Ngón tay Randall hơi run rẩy, hắn mở đồng hồ trên cổ tay, nặn ra hai viên thuốc nhỏ màu trắng ném ngay vào miệng. Động tác nuốt xuống cũng trở nên thập phần khó khăn, thanh niên gắng sức nuốt nước bọt, hắn nghiêng ngả lảo đảo bước khỏi quầy bar, trên đường đi vấp ngã vài lần, cuối cùng cũng tìm được chính xác sofa mà ngã xuống. Thực ra, việc này chẳng có ích gì trong việc giảm bớt cơn đau đầu. Tất cả những gì đặc công tóc vàng có thể làm là đem cả người co thành một khối, mặc cho cơ bắp toàn thân vì gồng quá sức mà bị chuột rút, run rẩy chờ thuốc phát huy tác dụng, sofa cũ nát đã thật lâu không có người ngồi, thời điểm thanh niên ngã xuống khiến khói bụi mịt mù khắp nơi. Randall sặc sụa ho khan hai tiếng. Hắn đem mặt vùi vào gối đầu trên sofa, định dùng cảm giác hít thở không thông trấn áp từng trận lại từng trận đau đớn châm chích trong đại não. Cảm giác đau đớn ngược lại khiến đại não càng thêm tỉnh táo, Randall cau mày, hắn muốn khống chế bản thân ngừng suy nghĩ về những chuyện vặt vãnh từ rất rất lâu về trước. Song lại chẳng đâu vào đâu. “Cậu bé, cậu cam chịu bị cái thứ gọi là thiên tính khống chế sao?” ... “Nếu đã quyết định chọn con đường này, vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội quay đầu.” ... “Quốc gia này chính là thứ cậu nguyện trung thành.” ... Bên tai khẽ vang vọng thanh âm của người nào đó, lời nói nhỏ nhẹ mang theo nhu hòa, nhưng Randall tinh tường nghe hiểu ý vị nghiêm túc ẩn sâu bên trong, còn có, sự bình tĩnh cùng với lãnh đạm quen thuộc. Hắn nghe thấy thanh âm của chính mình, vang vọng trong đại não vô cùng chói tai. “Nếu tôi lựa chọn theo ngài, liệu tôi có thể trở nên cường đại giống ngài không, sir?” “Shit!” Thanh niên rốt cục không chịu nổi cảnh tượng không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, hắn thấp giọng hét lên. Ánh chiều tà len lỏi qua khe hở của tấm rèm từ rất lâu rồi chưa được kéo ra, ánh sáng màu da cam cường liệt lại chói mắt, giống như một thanh kiếm vô cùng sắc bén, mạnh mẽ đâm xuyên qua gian phòng bụi bặm giăng kín. Thanh niên nằm trên ghế sofa dùng một tư thế không phù hợp với dáng người to cao của hắn co ro cuộn mình, trong đôi mắt xanh biển tích đầy nước mắt, quá mức rực rỡ so với bụi bẩn xung quanh. Có lẽ bởi vì đau đớn...Có lẽ. Trụ sở bí mật đặc công CIA. Đôi mắt nâu sẫm của Bruce quét qua tờ báo cáo trên mặt bàn, y nhíu mày. Toàn bộ số liệu dày đặc chỉ biểu hiện một điều ---- Thuốc kích thích trong máu breakpoint no.3 đã muốn vượt xa so với định mức. Các cuộc giải phẫu thực hiện trên người Commandos’ Breakpoint nhằm khống chế trung ương thần kinh đồng thời cải tạo chức năng cơ thể của họ, đem kỳ động dục đè ép, rút ngắn từ một tháng xuống còn một năm một lần. Nhưng dù sao, làm như vậy chính là đi ngược lại với thiên tính của con người, vì để duy trì hiệu quả sau giải phẫu, người tiếp thu phẫu thuật phải đều đặn sử dụng thuốc kích thích, bảo đảm cho chính mình không bị ảnh hưởng khi kỳ động dục bình thường đến vào mỗi tháng. Tương tự, đặc công nếu muốn tự do điều khiển pheromone của bản thân mỗi khi chấp hành nhiệm vụ, cũng cần dùng thuốc kích thích để bảo đảm thời điểm đang tạo mùi vị động dục giả thì thiên tính bị giải phẫu áp chế không đột nhiên bùng phát. Nhưng dù là thuốc gì đi chăng nữa thì đều có tác dụng phụ. Bruce hiểu rất rõ điểm này. Y nhìn tờ báo cáo số liệu thân thể của Randall, chỉ thấy trong thâm tâm tức giận cuồn cuộn phun trào. Mr.James chưa bao giờ thật sự hiểu được cái gọi là tuân lệnh. Bruce nhấc điện thoại nội bộ: “Tôi cần mở định vị trong thiết bị truyền tin của breakpoint no.3, ngay lập tức.” Giọng Garcia bên kia đầu dây có chút kinh ngạc: “Sir, Breakpoint no.3 vừa mới rời đi, có cần tôi lệnh cho hắn quay lại?” Thanh âm Bruce lãnh ngạnh (lạnh lùng đanh thép): “Không cần. Tìm vị trí cụ thể của hắn.” Cà người Garcia nhịn không được mà hơi co rúm lại. Nàng chưa từng nghe qua Bruce Stewart dùng khẩu khí “đặc biệt” như vậy đâu, kể cả khi tin tức báo cáo kết quả cuộc thảo phạt Irag của họ không tìm thấy chút vũ khí hạt nhân nào truyền về. “Đã rõ, Sir.” Nàng trả lời. Hai phút sau, Garcia cảm thấy công việc kiếm cơm kiếp này của nàng gặp phải nguy cơ nghiêm trọng rồi... Bất quá, nữ đặc công kiên cường của chúng ta vẫn duy trì giọng điệu bình tĩnh, thảo nào nàng được trưởng quan tán thưởng như vậy,“Thiết bị định vị của breakpoint no.3 không có tín hiệu, Sir.”  Bruce lập tức cúp điện thoại. - ----------------- Đau đớn, chỉ có đau đớn. Ngón tay Randall cấu thật sâu vào lớp bọt xốp phía trong sofa, hắn cố gắng đem thanh âm nãy giờ bị đè ép dưới cuống họng không trở nên khiến bản thân mất thể diện. Tất nhiên, giờ còn bận tâm tới chúng cũng không phải là hành động sáng suốt gì cho cam. Hắn cảm thấy đầu mình đau như muốn vỡ, tựa như có một người điên cuồng dùng khoan điện miệt mài tìm tòi, muốn chui vào đầu hắn nhìn xem bên trong rốt cuộc chứa những thứ gì. “A...” Randall gắng sức đem thân thể co lại thêm nữa, tới tận khi hắn cảm thấy xương sườn của chính mình sắp đâm thủng hai lá phổi. ...Shit, tại sao thuốc còn chưa bắt đầu phát huy tác dụng! Thanh niên trong lòng vô lực nguyền rủa, tạp âm “ong ong” ních đầy trong đầu. Randall cố gắng dịch dịch thân thể, lúc này quý ngài đặc công vương bài vô cùng cường hãn ngay cả hoạt động một ngón tay cũng phải làm một phen kiến thiết tâm lý, sau đó chậm rì rì nâng cổ tay lên. Hắn dùng bàn tay run run rẩy rẩy mở ra một động cơ khác bị che mất trên chiếc đồng hồ đeo tay, nhìn cũng không nhìn liền đem đống thuốc nhỏ cất trong đó dốc vào miệng. “Damn!” Những viên thuốc cực kì tinh tế từ trong đồng hồ rớt ra ngoài, dùng tốc độ ngay cả đặc công cũng không cách nào ngăn cản mà rơi rụng lả tả trên mặt đất. Randall thì thào nguyền rủa một tiếng, hắn hiện tại ngay cả khí lực nhặt lên thuốc --- thứ có thể giảm bớt bệnh tình của hắn lúc này, thứ duy nhất có thể cứu mạng hắn --- cũng không có. Thanh niên tóc vàng thống khổ cau mày. Hắn trải qua vô số huấn luyện, được chỉ dẫn làm như thế nào để có thể đem đau đớn không biểu hiện trên mặt, nhẫn nại, lừa gạt, cùng cả lợi dụng. Nhưng con người đối với đau đớn cũng có giới hạn chịu đựng mà thôi. Randall cố gắng chớp chớp mắt, nhãn cầu dù nhìn gần cũng như bị bông tuyết che kín võng mạc, toàn bộ thế giới, tất cả đều là một màu trắng chán ghét, đầu đau càng ngày càng nghiêm trọng, Thanh niên cuối cùng vô lực nhắm lại hai mắt. Tay từ từ buông thõng. Ánh chiều tà chậm chạp di động. Trong phòng an tĩnh tựa hồ không có sự sống. Có lẽ đã một thế kỉ trôi qua --- hoặc có thể lâu hơn, Randall rốt cục khôi phục được chút ý thức, hắn mơ mơ màng màng nghe thấy cửa trước truyền đến tiếng động “không bình thường” --- biểu thị nơi này đã không còn an toàn.  Thanh niên tóc vàng cố gắng chống tay ngồi dậy, một giây sau lại lập tức té trở về trên ghế sofa. Hắn cúi đầu hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nghĩ mặt mũi đời này hôm nay đều mất hết. Hắn nghĩ thế, đầu óc lại không nghe sai sử mà ngấp nghé trạng thái đình công. Randall không thể không dùng đầu móng đâm sâu vào trong lòng bàn tay, hi vọng xa xỉ có thể dùng loại đau đớn bé nhỏ không đáng kể đấy áp chế một mảnh hỗn loạn trong đại não, nhưng hành động tự mình hại mình đáng thương này trên thực tế cũng không nhân từ cấp cho hắn một tia thanh tỉnh nào. Thanh niên tóc vàng dốc hết sức mình, hắn lấy xuống khẩu Glock giấu ở sau lưng, không tiếng động lên đạn, thanh niên cảm thụ sức nặng của vũ khí trên tay, sau đó lẳng lặng đem tay giấu vào trong ngực. “Rầm!” Thanh âm phá cửa hùng hồn truyền đến, có vẻ như vừa có người dùng sức mạnh người thường khó có thể làm được đá văng cửa phòng của Mr.James. Bruce Stewart đột nhiên xuất hiện ở cái nơi mà đặc công của y vĩnh viễn cũng không ngờ y sẽ đặt chân đến.  Nam nhân tóc tối màu sải chân bước qua đống “tạp vật” nằm ngang dọc trên mặt đất, áo khoác của y tại căn phòng yên tĩnh như nước lặng bị bám một tầng bụi mỏng. Ánh mắt Bruce Stewart dừng một giây trên đầu tóc vàng có chút ảm đạm lấp ló trên chiếc sofa cũ nát. Người nọ dùng một loại tư thế quái dị co ro trên chiếc ghế chật hẹp, nằm im không nhúc nhích, an tĩnh đến mức ngay cả tiếng hô hấp cũng không có. Nhãn cầu Bruce co rút, sau đó vươn tay chạm vào gáy nam nhân tóc vàng. Ngay một giây sau, thanh niên tóc vàng ngỡ tưởng đã chết đột nhiên bật dậy, rút khẩu Glock giấu kín trong thân thể ra, họng súng đen xì nhắm thẳng vào ấn đường người đối diện. Khoảng cách giữa hai người quá gần, thời điểm Randall bật dậy xém chút nữa va phải Bruce. Nam nhân tóc đen lớn tuổi hơn phản ứng cũng không chậm, y không lùi về phía sau, ngược lại đem thân mình tiến lên, một tay chộp lấy tay cầm súng của Randall kéo về phía trước, một tay khác nhanh như chớp giật nắm chặt bả vai của đặc công tóc vàng. Randall bóp cò. Thanh âm đạn rời nòng súng kích thích màng nhĩ cùng với thần kinh yếu ớt của Randall, hắn mãnh liệt giật giật thân mình. Thanh niên tóc vàng lảo đảo bước lên phía trước một bước. Bruce mặc kệ cho viên đạn kia xẹt qua ngay sát bên tai, va phải gia cụ sau lưng, phát ra tiếng động giòn vang. Y mặt không đổi sắc, dùng sức đỡ lấy Randall thân thể lảo đảo muốn ngã. Khí lực toàn thân Randall dành dụm được sau một phát súng nhanh chóng hao hụt gần hết, đau đớn kịch liệt lại tiếp tục tập kích đại não, hắn chỉ kịp nhận ra thân ảnh của người xuất hiện trong nhãn cầu là ai, rồi suy sụp ngã xuống. “Sir...” Thanh âm đặc công tóc vàng gần như không thể nghe thấy, nhưng vẫn thấp thoáng nghe được âm cuối hơi nâng cao, quả thật rất giống như mang theo ý cười. Bruce đỡ lấy thân thể ngã ra phía trước của Randall. Thân hình đặc công cao lớn, giờ phút này không có gì chống đỡ, trọng lượng toàn thân nặng nề tựa vào người Bruce. Bruce khẽ nhíu mày. Y vẫn có thể ngửi được mùi vị nhàn nhạt trên người Randall, Omega khi động dục có mùi vị ngọt ngào đặc biệt, trộn lẫn với hương cồn gay mũi cùng khói bụi xung quanh, như có như không len lỏi vào xoang mũi. Bruce siết chặt tay, không để Randall trượt khỏi ngực của mình. Đôi mắt nâu thẫm lạnh lùng đảo qua đống thuốc màu trắng rơi vương vãi, gương mặt vô biểu tình của Bruce như phủ thêm một tầng băng mỏng. Y không ngừng lại nữa, hai tay dứt khoát dụng lực, đem cả người Randall vác lên vai, bước nhanh ra khỏi phòng. Bóng tối dần dần buông xuống. Không một ai dám đối với vẻ mặt phá lệ dọa người của vị trưởng quan tối cao Bộ chỉ huy đặc biệt vô duyên vô cớ mất tích hai canh giờ tới lúc trở về còn vác theo một thanh niên tóc vàng đang hôn mê bất tỉnh mà lên tiếng dị nghị. Garcia cũng sáng suốt bảo trì trầm mặc. Nàng chưa từng thấy Bruce trực tiếp đem cảm xúc bộc lộ ở trên mặt như vậy, cho dù hiện tại thật ra cũng chỉ là mặt không cảm xúc phát ra áp suất thấp “Người lạ chớ gần”. Lại thêm một vị đặc công không gì không làm được vừa mới kháng lệnh đang bị vắt ngang trên vai, Garcia sâu sắc cảm thán, ngày hôm nay thật quá dài rồi... _Hết chương 9_ _Chú thích_  1. Glock  <img alt="" src="https://static./chapter-image/ly-luan-nang-cao-to-chat-cua-dac-cong-omega/latest.jpg" data-pagespeed-url-hash=1516222394 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>Glock là một loại súng ngắn tự động được sản xuất bởi công ti Glock GmbH, Áo. Súng bắn nhanh, nhẹ, có nhiều đạn trong băng, khẩu trên hình là Glock 18C, còn không biết bạn Randall sử dụng khẩu Glock nào _Góc lảm nhảm_ MarS: Cái củng cố tề để cái chi bây giờ? Tui thấy thuốc kích thích ok đó, cái này nó có tác dụng như doping ấy~ Míu: Nghe thuốc kích thích như kiểu xuân dược ấy...kiếm tên khác đi. MarS:Không lẽ mình để Redbull? Míu: Bò húc đi cho thuần việt. Míu: Cái này là thuốc gây nghiện, lại có tác dụng nâng cao tố chất... MarS: Ma túy!!! Míu: Cần sa cũng được:))  MarS: Cái này được nè, thuốc kích thích nhưng thật ra không phải thuốc kích thích dù ai cũng nghĩ nó là thuốc kích thích. Míu: Ê được đó.... (tiếp tục lảm nhảm trong 45’ tiếp theo....)