh mắt dừng lại trên phần mái nhà ông. " Chính là chỗ đó!" - cậu đưa tay chỉ. Đó là khúc thượng lương - xà nóc ( phần cột gỗ nằm ngang dưới con rường, dùng để liên kết các cột cái và cột quân. Nhà ông nội em hồi ấy là do cố nội xây theo kiểu nhà gỗ cổ, mãi đến những năm 98 mới tu sửa lại). Ông em cũng nhìn theo hướng tay Khanh chỉ rồi trố mắt ngơ ngác hỏi:
- Sao nhà tôi chúng nó lại không vào được?. Nhà ông bà T bên kia bọn nó còn vào cả trong nhà rồi ấy chứ. Ông vừa nói vừa chỉ tay sang ngôi nhà hàng xóm đang tối thui thui.
- Nếu bọn chúng vào được thì đã vào từ rất lâu rồi - Khanh chắp tay sau lưng, mỉm cười chậm rãi nói:
- Vì ngôi nhà này đã được yểm chú trấn ma quỷ, chính là trên khúc thượng lương kia, câu chú cũng không thường đâu. Cỡ như hai con quỷ nhi còn chưa vào được thì mấy cái vong phách yếu đuối làm sao dám vào nhà chú. Chú H, thực ra chuyện này cháu đã phát hiện từ lâu, có điều nó không có gì nghiêm trọng, nên cháu nghĩ không cần nói ra làm gì. Không ngờ lại xảy ra cơ sự.
Ông em nghe xong thì đứng sững ra vài giây, vẻ mặt ngạc nhiên, chỗ cậu Khanh nói, chỉ là một cột gỗ to nằm ngang chót vót gần nóc nhà, đang giăng đầy mạng nhện. Nhà ông bị yểm bùa chú mà ông không hề hay biết. Cụ không hề nói với ông.
- Sao, sao thể có chuyện đó!?. Thầy tôi không hề dặn dò gì tôi về chuyện này cả. Cậu có nhìn nhầm không?.
- Cháu dám chắc. Không tin chú cứ từ từ kiểm chứng.
- Khanh khẽ cười đáp lời, làm sao anh có thể nhìn nhầm được. Nguyên cả khúc thượng lương ở giữa nóc nhà đang toả ra ánh sáng vàng đầy uy lực, năng lượng nguồn sáng hội tụ ở cột gỗ ấy từ tim mái toả ra bao bọc lấy toàn bộ ngôi nhà. Đương nhiên điều này thì chỉ có mình Khanh thấy mà thôi. Người yểm được chú này tuyệt nhiên không phải tầm thường, đức hạnh cũng có thể xem như ngang hàng với ông nội Hứa Yên của cậu, quả thực làm cậu tò mò, bèn hỏi ông:
- Ngày xưa, cụ cố thân sinh ra chú học nghề ở đâu?. Dựng ngôi nhà này gồm những ai chú có biết không?.
- À, là thế này! - ông em chậm rãi kể:
- Hồi trẻ thầy tôi lang thang theo mấy người bạn đồng hương lên tận Quảng Ninh tìm nghề để học mấy năm trời. Ở đấy gần Trung Quốc, cuối thế kỷ 19, đầu thế kỷ 20, là nơi có rất nhiều nghệ nhân người Hoa sang nước ta làm ăn, buôn bán thông qua con đường biên giới, họ làm nhiều nghề khác nhau. Phải nói là người Tàu có rất nhiều kĩ thuật hay và cao siêu, thầy tôi cùng vài người bạn gặp được một cao nhân chuyên về nghề nề, mộc, cảm thấy có hứng thú đặc biệt nên thầy xin theo học, từ ấy cũng quen thêm được nhiều bạn bè người Hoa hơn. Sau này đã lành nghề, thầy tôi quyết định trở về quê lập nghiệp, cùng về với thầy tôi ngoài vài người bạn cũ còn có cả hai người Hoa nữa. Lí do là vì họ nghe nói quê mình là nơi đất rộng người đông, đất đai trù phú, muốn đến ngao du và tìm hiểu. Sau này, một trong số những người bạn của thầy đứng ra lập nên một đội thợ lớn, thầy tôi cùng hai người gốc Hoa kia cũng có tên trong đó. Về sau, khi dựng ngôi nhà này, thầy mời những người bạn trong đội thợ cũ có cả hai người Hoa kia giúp xây cất ngôi nhà.
- Ra vậy. Có khả năng rất lớn thứ được yểm trong nhà chú là do hai người Hoa làm. Họ đã tạo ra một thứ linh lực vô hình bảo hộ cho ngôi nhà này, quả là đáng ngưỡng mộ. Nhưng có một điều khiến cháu hơi băn khoăn, là tại sao cụ cố và hai người Hoa lại làm như thế, lý do là gì?.
- Haizz, tôi cũng như cậu thôi, không biết gì về chuyện này. Thầy tuyệt nhiên không nói gì về việc yểm bùa chú trong nhà cả. Hồi ấy tôi đang công tác ở ty thương nghiệp dưới tỉnh, lấy vợ xong hai vợ chồng ở khu tập thể của công ty, định mua nhà dưới ấy, nhưng tôi là con trưởng không muốn xa quê, xa thầy, nên cuối cùng dồn tiền quay về mua mảnh đất này của thị trấn. Cái hồi đấy, đất hoang nhiều, thị trấn đang mở rộng quy hoạch nên thu hẹp ruộng đồng lại, đất ven ruộng cắt ra bán theo quy định nhà nước. Tôi mua mảnh này mất gần ba chục triệu đấy, mấy chục triệu hồi ấy to lắm, cũng may lo được phần đất, còn phần dựng nhà dựng cửa đã có thầy lo, chứ hai vợ chồng tôi đều ở xa, có quán xuyến được việc gì đâu. Haizz.
Ông em trầm ngâm kể tiếp:
- Duy có một lần lúc ngôi nhà đang được xây, tôi ghé về xem tình hình thế nào, thì thấy thầy có bảo là mảnh đất này phần âm không được yên ổn, nhưng không lo, thầy đã nhờ được người làm lễ hoá giải rồi. Nghe thầy nói vậy thì tôi cũng yên tâm nên không nghĩ ngợi gì cả, lâu dần cũng quên bẵng đi.
- Vậy là đúng rồi. Hai cao nhân người Hoa kia khi đến xem mảnh đất này đã phát hiện ra điều gì đó, có thể họ đã lập đàn hoá giải còn tạo ra pháp chú kia để đề phòng rủi ro. Có nghĩa là thứ tồn tại ở mảnh đất này xưa kia không phải dạng dễ đối phó. Cháu đồ rằng, đàn hoá giải năm xưa đã không được như ý, vậy nên đến giờ nó vẫn còn lẩn khuất ở đây.
- Nhưng tại sao gia đình tôi ở mấy chục năm giời mà không xảy ra chuyện gì?. Nhà ông T cũng vậy.
- Tạm thời cháu chưa nghĩ ra nguyên nhân, chỉ có thể phỏng đoán là, quỷ linh ở đây năm xưa bị hai cao nhân kia lập đàn hoá giải nhưng bất thành đành phải chuyển sang tiến hành trấn yểm nó, đồng thời lập chú bảo vệ cho ngôi nhà. Suốt thời gian qua, chúng bị nhốt bởi sự trấn yểm nên mảnh đất không xảy ra chuyện gì.
- Vậy thứ gì đã phá vỡ vòng trấn yểm khiến chúng thoát ra ngoài?.
- Việc này cần có thời gian tìm hiểu chú ạ!. Việc trước mắt thì chú nhớ những gì cháu dặn nhé. Nãy cháu tính quẻ thấy đêm nay khả năng bọn chúng lại xuất hiện phá quấy, chỉ cần chú ở yên trong nhà thì sẽ bình an vô sự. Giờ cháu về để còn tìm hiểu lai lịch con chó và chuẩn bị một số thứ nữa nên không thể ở lại được.
- Tôi hiểu rồi, cậu cứ về đi.
- Vâng, vậy cháu về đây. Chú cẩn thận nhé!.
Khanh chào ông em rồi ra về, giờ chỉ còn ông đứng trầm ngâm suy nghĩ giữa sân. Trong gian nhà tối om, con vàng lại lững thừng đi ra. Ông thở dài đánh xượt rồi đi vào đóng cửa lại.
Truyện khác cùng thể loại
189 chương
47 chương
169 chương
126 chương