Quý Văn Nghêu vừa nghe Lâm An Nhàn gọi tên trong lòng có chút giật mình, lại nhìn biểu cảm trên mặt hắn, đây là lần đầu tiên từ sau khi hai người gặp nhau Lâm An Nhàn đối mình lộ ra khuôn mặt tươi cười, bất quá hắn cảm thấy hơi giả, vì thế chỉ nói: “chị dâu vất vả rồi .” Mời Quý Văn Nghêu vào nhà sau, Lâm An Nhàn mới nói: “Không vất vả, lần này tôi cố ý ở khách sạn đặt đồ ăn, nhanh đi rửa tay rồi ra ăn cơm, nếu không đồ ăn sẽ nguội .” Quý Văn Nghêu nghe xong cũng không nói cái gì, trước chào hỏi mọi người trong phòng rồi mới đi vào nhà vệ sinh. Hắn vừa đến wc, Phó Lệ Na liền khen ngợi Lâm An Nhàn: “An Nhàn, cô làm rất tốt.” Chính mình trải qua bao nhiêu cảm xúc khó xử mới nói được hai chữ “ Văn Nghêu “, nếu còn không vừa lòng cô thật không biết phải làm thế nào . “em đã biết, thưa chị.” Chờ Quý Văn Nghêu đi ra, mọi người lại né tránh mà nhường chỗ, Tào Chí Dũng cố ý đem một lọ rượu bày ra trước mặt Quý Văn Nghêu. “Văn Nghêu, đây là rượu ngon mà tôi đã ủ nhiều năm, đương nhiên cậu khẳng định là không hiếm lạ , nhưng đây cũng coi là tấm lòng của anh rể!” Nói xong liền rót cho Quý Văn Nghêu . Quý Văn Nghêu cười nói: “Rượu này vừa nhìn là biết ngay hàng quý, tôi bình thường cũng rất ít có cơ hội được nếm thử, hôm nay thật đúng là có có lộc ăn .” Tào Chí Dũng nghe xong càng thêm cao hứng đứng lên: “Vốn định mời cậu đến khách sạn, nhưng cậu lại Không đi, nếu không tôi đem thêm rượu quí hơn 10 năm ra nữa, cậu ngửi mùi sẽ biết ngay là rượu gì.” Vừa nói vừa xem cha vợ Phó Nham ở đàng kia đang uống rượu của mình, đau lòng quá, nhưng vì công việc mình cũng đành nhịn. Quý Văn Nghêu cũng nể mặt nói: “Quả thật rất ngon, tôi đây mượn hoa hiến phật, mời vợ chồng dì Hai một ly, còn có mời mọi người một ly, lại đây quấy rầy mọi người thật ngại.” Nói xong liền nhấp một chút rượu. Những người khác cũng đều hiểu ý nhấp chút rượu. Vương Thu Dung quan tâm hỏi Quý Văn Nghêu công việc có mệt hay không, lại thuận miệng hỏi hắn chuyện trong nhà, biết Quý Văn Nghêu làm ờ ngoài, cha mẹ còn đều ở quê nên càng săn sóc : “Con một đại nam nhân, một mình ở bên ngoài thật không dễ dàng, cha mẹ cũng chắc khỏe, con cùng Dương Quân tương lai nếu có thể đi đến với nhau, bọn họ chắc sẽ vui lắm!” “Cha mẹ cháu đều khỏe, cũng vẫn lo chuyện chung thân đại sự cho cháu ( chuyện cả đời a ), không dối gì dì Hai,cháu thời trẻ cũng đã từng có đối tượng, nhưng đối phương lại ghét bỏ nhà cháu vì điều kiện không tốt, hơn nữa khi đó cháu cũng không có nhiều tiền.” Quý Văn Nghêu nói xong nhìn Lâm An Nhàn liếc mắt một cái. ( chắc anh có hiểu lầm gì ở đây :3 )Lâm An Nhàn cũng không cảm giác, vẫn tiếp tục dùng bữa. Quý Văn Nghêu nhìn bộ dạng chuyện-không-liên-quan-đến-mình của Lâm An Nhàn có chút tức giận, cô gái này thật vô tâm! “ Thời tuổi trẻ có chút khổ cực, nhưng có được như bây giờ thì thời tuổi trẻ ấy có đáng gì, nhưng cô gái kia thật không có phúc, nếu cô ta biết được cháu như ngày hôm nay, chắc sẽ hối hận không kịp!” Vương Thu Dung cảm thán cô gái kia mệnh không tốt. Lâm An Nhàn cũng thay cô bạn gái trước kia của Quý Văn Nghêu tiếc hận, nhưng ai có thể biết được chuyện tương lai sẽ ra sao chứ! Trong lòng thở dài một phen chợt nghe mẹ chồng nói: “Đừng nói chuyện không vui nữa. Văn Nghêu, hôm nay mời cháu lại đây có hai chuyện, đầu tiên là lần trước cháu mời chúng ta ăn cơm, kết quả An Nhàn lại làm cháu mất hứng, đương nhiên cô ta không phải cố ý, con dâu dì tính tình có chút khờ, nó không phải có thái độ với cháu đâu, cháu đừng trách, hôm nay xem như nó tạ lỗi với cháu; chuyện thứ hai là anh rể cháu đợt trước nhớ cháu hỗ trợ giúp gừi ngân hàng, cháu xem có thể giúp được hay không?” Vương Thu Dung bên này nói, bên kia Phó Lệ Na liền nháy mắt với Lâm An Nhàn. Lâm An Nhàn tưởng đã qua được cửa ải, vì thế có chút bối rối bưng lên chén rượu đứng lên, thanh giọng nói: “Văn Nghêu, tôi vốn không quen với việc xã giao, nếu lúc trước khiến anh hiểu lầm, hôm nay tôi ở đây có lời xin lỗi với anh, mong anh thông cảm cho.” Mọi người thấy Lâm An Nhàn đem chén rượu uống hết liền trợn tròn mắt, đây là rượu đế đó nha, vì biểu hiện thành ý cũng không nên uống nhiều như vậy! “Chị dâu tửu lượng thật cao, tôi sẽ không uống lại nhưng tâm ý của chị tôi đã biết, kỳ thật lúc đó có chuyện bực mình cho nên có chút bực dọc, đương nhiên tôi đối với chị dâu không có thành kiến gì cả, chị dâu như vậy thật khách sáo .” Quý Văn Nghêu nghĩ chắc cô gái này đang mượn cơ hội để giải thích với mình, chén rượu mời đúng là có chút thành ý. Lúc này Lâm An Nhàn có khổ nói không nên lời, cô đã quên đây là rượu đế liền khẩn trương, cô cảm thấy yết hầu như bị nổ tung, bụng nóng sôi sùng sục . Một chốc sau đầu óc bắt đầu choáng váng nhưng cô cố gắng ngồi ngay ngắn, hoảng hốt nghe thấy Quý Văn Nghêu đang nói chuyện, chỉ có thể hết sức duy trì mỉm cười, kỳ thật cô biết mình đã uống rất nhiều. Quý Văn Nghêu thấy Lâm An Nhàn giải thích tâm tình liền tốt trở lại, cho rằng còn thiếu chuyện trước kia, nhưng chuyện này chờ về sau hai người nói tiếp cũng không muộn, dù sao hôm nay như vậy cũng tạm được rồi. Sau đó lại cùng Tào Chí Dũng hàn huyên trong chốc lát nói: “Anh rể, tôi nếu đã đáp ứng thì sẽ không thất tín, như vậy nửa tháng sau tôi sẽ gửi vào ngân hàng năm trăm ngàn, anh thấy thế nào?” Tào Chí Dũng không biết nói gì cho phải, hắn cũng không phải đặc biệt để ý đến tiền thưởng, hắn nghĩ Quý Văn Nghêu thế lực kinh tế rốt cuộc như thế nào mà lại gửi ngân hàng một khoảng tiền lớn trong thời gian nhanh như vậy, nếu Quý Văn Nghêu thường xuyên gửi tiền vào ngân háng chỗ hắn, về sau đối mình sẽ rất có lợi, hắn còn muốn liên lạc với Quý Văn Nghêu nhiều hơn, tốt nhất là có thể trờ thành khách hàng thân thiết thì càng tốt. Phó Lệ Na cao hứng đến độ nói to một tiếng, khiến Lâm An Nhàn mới có chút tỉnh táo. “Chị, em hơi mệt, muốn về phòng nghỉ một chút chị đỡ em vào với.” Lâm An Nhàn cố gắng nói từng chữ rõ ràng chút, cảm giác miệng hơi tê cứn, như không còn là mình nữa. Phó Lệ Na nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Lâm An Nhàn nở nụ cười một tiếng: “Em dâu, cô thật hay rượu này độ cồn cao như vậy, cô có thể một hơi liền uống hật sao? Bất quá, cô cũng là vì chuyện gia đình, vất vả rồi .” Vì thế giúp Lâm An Nhàn đứng lên nói với Quý Văn Nghêu: “Văn Nghêu, An Nhàn vừa rồi uống nhiều, có chút mệt, tôi đỡ cô ấy về phòng nghỉ ngơi, anh cùng anh rể cứ tiếp tục nói chuyện đi.” Quý Văn Nghêu cười gật đầu, nhìn Phó Lệ Na có chút khó khăn đỡ Lâm An Nhàn đi ra ngoài. Lại hàn huyên trong chốc lát, Phó Nham đột nhiên say rượu gục xuống, mọi người thấy thế chạy nhanh lại dìu hắn. “Cái lão già này,ông thấy rượu như thấy người thân vậy, rượu ngon như vậy sao ông không uống hết nguyên chai luôn đi? Văn Nghêu xin lỗi cháu thật ngại quá !” Vương Thu Dung quở trách chồng, lại kêu Tào Chí Dũng cùng Phó Lệ Na đưa ông trở về phòng, đồng thời nói chuyện với Quý Văn Nghêu một lát rồi rời đi. Quý Văn Nghêu nhân cơ hội này đi toilet, vừa nắm lấy đồ vặn cửa toilet, theo bản năng nhìn lại hướng phòng của Lâm An Nhàn. Cửa phòng chỉ khép hờ, có thể thấy Lâm An Nhàn đang nằm ở trên giường lăn lộn chắc là không thoải mái. Lại lui ra phía sau hai bước nhìn bên vào trong phòng của Vương Thu Dung ba người đang vội vàng lo cho Phó Nham. Quý Văn Nghêu cũng không biết mình nghĩ thế nào lại lặng lẽ vào phòng Lâm An Nhàn. Quý Văn Nghêu nhẹ nhàng đi đến bên giường, ngồi xuống nhìn Lâm An Nhàn. Kỳ thật Lâm An Nhàn cũng không thay đổi gì nhiều, vẫn trong ấn tượng như cũ dáng vẻ dịu ngoan, nhưng mắt có chút thâm quầng chắc là do thời gian nghỉ ngơi không nhiều. Biết Lâm An Nhàn thật sự không có ý thức, Quý Văn Nghêu khẽ đẩy những sợi tóc che khuất ra khỏi mặt, vuốt ve Lâm An Nhàn hắn có chút ngẩn người. Cô gái này sao lại nhẫn tâm vứt bỏ mình chứ, hắn khi đó một lòng cố gắng kiếm tiền muốn lấy lòng cô, kết quả cô gái này căn bản không cho mình cơ hội, còn cho người gọi điện thoại điện thoại nói mình không có nhà nên không được kết giao với cô, chuyện này vẫn làm cho hắn chịu đau khổ, mà nay cô lại lưu lạc đến nơi này. Lâm An Nhàn muốn uống nước nhưng không có sức lực ngồi dậy, cả người khô nóng khó chịu, mắt cũng không mở ra được. Lúc này cảm giác có người sờ mặt mình liền than thở : “Minh Hạo, anh lấy cho em ly nước, em khát quá.” Quý Văn Nghêu rút tay lại, lập tức đứng lên, sắc mặt cũng thay đổi. Người đàn ông kia cũng bình thường thôi, lấy Lâm An Nhàn tình cách tư lợi như vậy tại sao lại chịu gả cho Phó Minh Hạo, chẳng lẽ thật lòng thích? Nhưng Quý Văn Nghêu lại lập tức phủ định suy nghĩ này, nếu Lâm An Nhàn đối với mình không thích, càng không thể có thể đối Phó Minh Hạo thật lòng,nam nhân kia so ra còn kém hơn mình nhiều. Nhìn chung quanh phòng một lần, thấy trên bàn trang điểm có một chiếc ly thủy tinh, đứng dậy cầm chiếc ly đến rồi ngồi trở lại đầu giường, lại nhìn Lâm An Nhàn một tay ôm cô ngồi dậy, đem ly đưa tới miệng cô. Lâm An Nhàn nhắm mắt lại cảm giác trên miệng nước, lập tức nhấp môi uống. Nước theo khóe miệng Lâm An Nhàn chảy xuống, Quý Văn Nghêu ánh mắt lóe lên, không chút suy nghĩ liếm dòng nước ấy từ từ đi lên. Bởi vì Lâm An Nhàn không có ý thức cho nên Quý Văn Nghêu nhẹ nhàng hôn trong chốc lát đôi môi hồng nhuận có chút sưng lên, hắn thử thăm dò lưỡi đi vào. Lâm An Nhàn khoang miệng toàn mùi rượu, Quý Văn Nghêu nhất thời cảm giác chính mình cũng có chút say, dùng lưỡi khẽ chạm vào Lâm An Nhàn , một cỗ cảm giác ấm áp ngọt ngào ở trong lòng tràn ra, vừa định cẩn thận đi thăm dò thêm lại bị Lâm An Nhàn dùng sức đẩy ra. Lâm An Nhàn mơ hồ tưởng chồng mình Phó Minh Hạo lại muốn làm “chuyện đó”, nhưng cô hôm nay thật sự rất khó chịu, đau đầu muốc chết, vì thế dùng hết hết sức đẩy người ôm mình xuống, sau đó thuận thế lăn ra xa mới xem như thoải mái một ít. Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận tiếng động, hình như có vật gì bể, Quý Văn Nghêu mới nháy mắt tỉnh táo lại, lập tức đứng lên hướng cửa đi đến, lặng lẽ hé cửa một chút, chỉ nghe Vương Thu Dung cáu kỉnh: “Uống cho chết ông đi, ông ôm nó ngủ luôn đi! Chí Dũng, cứ mặ kệ lào ấy, Lệ Na con dọn dẹp lại đi, Văn Nghêu còn đang ngồi trong phòng đó!” Quý Văn Nghêu quay đầu lại nhìn Lâm An Nhàn, sau đó liền nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài. Đóng cửa phòng Lâm An Nhàn lại, Quý Văn Nghêu bước nhanh vào toilet. Đứng ở toilet, Quý Văn Nghêu có chút ảo não vời hành động vừa rồi của mình, có bị ma quỷ ám ảnh mới có thể đi hôn Lâm An Nhàn! Xoa xoa mắt, Quý Văn Nghêu cho rằng mình cũng là có chút uống nhiều, nếu không tuyệt đối không làm ra chuyện này, vì thế ở toilet ngây người trong chốc lát, cảm thấy sắc mặt không có gì khác thường mới đi ra ngoài.