Randall ở lại “nhà” Bruce. Hắn mặc áo T-shirt cotton rộng thùng thình, cả ngày ở trong nhà lắc lư.  Bruce rất ít khi có mặt, nhưng Randall biết xung quanh ngôi nhà này luôn có rất nhiều đặc công giám thị, ai ai cũng đều là tâm phúc của Bruce, không ít trong số đó còn do chính tay Randall huấn luyện ra. Nhưng có lẽ bọn họ cũng không biết rõ thân phận của đối tượng trong nhiệm vụ trên mặt chữ là giám thị nhưng thật ra phải bảo vệ này là gì.  Khi Randall phát hiện Bruce muốn giam lỏng mình thì cũng không hề có ý phản đối, hắn lười biếng làm ổ trên đống gối dựa mềm mại trên ghế sofa, chăm chú dõi theo trận bóng hừng hực khí thế trên TV, mãi cho đến khi thân ảnh Bruce cùng với tấm áo bành tô màu đen quen thuộc khoác trên người sắp chìm vào góc tối khuất bên cạnh cửa, hắn mới chậm rãi lên tiếng.  “Ừm, dù sao em cũng không có chỗ nào để đi, cảm ơn anh đã để cho em ở lại nhà của anh.”  Thanh niên tóc vàng nhìn tiền đạo trên màn hình đánh đầu vào lưới, Bruce bước nhanh về phía cửa chính, vạt áo bành tô xẹt nhanh qua Randall và màn hình đang không ngừng hắt ra ánh huỳnh quang. Randall nghe tiếng cánh cửa đóng lại, mang theo một chút kích động và vội vàng khó phát giác. Hắn liền lộ ra một nụ cười giảo hoạt đắc ý như hồ ly.  Bộ chỉ huy đặc biệt.  Việc Breakpoint no.4 phản bội đã được che dấu không chút vết tích, vết máu trên sàn được tẩy sạch, mùi khói thuốc súng trong không khí đã tiêu tán hầu như không còn, nhưng sóng to gió lớn mà nó gây nên lại chỉ mới bắt đầu.  Bruce nghe thấy tiếng bước chân của chính mình nện trên sàn nhà trơn bóng, Bộ chỉ huy đặc biệt vẫn luôn là bộ dáng vắng lặng, nhịp nhàng hoạt động với tần suất cao, trước giờ chưa từng thay đổi.  Ánh mắt của tất cả mọi người đang ngồi trong phòng họp lập tức nhìn về phía này ngay khi cửa được mở ra. Bruce đi tới, thoạt nhìn bình tĩnh thong dong, cước bộ dưới chân trái lại vô cùng nhanh nhẹn, vạt áo bành tô đen theo từng chuyển động của y mà phập phồng, tựa như không khí quấn quýt.  “Buổi sáng tốt lành, các vị.”  Quan viên CIA cấp cao đang ngồi ồn ào gật đầu chào hỏi, trưởng quan tối cao Bộ chỉ huy đặc biệt hơi nâng cằm, trong phòng liền an tĩnh lại.  “Cuộc họp lần này là về đề nghị lần trước của tôi, kế hoạch Breakpoint đã được hoàn toàn hủy bỏ,” Bruce tạm dừng một chút rồi nói tiếp: “Tài liệu nhiệm vụ và hồ sơ nhân viên có liên quan đều đã được liệt vào cơ mật cấp 1, niêm phong vĩnh viễn, hy vọng mọi người có thể vừa lòng với phương pháp xử lý như vậy.”  Trưởng quan tối cao Bộ chỉ huy đặc biệt đã nói đến vậy rồi, người ngồi dưới còn có thể dị nghị sao? Kế hoạch tạo ra thứ vũ khí sắc bén nhất, nguy hiểm nhất của vị trưởng quan CIA này cứ như vậy chấm dứt, không một ai lại dám nhắc tới kế hoạch Breakpoint hay những đặc công omega cường hãn vô cùng kia, tựa như họ chưa từng tồn tại.  Bruce đã không còn cảm thấy bất ngờ với phát hiện của mình —— sự tồn tại của Randall James, đã trở thành bí mật của riêng y.  Y biết bản thân rốt cuộc muốn điều gì, suy nghĩ đó cùng tình cảm mãnh liệt sôi trào trong huyết mạch, khiến y càng thêm lãnh tĩnh. Bruce quả thật chưa từng ngờ tới, nguyện vọng muốn một người hoàn toàn thuộc về chính mình lại có ngày sẽ trở nên rõ ràng như vậy.  Bruce Stewart về trước giờ tan làm, đây chính là lần đầu tiên trong lịch sử Bộ chỉ huy đặc biệt, nhưng Garcia lại rất thức thời đối với việc này bảo trì trầm mặc. Gần đây nàng bận rộn trợ giúp Amanda thích ứng với thân phận liên lạc viên giữa Bộ chỉ huy đặc biệt và Lầu Năm Góc, nữ đặc công beta trẻ tuổi này có một phần lý lịch ưu tú đến lạ thường, chưa kể đến biểu hiện của bản thân trong đợt Breakpoint no.4 phản nghịch giúp cô gái này chiếm được một phần công tác trọng yếu cùng với sự tôn trọng của mọi người, tất nhiên Garcia cũng không ngoại lệ.  Garcia nhìn ra được, sau khi biết được từ đầu đến cuối kế hoạch Breakpoint, trong mắt Amanda lóe lên một loại cảm xúc mà nàng vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, nói xa lạ là bởi vì nó là một loại tình cảm mà đặc công “ưu tú” không được phép sở hữu, nói quen thuộc lại bởi vì nàng đã từng thấy nó trong ánh mắt rất nhiều “đặc công ưu tú” khác. Chẳng hạn như thanh niên tóc vàng từng được xem là “vương bài” hay thậm chí là người đứng đầu cao cao tại thượng của cái tổ chức đặc công này.  Garcia nhìn Amanda vài giây, cuối cùng nàng cũng không nói thêm gì cả. Randall James đối với bọn họ chính là đã chết.  Một ngày nào đó tình cảm của bạn sẽ dần dần bình ổn, an tĩnh, không tiếp tục xao động hay cuộn trào mãnh liệt nữa. Có lẽ bạn vẫn sẽ không thể quên đi, nhưng việc đó sẽ không gây trở ngại cho con đường vượt qua nó của bạn. Bởi sự thật và năm tháng sẽ khiến bạn nhận ra, đây không phải là triệt để mất đi, mà chính là lưu giữ vĩnh viễn.  Amamda là một đặc công đủ ưu tú.  Tiếng Bruce mở cửa khiến Randall từ trong giấc ngủ tỉnh lại.  Gần đây hắn ngày càng thích ngủ, không biết là do phản ứng khi mang thai hay bởi thân thể suy nhược, nhưng tính cảnh giác vẫn giống như tiếng chuông đồng hồ báo thức reo không ngừng nghỉ bên tai.  “Ha, chào buổi tối.”  Bruce bước lại gần, y không bật đèn phòng khách, thanh âm ôn hòa, “Vừa mới tỉnh?”  Nam nhân thuận tay mở chiếc đèn nhỏ cạnh sofa, ánh sáng có chút mờ ảo chiếu sáng phòng khách. Randall đầu tóc lộn xộn ngồi dậy, hắn đem chiếc chăn lông dém sang bên cạnh, sau đó Bruce trực tiếp ngồi xuống bên cạnh đống chăn lông kia.  Randall híp mắt nhìn đồng hồ, nhếch môi cười, “Về sớm thật nha, my darling~” hắn cố ý dùng giọng điệu ngọt dính, khiến người sởn hết cả da gà.  Khóe môi Bruce nhếch lên một độ cung rất nhỏ. Y cũng không biết mình bị làm sao vậy, biết rõ nhãi con tóc vàng trước mặt này chỉ là đang trêu đùa chọc ghẹo theo thói mà thôi, thế nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà rung động.  Đáng lẽ y phải nhận ra sớm hơn, y yêu người này không chỉ bởi vì hắn mạnh mẽ lại xinh đẹp.  Randall phát hiện người đàn ông tóc đen đối với lời nói pha chút đùa dai kia của mình hoàn toàn không phản ứng, nhàm chán nhún vai. Hắn vươn tay qua muốn lấy chiếc túi trong tay Bruce, cái bụng lớn khiến động tác của hắn có chút gian nan, trưởng quan CIA cấp cao không chút để ý đặt chiếc túi vào tay Randall. Randall xoay mặt nhìn y một cái, cặp mắt lam sắc vốn sắc bén nay lại xen lẫn với một chút mê man không rõ, Bruce cảm thấy, nếu bảo y không được phép cười rộ ra tiếng thì thật sự cũng quá khó khăn. Thế nên tất nhiên Bruce Stewart cũng đã vì vậy mà cười, y không hề che giấu nụ cười trên môi, rồi lại nhìn Randall nghiêng nghiêng đầu ngẩn người sững sờ ở cạnh bên.  “Tôi nghĩ về sau em sẽ quen với điều này thôi.” Randall mặt không đổi sắc quay đầu đi, ở nơi Bruce không nhìn tới được hít sâu một hơi. Trời mới biết dù hắn có nhìn người đàn ông này mỉm cười một trăm lần cũng không thể nào quen được. Randall có chút mất mặt mà nghĩ, nếu không phải trái tim vẫn còn kinh hoảng tựa như có một quả bom điện tử chỉ cách 1 giây liền phát nổ ngay trước mặt thì hắn đã tưởng toàn bộ diễn biến vừa rồi chỉ là ảo giác.  Y vẫn là Bruce Stewart, bằng xương bằng thịt. Randall vừa động tay lấy Donut từ trong túi ra vừa nghĩ, mình chẳng qua chỉ là...không thể tin được.  Tựa như giấc mộng trong nháy mắt trở thành hiện thực, thanh niên tóc vàng như có như không quan sát chiếc donut đắt tiền được phủ thêm một lớp đường màu sắc rực rỡ kia, hắn bỗng nhiên mở miệng, “Khụ, có lẽ chúng ta nên nói chuyện.” Randall cảm thấy đầu lưỡi mình có chút xoắn xuýt. Loại lời dạo đầu kinh điển “chúng ta cần nói chuyện” trong phim thần tượng cẩu huyết này cũng không phải phong cách nói chuyện của Randall. Hắn nhìn Bruce nắm trong tay chiếc túi đựng bánh rỗng đã được gấp phẳng phiu.  “Xét thấy sự thật là em sắp chết,” Randall hắng giọng một cái, tựa như muốn tuyên bố đại sự có thể khiến người khiếp sợ, hoàn toàn xem nhẹ nửa câu đầu có dính dáng tới “sinh tử” như quả bom nặng kí của mình, “Em nghĩ mình nên đưa ra một câu trả lời xác thực cho những lời của anh đêm qua.”  Thanh niên tóc vàng dừng một chút, sau đó chậm rãi mở miệng: “Em rất yêu anh, Bruce.” Cổ họng hắn động một chút, nuốt ngụm nước miếng.  Trên mặt Bruce không có biểu tình gì, đôi mắt nâu trầm dưới ánh sáng hôn ám lại vẫn lóe ra quang mang. Y nhìn Randall. Đặc công của y thổ lộ bằng giọng điệu nghiêm túc, giống như đang thảo luận một vấn đề liên quan đến sinh tử hoặc một nhiệm vụ quá mức nguy hiểm không rõ kết quả. Hắn thậm chí không hề có ý định che giấu sự khẩn trương của bản thân, vụn đường bởi Randall dùng sức trên tay mà rào rào rơi xuống, từng hạt từng hạt lẫn vào thảm trải sàn lông nhung màu nâu nhạt.  Bruce đáp: “Một khi như em đã nói như vậy,”  Randall cầm chiếc bánh donut trong tay, tựa hồ không xác định được rốt cục là nên một ngụm ăn nó vào bụng hay là bóp vụn ném xuống đất. Nhưng sau hai giây hắn vẫn quyết định nâng mắt lên đối diện với ánh mắt của Bruce.  “Tôi nghĩ chúng ta đã đạt thành nhất trí,” Bruce nói, thanh âm của y coi như ôn hòa, “Không được gạt tôi, từ nay về sau.” Randall sửng sốt một chút, hắn không ngờ lại có thể “dễ dàng” như vậy. Bruce Stewart không phải một người có thể tùy tiện lừa gạt, người đàn ông này giống tảng băng, chỉ có một phần tám lộ trên mặt nước, tầng tầng lớp lớp ẩn sau chính là lãnh khốc cùng thâm trầm, sừng sững không ngôn ngữ nào lột tả hết được.  Randall chớp mắt, hắn đáp: “No more lies.”  Ánh mắt Bruce nhàn nhạt, lại có phần lưu luyến không nỡ dời khỏi mặt Randall, y nói: “Kế hoạch Breakpoint đã không còn tồn tại.”  Randall vui vẻ, nhìn qua có vẻ như đã đoán trước được, “Em sẽ không hoài niệm.” Đặc công tóc vàng nói như vậy.  Bruce lại nói tiếp: “Thân phận của em sẽ không được Bộ chỉ huy đặc biệt công nhận.”  “Vậy là anh hiện đang chứa chấp một nhân vật nguy hiểm đã bị chính phủ tuyên bố tử vong trong nhà mình nha, trưởng quan Stewart.”  Bruce ngả người ra sau, áo khoác màu đen và chiếc chăn lông mềm mại cuốn vào nhau. “Ừ, đây là nguy hiểm tôi tình nguyện gánh vác.” Bruce khẽ mỉm cười, y nhìn đặc công tóc vàng nhấm nháp chiếc bánh donut kia.  Randall thoáng cái lại chìm vào giấc ngủ.  Bruce chỉnh thấp âm lượng TV, y cầm lấy cái ly trên bàn, sau mới nhớ vì để đề phòng cái tính nghiện rượu của người nào đó nên toàn bộ rượu trong tủ chứa đã được dọn sạch sẽ.  Người đàn ông tóc đen chậm rãi uống cạn nước lọc trong ly. Y đứng dậy, im hơi lặng tiếng rời đi.  Chiếc xe đậu bên vệ đường trước cửa không mở to đèn khi nổ máy, tiếng động cơ khởi động chớp mắt liền biến mất. Trên ghế sofa trong phòng, thanh niên tóc vàng xoay người, vốn là nam nhân thân hình cao lớn lúc này lại bởi vì phần bụng có phần cồng kềnh mà động tác biến thành ngốc vụng.  Randall rúc trong tấm chăn bông xù, lẳng lặng trợn tròn mắt.  Bộ chỉ huy đặc biệt.  Bruce vẻ mặt lãnh đạm đứng ở một bên song sắt. Roth mặc bộ đồ tù liền thân chuyên dụng ngồi trên một chiếc ghế bị gắn chặt xuống đất ngay chính giữa phòng. Gã cười tủm tỉm nhìn Bruce.  “Tôi cứ tưởng ngài không hề muốn chạm mặt bất cứ ai có liên quan đến kế hoạch breakpoint nữa chứ, trưởng quan.”Giọng nói gã Beta mang theo điên cuồng, “Như vậy hiện tại ngài đứng ở chỗ này, là có việc gì sao?”  Một trận trầm mặc khiến khí tràng trên thân người đàn ông tóc đen càng thêm lãnh lệ, sau vài giây y mới chậm rãi mở miệng.  “Hoặc là cứu em ấy, hoặc là chết.”