Nhìn thấy Hà Hoa Tử đang đảo mắt nhìn xung quanh, rồi lại quay sang nhìn Lý Đông Lượng. Trần Dục Tú muốn xem xem, cô gái này đang nghĩ gì. Lý Đông Lượng nét mặt càng trở nên bối rối. Nhìn thấy nét mặt Hà Hoa Tử vẫn như cũ, anh nhanh chóng mặc yukata và nắm lấy tay cô và đưa về phòng. Hai người vừa rời đi, Trần Dục Tú đi lên, đến nơi để rượu Sake. Thưởng thức ly rượu trong tay và cười thỏa mãn. Đến phòng, Lý Đông Lượng ra sức giải thích với Hà Hoa Tử. Nhưng nhận được chỉ là vẻ mặt không đổi sắc cùng với câu trả lời rất tự nhiên. - Anh đừng nghĩ nhiều. Tôi sẽ không hiểu lầm anh và cô gái kia đâu. Cô còn thản nhiên nhìn anh rồi mỉm cười đầy vẻ đương nhiên. - Tại sao em lại không ghen? - Tại sao tôi phải ghen? Tôi đâu phải bạn gái anh, cũng đâu phải... Lý Đông Lượng không để cô nói hết câu đã ép cô đến góc tường. Anh giữ chặt tay cô sang hai bên. Mặt anh lúc này trông thật đáng sợ. Anh nắm chặt tay cô làm cô đau đớn. - Anh làm gì vậy? Mau buông tay tôi ra. Anh là tôi đau đó. Thấy mặt cô nhăn lại, có lẽ mình thật sự đã mạnh tay với cô nên Lý Đông Lượng nới lỏng tay ra, hỏi: - Những ngày qua, em có từng động lòng với tôi dù chỉ một chút không? Hà Hoa Tử thấy anh hung hãn đến vậy, không dám trả lời. Cô bắt đầu thấy sợ. - Anh... anh buông tôi ra trước, có được không? - Trả lời tôi, có hay không? Lý Đông Lượng nhìn thái độ của cô, anh đã đoán được nhưng vẫn không chấp nhận. Anh đè lại tay cô vào tường, nói lớn: - Trái tim em làm bằng sắt đá sao? Tôi yêu em nhiều như vậy, em lại không cảm nhận được. Dứt lời, anh liền lấy tay ôm mặt cô và cưỡng hôn đầy bạo lực. Cưỡng hôn chưa đủ. Lý Đông Lượng lưu manh, đưa tay cởi yukata trên người cô. Hà Hoa Tử lấy tay liên tục đánh vào người anh nhưng cũng chẳng ăn thua gì. Khi chiếc áo trên người cô rơi xuống đất cũng là lúc Hà Hoa Tử biết mình chẳng còn chút hy vọng nào nữa. Thế nên, cô không quấy nữa, để mặc anh muốn làm gì mình thì làm. Thấy Hoa Tử bỗng dưng ngoan ngoãn. Lý Đông Lượng mới dừng lại và xem cô như thế nào. Gương mặt cô trầm hẳn. Nước mắt rơi lã chả từ lúc nào anh cũng chẳng hay. Cô ngồi khuỵu xuống đất, ôm lấy đầu gối. Hoa Tử gục mặt xuống, giọng nói không ổn định, sự sợ hãi đan xen với tiếng khóc. Cô vừa nói vừa nấc vì khóc: - Hức... Anh nói anh sẽ bảo vệ tôi. Bây giờ, hành động của anh khác gì với kẻ đã bắt cóc tôi chứ. Hoa Tử ngước mặt nhìn anh. Nước mắt lăn dài trên má, nói tiếp: - Hóa ra lời hứa của nam nhân cũng chỉ có như vậy thôi sao? Lý Đông Lượng lượm bộ yukata và choàng lên người cô. Anh lấy tay lau nước mắt cho cô. Không nói lời nào, rời khỏi phòng. Anh rời đi. Hoa tử vẫn còn bàng hoàng, không thể đứng dậy. Cô ngồi yên, chiếc áo yukata còn choàng trên người, gục đầu vào gối và khóc. Lý Đông Lượng ra ngoài ban công, tay anh cầm theo ly rượu màu đỏ. Đang nhâm nhi thì có tiếng bước chân đi đến. Trần Dục Tú đứng cạnh anh. Ánh mắt hướng về phía trước đầy xa xăm. - Theo như tôi nghĩ, đáng lẽ giờ này anh nên ở trong phòng, giải thích với cô ấy. Sao lại ra đây? Lý Đông Lượng không trả lời. Tay anh đưa ly rượu lên miệng. Tiếp tục nhâm nhi. - Nếu cô ấy vẫn còn hiểu lầm, tôi có thể thay anh đi giải thích. - Không cần. Chuyện gia đình tôi, không phiền Trần tổng phải xen vào. Lý Đông Lượng đầy quả quyết và chắc chắn. Nói xong, anh không muốn ở lâu hơn liền rời đi. Người đàn ông này khi ở cùng với người khác lại lạnh như băng, còn khi ở cùng với đồng nghiệp nữ lại càng giữ khoảng cách. Nhưng chỉ khi ở cùng với người con gái kia lại trở nên ấm áp, dễ chịu lạ thường, cứ như hai con người khác nhau. Tuy đối với Trần Dục Tú, Lý Đông Lượng vẫn tỏ ra lạnh lùng vô cảm, luôn giữ khoảng cách với cô. Nhưng cô ta lại rất có hứng thú với anh. Đặc biệt là chuyện tình cảm. Lý Đông Lượng quay trở lại phòng ngủ. Nhìn thấy Hà Hoa tử đang nằm co ro trên nệm ngủ. Cô xoay mặt ra ngoài. Anh từ từ nằm xuống bên cạnh. Biết cô vẫn chưa ngủ, anh liền choàng tay qua ôm. Lý Đông Lượng nắm lấy tay Hoa Tử, cô liền muốn rút lại nhưng cũng không còn kịp. Anh sờ tay cô. Vẻ mặt cùng với giọng đầy lo lắng, trầm hẳn: - Sao em lại không đắp mền, để tay lạnh như thế này? - Tôi, tôi xin lỗi... Hà Hoa Tử vừa dứt giọng nói ngập ngừng, run run thì anh liền xoay người cô lại, ôm vào lòng. - Em không cần xin lỗi. Người nên nói xin lỗi là anh mới đúng. Có phải lúc nãy đã làm em sợ không? - Một chút. - Sau này anh sẽ không làm cho em sợ nữa, anh xin lỗi. Cả hai cứ như thế. Ôm nhau rồi chìm vào giấc ngủ. Khi chơi ở đây đã chán. Lý Đông Lượng lại đưa Hà Hoa Tử đến thành phố Hatsukaichi chơi. Vào một ngày kia, anh đưa cô đến đền Itsukushima thuộc tỉnh Hiroshima. Khi đến nơi, cũng đã xế chiều. Lý Đông Lượng đưa Hoa Tử đến đây xem mặt trời lặn. Và khi mặt trời lặn, ngôi đền trông thật mỹ lệ. Sau mấy ngày ở thành phố Hatsukaichi, cả hai người quyết định quay về Tokyo. Lý Đông Lượng đã thuê một quán trọ Ryokan tại đây. Đặc biệt chọn căn phòng có thể nhìn ra núi Phú Sĩ. Dĩ nhiên, chuyện này cũng chẳng khó khăn gì đối với anh, chỉ cần là Hoa Tử thích, như vậy mới thật sự là điều tốt. Sáng hôm sau, thấy Hà Hoa Tử thức từ sớm. Cô đang ngồi bên ngoài, ngắm núi Phú Sĩ vào buổi sáng sớm. Lý Đông Lượng đưa cho Hoa Tử một ly trà còn ấm. Không quên khoác áo cho cô, giọng đầy yêu thương, nhắc nhở: - Bên ngoài lạnh như vậy, em cũng chẳng thèm khoác áo vào. Là muốn thấy anh lo lắng cho em? Hà Hoa Tử nhấp môi trà trong ly. Trà có vị nhẹ, không gắt. Uống xong vẫn còn thoang thoảng trong miệng. Cô cười mãn nguyện. - Lượng, anh có biết một trong những sắc thái cực phẩm của núi Phú Sĩ là gì không? Chính là khi ánh nắng của mặt trời ló dạng trên đỉnh núi vào mỗi buổi sáng. Nói rồi, cả hai người cùng nhìn ngắm cảnh bầu trời nhuộm màu đỏ rực. Đây được xem là một điều tốt lành, là một ngày mới bắt đầu. - Lượng, chúng ta về thôi. - Được. Nghe Lý Đông Lượng đáp một cách hết sức dịu dàng. Hà Hoa Tử cũng không ý thức được việc mình đang tựa vào vai anh. Vậy là đã kết thúc chuyến đi gần hai tuần tại Nhật Bản. Cùng thời điểm đó, Trần Dục Tú cũng đang ở bên ngoài, cũng nhìn ngắm núi Phú Sĩ vào buổi sáng. Nhưng tâm trạng cô lại ủ dột, than thở. " Giá như cũng có một người đến đưa ly trà, khoác áo cho mình, để mình tựa đầu vào vai, cùng mình ngắm núi Phú Sĩ vào buổi sáng thì thật tốt. " Nghĩ rồi, Trần Dục Tú lại cười khinh thường bản thân. Từ bao giờ cô lại thèm khác đàn ông, đặc biệt là đàn ông của người khác đến vậy? - Chuẩn bị cho tôi vé máy bay. Tôi sẽ về trong hôm nay. 🎵background music🎵 Koi Ni Koishite - Mai Kuraki