"Không được phép cho con trai mình nghịch súng, nhất là khi nó còn chưa học nói!"
Randall rụt cổ, hắn ngồi xổm trước cái nôi trẻ em, cẩn thận dè chừng nhìn nhìn Bruce. Người đàn ông tóc đen sắc mặt khó coi.
—— Đứa con đầu lòng mũm mĩm của bọn họ lúc này đang ôm một khẩu M9 ngủ cực kì say sưa. Cánh tay ngắn cũn trắng mập ôm lấy thân khẩu súng lục đen nhánh, nhìn qua khiến người kinh hồn táng đảm.
<img alt="" src="https://static./chapter-image/ly-luan-nang-cao-to-chat-cua-dac-cong-omega/1280px-M9_Pistol_with_M9_Pistol_Rail_System.jpg" data-pagespeed-url-hash=843501890 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
*Súng lục M9
Randall đương đầu với lửa giận ẩn ẩn của Bruce, chột dạ cười cười, sau đó liền nhanh chóng bày ra giọng điệu cây ngay không sợ chết đứng: “Trước sau gì cũng phải bồi dưỡng ‘tương lai’ của Steve mà!”
Bruce liếc thoáng qua Randall, cười lạnh: “Tương lai gì?”
Randall nghẹn một chút, nhanh chóng bịa ra một cái lí do: “Con kế nghiệp cha!”
Bruce cười hừ một tiếng: “Cái nào?”(Ý Bruce là kế nghiệp anh ý hay kế nghiệp Randall) Trên mặt người đàn ông tóc đen không có dù chỉ nửa điểm cảm xúc, nhìn qua đáng sợ vô cùng, thế nhưng trong cặp mắt nâu trầm lại lóe lên giảo hoạt như trêu tức.
Kiêu ngạo trên người thanh niên tóc vàng nhạt đi không ít, hắn ngồi bệt xuống đất, lầu bầu: “Được rồi em biết Steve là Alpha, sau này nó sẽ trở nên giống anh.” Randall ngẩng đầu nhìn bạn đời của mình.
Bruce chỉ biết thở dài. Lạy chúa, y vô pháp kháng cự cặp mắt xanh biếc ủy ủy khuất khuất lóng lánh ánh nước kia.
“Đừng ngồi dưới đất, rất lạnh.”
Randall nhếch môi cười.
“Vậy anh có thể nâng em dậy không?” Hắn mặt dày mong đợi mà hỏi.
Người yêu của hắn dùng hành động thực tế đáp lại hắn.
Thanh niên tóc vàng bị một nụ hôn vô cùng ôn nhu chiếm đoạt thần trí, hai chân hắn như nhũn ra, hoàn toàn phó mặc cho Bruce.
- -------------------------------------------
“Mắt đặt trên ống ngắm, nhìn thẳng, đúng rồi...bây giờ mở ra chốt an toàn...”
"Randall James! Chúng ta trước đây đã bàn về chuyện này!"
Thanh niên tóc vàng rụt cổ. Hắn thả lỏng cánh tay đang giúp con trai đỡ súng, quay đầu nhìn lại, Bruce đang đứng trước cửa trường bắn. Thanh niên tóc vàng cười ngượng một cái, hắn nhìn tức giận rõ ràng triển lộ trên mặt người yêu, cố gắng bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội. Randall vừa mới đeo tai nghe cách âm dùng khi tập bắn cho Steve, con trai mới sáu tuổi của bọn họ hiển nhiên cũng vì thế mà không biết chuyện đang xảy ra lúc này, vẫn tập trung nhìn chằm chằm vào bia ngắm phía trước, hai tay nhỏ xíu cầm khẩu súng lục mini, run run rẩy rẩy.
Bruce hừ lạnh một tiếng, bước nhanh về phía này, “Tôi đã nói rồi, không được để con trai mình nghịch súng.”
Randall biện hộ: “Anh chỉ bảo là khi con nó chưa biết nói thôi, hiện tại nhóc Steve đã nói được rồi còn gì.”
Bruce mặt không đổi sắc.
"Daddy?"
Steve cuối cùng cũng nhận ra bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai vị phụ thân, nhóc xoay người lại. —— Khẩu súng trong tay cũng theo đó hướng thẳng về phía này.
Bruce và Randall phản ứng đều không chậm, ngay lập tức cúi thấp người, né tránh đường đạn từ họng súng đen ngòm trên tay nhóc con nhà mình, lúc này đây sắc mặt Bruce thật sự xanh mét. Y tháo tai nghe trên đầu Steve, tận lực hạ thấp giọng nói đã muốn tức đến nổ phổi của mình.
“Về phòng của con đi, Steve.”
Bé con rụt cổ, cặp mắt xanh lam ái ngại đảo một vòng trên người hai vị phụ thân, sau đó nhanh tay nhanh chân chuồn khỏi nơi này.
Cục tức trong ngực vẫn chưa thể tan đi, y quay đầu lại nhìn Randall, người yêu của y biểu tình kiêu ngạo đứng khoanh tay trừng lại y. Lần này Randall hoàn toàn không hề có ý định thỏa hiệp.
Sau đấy, Randall James – người yêu, bạn đời hợp pháp của phó cục trưởng CIA Bruce Stewart, bỏ nhà đi bụi.
Sau khi ‘lại’ sử dụng đặc quyền của CIA để xác định vị trí của ‘người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy’, Bruce mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm cái chấm nhỏ màu đỏ nhấp nháy gần một tiệm bánh ngọt, dùng ánh mắt tựa như tia X-ray thành công chặn lại tiếng cười của Garcia trong cổ họng.
Steve hiện tại đã có thể tự mình đi học, nhóc đeo cặp sách đi về hướng phố Oak, vừa đi vừa nghĩ về chuyện ngày hôm qua. Daddy với papa hình như vì chuyện học bắn của nhóc mà cãi nhau to. Lông mày trên mặt bé con nhíu nhíu, ----- Papa của nhóc sáng nay thậm chí còn không thèm ngồi cùng bàn ăn sáng với daddy. Daddy nói Randall giở chứng ấu trĩ, có điều, Steve cũng không thực sự hiểu được những lời này của y...Có lúc nào Randall papa không ấu trĩ sao?
Một kẻ lạ mặt vẫn luôn bước gần bước xa bám theo sau Steve. Nhóc nhìn hình ảnh phản chiếu trên tủ kính của cửa hàng ven đường vài lần, xác nhận kẻ kia thật sự theo đuôi nhóc!
Oak Square là một khu không đông dân cư, vô cùng an tĩnh. Steve không còn cách nào khác ngoại trừ việc tiếp tục đi thẳng về nhà. Nếu Randall không ở, nhóc vẫn có thể dùng thiết bị cảnh báo trong nhà báo tin cho daddy.
Khoảng cách nhóc về đến nhà ngày càng gần thì kẻ theo đuôi phía sau cũng ngày càng bám sát. Kim loại lạnh như băng đặt sau lưng nhóc. Bé con Steve sợ hãi khẽ run rẩy. Nhóc cũng không hề quay đầu nhìn lại. Một giọng nam trầm thấp ra lệnh cho nhóc mau chóng bước lên gõ cửa như bình thường.
Steve căng thẳng nuốt nước bọt, nhóc cố gắng bảo trì bình tĩnh, sau đó gõ cửa. Kẻ dùng súng uy hiếp nhóc đứng nép vào một góc khuất bên cạnh cửa. Nhóc có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.
“Dám lên tiếng thông tri cho người trong nhà thì mày cũng toi đời, nhóc con.” Giọng kẻ kia khàn khàn, tựa như một rắn độc, rầm rầm rì rì chảy vào trong tai Steve.
Có người ở nhà. Chất giọng nhàn nhã quen thuộc của Randall papa vang lên, “Steve?” Steve nghẹn ngào sụt sịt mũi. Thanh âm của Randall khiến nhóc trong nháy mắt bình tĩnh. Tựa như toàn bộ nguy hiểm đều được cách li ở ngoài, một phân nguy hiểm cũng không thể chạm đến nhóc.
Steve nghe thấy tiếng dép lê lẹp xẹp trên sàn nhà, cửa sau đó mở ra.
Trên miệng Randall vẫn còn ngậm một que kem nhìn qua có thể đoán được trước khi bị tiêu diệt thì cũng không hề nhỏ, hắn liếc nhìn con mình một cái, sau đó vội vội vàng vàng mà mở rộng cửa.
Steve thật không biết phải diễn tả tâm tình của mình lúc này thế nào, —— có lẽ đây chính là cảm giác của daddy mỗi khi phát hiện ra hành động của Randall hoàn toàn đi ngược lại với dự đoán của mình. Nhóc muốn lên tiếng cảnh báo Randall, có một người xấu muốn thực hiện hành vi cướp bóc đang núp đằng sau cánh cửa, súng còn đang đặt trên lưng nhóc đây nè!! Thế mà papa thân mến của nhóc nhìn cũng không thèm nhìn cứ thế mà đi luôn!! Steve thật là muốn khóc quá đi (T w T).
“Sao còn chưa mau vào nhà? Kem sắp chảy hết rồi kìa, Steve!” Randall ồn ào la hét trong phòng khách. Cánh cửa được mở rộng hoàn toàn che khuất nhóc, Steve không biết vị papa tóc vàng của mình đang giải quyết đống đồ ngọt bị tan ra ở cái góc xó xỉnh nào rồi.
Tên cướp bước ra khỏi góc khuất cảnh cửa, đứng đằng sau nhóc.
Steve nghe thấy tiếng bước chân của Randall lần thứ hai truyền lại đây. “Nhóc con, chết dí ở cửa làm cái gì thế?” Steve cắn răng, gào thét trong lòng ---- Papa, không cần lại gần, kẻ kia có súng!
Tên cướp sau lưng nhóc vì vị phụ thân sơ suất chủ quan này mà cười nhạo ra tiếng.
Giây kế tiếp Steve mở to hai mắt vì ngạc nhiên, nhóc thấy Randall xuất hiện trong tầm nhìn của mình, súng trong tay đã lên đạn.
“Papa, tên này là người xấu.”
Randall nhẹ nhàng mỉm cười, hắn hất cằm với kẻ đứng sau lưng Steve, “Thả đứa trẻ.”
Kẻ kia có hơi kinh hoảng, nhưng cũng không có ý định buông vũ khí đầu hàng, gã uy hiếp nói: “Mày có súng, tao cũng có súng, mặt khác, con của mày còn đang nằm trong tay tao.”
Randall thở dài, hắn vô cùng thành khẩn mà nói: “Có súng cũng không nhanh bằng tao nha.”
Steve nhìn thanh niên tóc vàng lộ ra một nụ cười giảo hoạt đặc trưng, hai mắt xanh biếc lòe lòe tỏa sáng, nhóc đột nhiên lại cảm thấy máu vốn đã lạnh đến đóng băng nay lại tăng tốc chảy dọc khắp cơ thể. Nhóc tin tưởng papa.
Ngón tay đặt trên cò súng của tên cướp giật giật, cố tình hạ giọng nhằm tăng thêm vài phần lực uy hiếp cho bản thân.“Nếu như mày còn muốn bảo toàn an nguy cho con mày, mau buông súng xuống!”
Randall chớp chớp mắt, hắn nhìn kẻ trước mắt đã nhịn không được mà kích động, đối phương huơ huơ khẩu súng qua lại trên đỉnh đầu Steve. Thanh niên tóc vàng nguy hiểm híp mắt. Hắn vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa nói với Steve: “Hôm nay Randall muốn dạy cho con một việc.” Hắn cười càng thêm rạng rỡ, “Nếu có kẻ xấu muốn làm hại đến người mà con yêu quý, thì tương lai của gã chỉ có một, chết!”
Steve tựa hồ còn chưa kịp hiểu hết lời hắn nói, tiếng súng nổ đã vang lên.
"Đoàng!"
Đồng thời ngay vào lúc đó, Steve cảm giác được có một cánh tay tựa như kìm sắt kéo mạnh nhóc sang một bên, nhanh đến mức nhóc còn chưa kịp làm ra phản ứng. Tiếp đấy, một cái ôm bao trùm lấy nhóc, chặt chẽ lại ấm áp. Thanh âm Randall quanh quẩn cạnh bên tai nhóc, “Không cần nhìn.”
Mùi máu chậm rãi lan ra khắp phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Steve thoáng chốc trắng bệch.
Viên đạn kia chuẩn xác ghim vào giữa ấn đường của kẻ bắt cóc, thân xác gã đàn ông cao to ngã xuống, phát ra tiếng vang nặng nề.
Steve vùi mặt vào trong ngực Randall, nhóc có thể nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt trong lồng ngực papa, thế nhưng thanh âm thanh niên tóc vàng vẫn bảo trì được giọng điệu ngả ngớn vốn có.
“Giờ này chắc kem cũng chảy hết rồi, nhưng mà vẫn còn hai cái bánh ngọt nha.”
Steve nghẹn ngào thút thít một tiếng.
Thanh niên tóc vàng thoáng do dự, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đặt tay lên đầu con trai, vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nhóc. “Không có việc gì, papa ở đây.”
Steve ôm chặt lấy hắn.
Sau khi ăn hết hai cái bánh ngọt, sắc mặt Steve đã không còn tái nhợt như trước. Randall đưa cho nhóc một li chocolate nóng. Bé con ngẩng đầu nhìn hắn.
“Daddy bảo, con mà tiếp tục ăn giống Randall, có ngày sẽ bị bệnh tiểu đường.” Steve như nghĩ tới cái gì, sau đó lại hỏi,“Bệnh tiểu đường là cái gì cơ?”
Randall cười rộ lên.
Steve nhìn papa tóc vàng của mình ôm bụng cười lăn lộn trên ghế, tựa như một đứa trẻ mãi không lớn - nhóc ông cụ non mà nghĩ. Bé con nhấm nháp li chocolate nóng, cảm giác khí lực dần trở lại thân thể. Nhóc nhìn khẩu súng đen nhánh bị Randall tùy tiện giắt trên lưng quần jean rộng thùng thình, tựa như nó chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém. Cái người xấu ở cửa ra vào, --- lúc này đây hẳn đã thành người chết đi?
Steve đột nhiên hỏi: “Đây là du hý của ngài sao, papa?” Chỉ khi nào nhóc thực sự nghiêm túc mới gọi Randall là papa. Thanh niên tóc vàng này lúc nào cũng như một đứa trẻ to xác (đại hài tử), nhóc muốn biết, đây là du hý của đại hài tử hay sao?
Randall nhìn đứa nhỏ thông minh hơn người trước mặt. Hắn hơi mỉm cười: “Cũng coi như đi.”
Nổ súng giết người là bản năng của ta, hóa giải hiểm nguy đã sớm thành một trò chơi đối với ta. Chính là bởi vì con, đối với ta, tánh mạng của con so với ngàn vạn sinh mệnh đang sống kia là bất đồng. Cảnh tượng vừa rồi, ta thực sợ hãi, nhưng đấy cũng là trách nhiệm của ta.
Thanh niên tóc vàng dùng sức vò một đầu tóc đen của Steve, hắn nói: “Đảm bảo an toàn cho những người quan trọng, chính là sứ mệnh của đại hài tử.”
Sau năm phút Bruce liền xuất hiện tại cửa nhà, bé con Steve cảm thấy nhóc ngày hôm nay đã chịu quá nhiều kinh hách, thế nên khi thấy một chiếc trực thăng ầm ầm vang vọng hạ cánh ngay trong sân nhà mình nhóc cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Người của Bộ chỉ huy đặc biệt ‘thu thập’ sạch sẽ thi thể nằm trên cửa ngay trước khi 911 tới. Về phần Bruce, y dứt khoát bước qua vũng máu trước cửa, đi thẳng vào phòng khách, thẳng thừng tuyên bố với hai con người một lớn một nhỏ đang si mê gặm bánh ngọt kia mình sẽ nghỉ làm nguyên tuần.
- -----
Sau khi nam nhân tóc đen kiểm tra xong năm vết đạn ngay ngắn chỉnh tề trên bia ngắm, bé con Steve được phê chuẩn một miếng bánh chocolate.
Còn Randall thì đạt được một nụ hôn so với bánh lại càng ngọt ngào hơn.
Toàn văn hoàn.
Truyện khác cùng thể loại
179 chương
12 chương
64 chương
53 chương
22 chương
35 chương
100 chương