“Tình huống của hắn rất tệ.” Bác sĩ Banner thấp giọng nói. Ông lau mồ hôi trên trán, sau đó chỉ đạo hộ sĩ bên cạnh đổi một loại thuốc tiêm khác.  Bruce đứng dậy, nghênh đón vị bác sĩ vừa bước ra từ phòng phẫu thuật.  “Tố chất thân thể Omega này rất tệ, nhưng không khó để nhìn ra hắn đã từng trải qua huấn luyện cường độ cao, trên cơ thể hắn khắp nơi đều là vết thương cũ.” Bác sĩ Banner có chút ngạc nhiên nhìn thoáng qua người đàn ông Beta bị tấm áo khoác che khuất hai tay, hướng Bruce nói.  “Em ấy có thể thuận lợi sinh đứa trẻ ra sao?” Bruce dứt khoát ngắt lời ông.  Bác sĩ chớp mắt, ông không biết vì sao đứng trước mặt người đàn ông tóc đen này bản thân mình lại vô cùng khẩn trương, thậm chí ngay cả lời nói cũng không tự chủ được mà trở nên gấp gáp: “Hẳn là có thể.” Bác sĩ Banner tạm dừng một chút rồi nói tiếp, “Nhưng chúng tôi không thể bảo đảm tính mạng của bệnh nhân.”  Bruce khẽ nheo mắt, y hất cằm về phía Roth, “Làm theo lời gã nói.”  Lúc này Banner mới nhìn kỹ Beta đứng cạnh người đàn ông tóc đen, đối phương nhìn qua có chút chật vật, trong mắt gã lập lòe ý đồ bất thiện.  Roth mở miệng, “Tôi nghĩ, muốn bảo toàn tính mạng bệnh nhân của anh, bắt buộc phải tiêm cho hắn chút thuốc kích thích.” Gã dừng một chút rồi mới tiếp tục dùng giọng điệu khiến người ta chán ghét kia nói: “Tôi có thành phần điều chế thuốc.”  Banner trợn mắt nhìn gã, “...Chuyện này chắc chắn là không được, bệnh nhân là trách nhiệm của chúng tôi, anh lại không phải bác sĩ.” Ông chuyển hướng sang Bruce: “Cậu cùng omega này quan hệ như thế nào?”  Bruce nhìn vị bác sĩ đột nhiên chẳng biết lấy dũng khí từ đâu ra, giọng điệu bình thản: “Tôi là bạn đời của em ấy.”  Những lời sau đó của Banner lập tức nghẹn lại trong bụng, ông sững sờ nhìn chằm chằm người đàn ông tóc đen khí tràng cường đại lại bình tĩnh lãnh đạm trước mặt. Bruce hơi đề cao âm điệu: “Tôi ủy quyền lại cho ngài Roth đây.” Y có phần khinh bỉ chán ghét mím môi, nhưng vẫn nói tiếp: “Thân thể người yêu của tôi tương đối đặc biệt, trước đây Roth là bác sĩ tư nhân của em ấy.”  Roth nhếch môi cười.  Gã biết rõ kết cục của chính mình, giờ phút này thứ duy nhất có thể khiến Roth cảm thấy thích thú, cũng chỉ còn lại việc nghiên cứu Omega “kỳ diệu” kia. Roth luôn có một loại tự tin cuồng vọng với bản thân, gã có thể khiến một người đứng lên chống lại thiên tính của chính mình, đồng dạng cũng có thể đưa họ ra khỏi vực sâu. Gã tin chắc bản thân có thể làm được điều này. Cứu vớt hay hủy diệt đối với gã mà nói không có gì khác biệt, duy nhất khác biệt chính là, thành quả nghiên cứu của gã sẽ tạo ra một sinh mệnh hoàn mỹ.  Roth nói với Bruce: “Thân thể hắn hiện tại quá mức suy yếu, thuốc kích thích có thể giúp hắn khôi phục một phần thể năng của đặc công Breakpoint.” Gã nở một nụ cười tựa như ác ma dụ hoặc: “Loại kích thích này đủ để hắn chống đỡ qua quá trình sinh nở.”  Bruce nhìn gã hai giây, “Sau đó thì sao?”  Trong mắt Roth tràn đầy nhiệt huyết điên cuồng quen thuộc của gã: “Sau đó tôi sẽ tiêm cho hắn thành quả mới nhất của mình.” Gã nhếch môi cười, trong cổ họng phát ra tiếng khùng khục đáng sợ: “Nó có thể tiêu trừ hoàn toàn tác động tạo nên từ cuộc giải phẫu Breakpoint lúc trước.” Gã chớp mắt nhìn về phía Bruce, làm một cái biểu tình giả lả chân thành, nói: “Khi đó, cậu sẽ có được một Omega trọn vẹn, thuần túy.”  Thần sắc Bruce vẫn lãnh đạm như cũ, y hỏi: “Cái giá là gì?”  Roth nâng cằm, gã giả mù sa mưa: “Trưởng quan cấp cao Bộ chỉ huy đặc biệt quả nhiên lúc nào cũng cẩn thận hơn người.” Gã nói tiếp: “Bất cứ chuyện gì trên đời cũng phải trả giá, huống chi là thành quả nghiên cứu khoa học vĩ đại như này, vật thực nghiệm đương nhiên phải gánh chịu nguy hiểm nhất định.”  Bruce mặt không đổi sắc, nhưng bác sĩ Banner không rõ đầu đuôi đứng cạnh bên lại có thể tinh tường nhìn ra quai hàm nghiến chặt của người đàn ông tóc đen. Ông bất cẩn đụng phải ánh mắt Bruce, lạnh lùng và sắc bén ẩn chứa trong đôi mắt nâu trầm khiến ông suýt giật bắn cả người.  “Tôi chỉ cần biết em ấy sẽ thế nào, Roth.”  Roth hàm ý bất minh nở nụ cười. Gã hiển nhiên nhìn thấy biến hóa trong mắt Bruce. Có vài loại người ấy mà, trong lòng rõ ràng sợ hãi muốn chết, mặt ngoài còn muốn dùng lãnh tĩnh để ngụy trang. Gã chậm rãi nói: “Tôi chỉ là không xác định được liệu ngài có thể chấp nhận được cái giá đó hay không.” Gã Beta nói tiếp: “Loại thuốc mới sẽ hoàn toàn tiêu trừ rào chắn được tạo thành trong não Omega của ngài sau giải phẫu Breakpoint*, đặc tính Omega của hắn sẽ hoàn toàn thức tỉnh —— bao gồm cả những thứ trước đó hắn đã cực lực khắc chế.”  *Lật lại những chương trước, kế hoạch Breakpoint thật ra là giải phẫu não bộ của Omega, xây dựng một rào chắn bao bọc, thiết lập một điểm gãy nhằm tạo ra sơ hở cho các Omega khắc chế thiên tính của bản thân.  “Ngài biết điều gì sẽ xảy ra với một người vay tiền dài hạn đột nhiên mất đi bảo lãnh tín dụng không?” Roth cười tủm tỉm nói, “Hắn cũng giống vậy. Kế hoạch Breakpoint sụp đổ lấy đi của hắn không chỉ có thể lực, còn có thân thể. Sau khi dùng thuốc kích thích hắn sẽ rơi vào hôn mê, thân thể cũng sẽ rơi vào trạng thái cực độ suy yếu. Nói cách khác, tỉnh lại là sống, ngủ chính là chết.”  Bruce khẽ nhướn đuôi mày, y nói: “Ông có thể đem phương thuốc giao cho bác sĩ Banner.”  Bác sĩ đứng cạnh bên không tình nguyện bảo Roth cùng ông đi điều chế thuốc.  Bruce đứng trên hành lang, y siết chặt nắm tay, bỗng nhiên cảm thấy mông lung.  Y thực sự cũng không biết liệu mình có thể thừa nhận được cái giá này hay không.  Phòng sinh.  Randall nhắm chặt hai mắt, đau đớn giúp hắn chật vật bảo trì thanh tỉnh, đèn mổ trên đỉnh đầu sáng chói khiến hắn đầu váng mắt hoa. Đau đớn ở bụng dâng lên từng trận lại từng trận, tinh thần hắn bị vò thành một đống hỗn độn vì đau. Hắn nghe được những người bên cạnh bận rộn tới lui, từng món đồ kim loại tiếp xúc với khay đựng phát ra tiếng vang leng keng, thanh âm mọi người dù chỉ thì thầm nói chuyện, lọt vào tai hắn lại giống như âm loa vang dội, từ ngữ đứt quãng, chỉ có điều đại não hắn lúc này đã mất đi khả năng lý giải ý tứ trong lời bọn họ.  “Trước khi sinh...cần duy trì liên tục...Mau đi gọi bác sĩ Banner...”  “A...a...” Randall định hít một hơi thật sâu ý đồ bảo trì nguồn khí oxy cho chính mình, nhưng đau đớn mãnh liệt đột nhiên ập tới như sóng dữ khiến hắn giật nảy người. Tiếng kêu rên trong cổ họng mơ hồ bật ra khỏi miệng. Thanh niên tóc vàng túm chặt ga trải giường dưới thân, cảm giác từng ngón tay đều đang run rẩy.  Chết tiệt.  Có bác sĩ đi ra từ phòng sinh. “Hắn bắt đầu có dấu hiệu sinh, vị trí thai nhi không tốt lắm, đau bụng dự sinh khả năng sẽ duy trì liên tục mười mấy tiếng, anh có thể vào bồi cạnh hắn.”  Khi nhìn thấy mái tóc vàng kim ướt đẫm mồ hôi của Omega nhà mình Bruce lại không biết phải nói gì. Y đã rất nhiều lần chứng kiến đặc công của mình bị thương, đổ máu, thậm chí kề cận cái chết, đáy lòng y cũng từng căng thẳng, sợ hãi, thậm chí là âm thầm cầu nguyện, thế nhưng y chưa bao giờ trải qua cảm giác thống khổ đan xen hạnh phúc như thế này. Đúng vậy, người yêu của y, Omega tóc vàng này, vận mệnh giữa hai người bọn họ đã gắn liền với nhau, hắn bị đau đớn tra tấn, mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt tái nhợt, nhưng sinh mệnh đang ở trong thân thể hắn, là minh chứng của hai người bọn họ.  Bruce chậm rãi bước qua.  Randall bị đau đớn hành hạ đến mơ mơ màng màng nhưng không thật sự mất đi ý thức, mắt hắn vẫn mở to, đồng tử sắc xanh có chút phóng đại, Bruce cúi người xuống, nhìn sâu vào quang mang chói mắt trong đôi mắt xanh kia.  “Sir....”  Bruce ngẩn ra. Tay y chậm rãi vuốt qua từng lọn tóc vàng bị mồ hôi thấm đẫm trên trán Randall, nói: “Tôi ở đây.”  Randall chậm chạp chớp mắt, hắn tựa hồ mãi một lúc lâu sau mới kịp phản ứng bản thân vừa dùng lại xưng hô đã thật lâu rồi không gọi. Mỉm cười trên khóe môi thanh niên tóc vàng nhuốm màu mệt mỏi, hắn cố gắng dùng giọng nói của mình pha chút trò vui: “Em cứ tưởng là ảo giác. Đừng nghĩ rằng em sẽ lại ngoan ngoãn phục tùng anh như cái thời chết tiệt bán mạng ở CIA, Bruce.”  Bruce mỉm cười, y ngồi xuống bên cạnh Randall, nhìn chăm chú vào omega của y. “Khi đó em cũng có khi nào ngoan ngoãn nghe lời đâu.” Y nhìn khuôn ngực Randall phập phồng bởi hô hấp dồn dập, nói: “Em luôn thích khiêu khích tôi, đặc công James.” Y mỉm cười nhìn Randall, “Có lẽ tôi đối với em cũng có phần nghiêm khắc quá mức.”  Trưởng quan cấp cao Bộ chỉ huy đặc biệt rất ít khi dùng xưng hô đầy đủ cả chức vụ lẫn họ tên như vậy, thường thì nó đại biểu cho cảm xúc tức giận của y. Thế nhưng lúc này đây, dù đang lênh đênh giữa từng cơn đau quặn thắt, Randall vẫn có thể khẳng định chính mình nghe ra được tư vị sủng nịch cưng chiều khiến người ngọt đến ê răng trong đó.  Thật giống như tất cả sự lãnh đạm cùng khước từ của người đàn ông tóc đen này trong suốt quãng thời gian trước đó đều là do y thực sự không có cách nào buông xuống uy nghiêm của bản thân để bộc lộ ôn nhu với Randall.  Randall khép mắt, ngụy trang cho chất lỏng tràn ngập trong đôi mắt xanh là bởi vì đau đớn.  Bruce mỉm cười bao dung, y vươn tay gỡ từng đốt ngón tay đang siết chặt lấy ga giường của Randall, sau đó đặt vào trong lòng bàn tay mình, nắm lại.  “Em có thể gọi tôi là sir, hoặc là Bruce, thế nào cũng được, chỉ cần em thấy thích.” Bruce nói: “Em là vương bài của tôi, là người gắn bó với tôi, cũng là người yêu của tôi. Đặc công Randall James.”  Randall nắm chặt tay bruce. Đau đớn vẫn còn ở đó, chưa lúc nào biến mất, cảm giác bụng trướng căng như muốn rách vẫn luôn tra tấn thần kinh của hắn, thế nhưng Randall phát hiện mình vẫn còn hơi sức để bịn rịn quyến luyến chút hơi ấm truyền tới từ trong lòng bàn tay Bruce. Nơi làn da bọn họ tiếp xúc, ấm áp lại chân thật. Randall gian nan nhìn lại phần bụng nhô cao của mình, hắn biết nơi ấy có một sinh mệnh giống như kỳ tích sắp xuất hiện, mà hai người cha của con đều đang ở bên cạnh con, tay nắm chặt tay.  Bên ngoài rất tối, bóng đêm trước bình minh luôn là khoảnh khắc u tối nhất.  Bác sĩ Banner từ nơi điều chế thuốc trở về, Roth đi theo phía sau. Gã Beta không được phép tiến vào phòng sinh, gã đứng bên ngoài, cách tấm kính thủy tinh đục nhìn bóng người mơ hồ bên trong, nở một nụ cười vặn vẹo ngóng trông.  Bruce nhìn những giọt mồ hôi lăn xuống từ vầng trán đầy đặn trơn mịn của thanh niên tóc vàng, trượt vào trong cổ áo bệnh nhân, hơi thở của người yêu phả ra ngay cạnh y, gần đến mức có thể cảm nhận được độ ấm và ẩm thấp. Khí vị Omega trong không khí dần nồng đậm, nhưng Bruce phát hiện bản thân cũng không hề sinh ra loại dục vọng điên cuồng đã ăn sâu vào bản năng Alpha. Trong mắt y chỉ còn lại Randall, không liên quan tới ham muốn sinh lý, chỉ thuần túy là những cảm xúc ôn nhu mềm mại. Yêu người này đã trở thành thiên tính của y.  Sau đó y lần đầu tiên nghe thấy đặc công của y dùng chất giọng pha lẫn chút giọng mũi, mềm nhẹ thỉnh cầu.  Randall nói, “Ở lại, Bruce.”  Đau đớn tựa hồ cũng không thể thay đổi bản chất bướng bỉnh của Randall, cho dù từng đốt ngón tay siết chặt tay Bruce đến trắng bệch cũng không muốn phát ra tiếng, trên môi Omega xinh đẹp này đều là vết máu tự mình cắn ra. Các bác sĩ và hộ sĩ đứng trong phòng không ai là không nghe được tiếng răng của thanh niên tóc vàng nghiến vào nhau ken két.  Bruce gật đầu với bác sĩ Banner.  Giọng nói Banner nghiêm túc: “Cậu Randall, hiện tại tôi sẽ tiêm cho cậu một loại...thuốc mới.” Ông đắn đo hồi lâu, không biết nên hình dung loại thuốc chích cầm trong tay ra sao —— cái loại “thuốc kích thích” được cung cấp bởi tên “bác sĩ tư nhân” thoạt nhìn toàn thân bất lương chẳng rõ từ đâu chui ra kia. Ông nói tiếp: “Thân thể của cậu trải qua thời gian dài suy yếu, dùng thuốc có thể sẽ xảy ra phản ứng phụ, nhưng nó sẽ trợ giúp cậu thuận lợi sinh sản.”  Randall gật đầu, hắn mở miệng phát ra thanh âm khàn khàn: “Đừng dông dài nữa.”  Kim tiêm sáng lóe tiêm vào dây truyền dịch. Randall nhìn chất lỏng từng giọt từng giọt rơi xuống, dưới ánh đèn hắt ra phản quang đến chói mắt. Hắn tưởng tượng ra viễn cảnh những giọt chất lỏng đó sẽ theo ống truyền dịch chảy vào mạch máu, sau đó nhanh chóng chảy xuôi khắp toàn thân rồi trở về trái tim, lại càng hy vọng thứ này có thể giúp hắn giảm bớt đau đớn.  Bruce nheo lại mắt.  Trên gương mặt đặc công của y tựa hồ bớt đi chút đau đớn, nhìn qua có chút hoảng hốt. Đồng tử xanh lam thoáng chốc phóng đại. Một giây sau đó, Randall gần như là cả người bắt đầu run rẩy kịch liệt, hắn đột nhiên siết chặt tay Bruce, gian nan xoay mặt lại đây.  “Là...thuốc...kích...thích?”  Randall rất quen thuộc cảm giác này, thứ mà hắn đã cai nghiện từ lâu, hắn cảm giác được sức lực một lần nữa tuôn trào trong cơ thể, mệt nhọc và vô lực bị đau đớn tra tấn đang từ từ tiêu tán. Hắn đang dần dần lấy lại sức lực.  Nhưng Randall vẫn luôn biết, muốn có được thứ sức mạnh này thì cần phải trả giá đại giới, tỷ như việc hắn ỷ lại vào thuốc giống như một con nghiện ỷ lại vào thuốc phiện, tỷ như cơ thể bắt đầu nhanh chóng suy nhược sau khi hắn vì con của hai người mà ngừng sử dụng nó.  Bruce dùng sức nắm chặt tay Randall, lúc này đây y rõ ràng nhìn thấy sự sợ hãi trong đôi mắt của đặc công tóc vàng.  “Em sẽ không có chuyện gì.” Bruce nói, y lại lặp lại lần nữa: “Em sẽ không có chuyện gì cả.”  Randall cắn chặt răng, hắn ngẩng đầu nhìn Banner: “Sau đó là gì.” Banner không đáp lại, ông quay người ra hiệu với bác sĩ gây mê. Randall cười nhạo một tiếng, nhìn người mặc áo blouse trắng kia tiêm thuốc mê vào cơ thể mình. Sau khi được tiêm thuốc kích thích, thanh niên tóc vàng tựa hồ giảm bớt được rất nhiều đau đớn, tuy rằng sắc mặt vẫn trắng bệch dọa người như trước, nhưng ít ra hắn đã có thể liền mạch nói chuyện, tinh thần cũng có vẻ tốt lên không ít.  “Nó vô dụng.” Randall nói, hắn lắc lắc đầu, “Thuốc mê sẽ không có tác dụng.”  Thuốc kích thích chảy trong máu hắn bắt đầu phát huy tác dụng, trong đôi mắt xanh của nam nhân rút đi khiếp sợ và hoảng hốt khi nãy, lần nữa trở nên sắc bén. “Thứ đồ chơi kia đối với tôi giống như thuốc lắc vậy.” Hắn thấp giọng nói.  Bác sĩ gây mê nhìn đồng hồ, thuốc gây mê quả thực không có tác dụng, ánh mắt thanh niên tóc vàng vẫn bức người như trước nhìn chằm chằm vào anh ta, không có chút biểu hiện nào là sẽ mê man. Mồ hôi như hạt đậu từ trên trán vị mặc blouse rơi xuống, anh ta mồ hôi đầm đìa chuẩn bị tăng liều thuốc gây mê.  Bruce rốt cục mở miệng đánh vỡ im lặng: “Không cần tiêm thêm thuốc mê vào nữa.”  Người đàn ông tóc đen nắm chặt tay Randall, y nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẳm tựa biển sâu kia. “Chúng ta để tên nhóc kia chui ra đi.”  Khóe môi Randall xẹt qua một nụ cười. Một khắc này đây, điên cuồng chảy xuôi trong máu đã hoàn toàn đánh bại sự yếu đuối, trong mắt thanh niên tóc vàng lóe ra quang mang khiến người khiếp sợ.  Bác sĩ Banner không hiểu được bệnh nhân vừa nói với ông câu gì, mặc dù thính lực của ông không có vấn đề gì nhưng ông thật sự không cách nào tiếp thu được nội dung trong câu nói đó.  “Cứ như vậy mà mổ, để đứa bé này ra đời đi.”