Ly hôn rồi, cảm ơn!

Chương 37 : Nhập học

Trời đang nắng gắt, hai người sánh vai dưới tán cây. Phương Lập Tân vác túi du lịch của Đàm Hinh lên vai: "Hôm nay cậu đến một mình sao?" "Mẹ tớ đi gửi xe ở ngoài, bãi giữ xe của trường hết chỗ rồi, chút nữa mẹ tớ sẽ đến." Phương Lập Tân gật đầu, "Anh tớ đưa tớ đến cổng rồi vội đi làm, hành lý của tớ còn để trong cốp xe anh ấy. May mà giấy trúng tuyển tớ cầm, nếu không lại chẳng báo danh được." Đàm Hinh ngạc nhiên, không ngờ Phương Trạch lại là người sơ ý như thế. Phương Lập Tân khẽ nhếch môi mỏng: "Cậu cũng không nhìn ra anh tớ nhìn qua cẩn thận khôn khéo, nhưng thật ra thường xuyên quên tới quên lui." Đàm Hinh không thân với Phương Trạch cũng không thể nào đánh giá được, chỉ mỉm cười khách sáo. "Có câu này tớ muốn hỏi cậu, cậu thấy tớ rất đáng sợ sao?" "..." Đàm Hinh nhìn cậu ta, không hiểu được ý nghĩa của câu nói này. Phương Lập Tân nói: "Bởi vì tớ cảm giác cậu nhìn tớ rất sợ hãi" Đàm Hinh cười nhẹ, "Không có, cậu nghĩ nhiều rồi." Phương Lập Tân nhẹ nhõm cười, giọng nói cứng nhắc có thêm vài phần ôn nhu: "Vậy thì tốt, nếu như cậu sợ tớ, tớ sẽ rất buồn." Đàm Hinh cúi đầu xuống, chiếc nón trên đầu nhẹ che lấp ánh mắt của cô, chỉ thấy được đôi môi hồng đào của cô đang mấp máy. "Chỉ là... Có đôi khi cậu bỗng xuất hiện bên cạnh tớ, khiến tớ cảm thấy có chút sợ hãi." Phương Lập Tân cười nhẹ một tiếng, cậu nói: "Thì ra là vậy." "Ừm" "Vậy cậu có nghĩ đến lý do vì sao một người con trai luôn xuất hiện bên một người con gái không?" "Có rất nhiều khả năng." Phương Lập Tân dừng một chút, ngập ngừng: "Nếu như tớ nói là loại lý do thẳng thừng nhất." Một cơn gió thổi qua, cây ngô đồng bên đường lay động liên hồi. Cô trầm mặc một lúc lâu, bỗng ngước mặt nhìn lên: "Đã đến rồi." Phía trước là chỗ báo danh của sinh viên khoa tài chính, trên tấm biển là thư pháp cổ với nét cứng cáp lực mạnh mẽ, tràn ngập khí thế. Hai người làm xong thủ tục nhập học, đưa trước các loại phụ phí rồi nhận sổ tay tân sinh viên. Đại học S rất đặc biệt, mỗi người tân sinh viên sẽ nhận được một cuốn hướng dẫn, trong đó đều lấy từ thông tin của khoa truyền thông thiết kế, qua tay những anh chị khóa trên được yêu thích nhất. Như cuốn trên tay Đàm Hinh, ngoại trừ nội quy trường học còn thêm những địa điểm xung quanh trường như quán ăn, nơi hẹn hò, chụp ảnh đẹp mắt. Đàm Hinh nhận chìa khóa ký túc xá, cảm ơn cô quản giáo một tiếng rồi lên nhận phòng. Người tiếp đón là anh khóa trên năm ba tên Cao Bằng, người cao ráo ưa nhìn, mỗi năm đều nhận nhiệm vụ tiếp đón tân sinh viên, thuận tiện trêu chọc những em gái ngây thơ. Vì Đàm Hinh đội nón che lấp khuôn mặt khiến anh ta không nhận ra rõ ràng, chỉ cảm thấy em gái này cũng bình thường, không chút để ý. Đến khi xác minh thân phận, Đàm Hinh gỡ nón xuống lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp đến tinh xảo. Cao Bằng sững sờ, ngây người một lúc. "Em gái, hành lý có nhiều không?" Đàm Hinh nói: "Không nhiều." Cao Bằng bỗng nhiệt tình dị thường, cười nói: "Ký túc xá ở tầng 4, em chỉ là một cô bé mang đống này rất tốn sức, để anh đưa em đi." "Không cần, cảm ơn học trưởng." Cao Bằng lại nói: "Đừng khách khí, mặt trời trên đầu nóng như vậy, em cũng toát hết mồ hôi rồi.", nói rồi tiến đến định xách hành lý giúp cô. Phương Lập Tân chặn tay anh ta lại, lạnh nhạt nói: "Cậu ấy đã nói không cần rồi." Sắc mặt Cao Bằng trở nên khó coi. Bởi vì đang buổi trưa, những người tiếp đón đều đi ăn, chỉ có hai người ở đây trực ban. Lúc này cô gái bên cạnh trêu chọc: "Tớ nói Cao Bằng này, người ta đi đến hai người, cậu không thấy sao còn tỏ ra ân cần nữa." Phương Lập Tân vác vali của Đàm Hinh lên, nói: "Đi thôi." Đàm Hinh bảo được, hai người đi thẳng lên phòng ký túc. "Cảm ơn đã giải vây cho tớ." "Cậu không trách tớ xen vào việc của cậu là được rồi." Đến chân cầu thang kế bên phòng ký túc, Đàm Hinh muốn nói cậu không cần phải đến tận nơi đâu nhưng không chờ cô mở miệng, Phương Lập Tân đã đem vali đi vào. Ký túc xá nữ không cho nam vào nhưng ngày khai giảng có không ít người nhà đến để vận chuyển hành lý nên được đặc cách. Phòng của Đàm Hinh là 5409, đã có hai người đến trước đang dọn tủ quần áo. Hai người thấy Phương Lập Tân thì bất ngờ một chút, hẳn là không nghĩ đến nữ sinh viên mới năm nhất đã đưa bạn trai trực tiếp vào ký túc xá. Phương Lập Tân để hành lý xuống, thấp giọng nói: "Tớ đi trước, có gì gọi điện cho tớ." Cô lấy chai nước trong túi xách đưa cho cậu, đây là nhãn hiệu cô thường uống, là đồ nhập khẩu nên trong trường rất khó mua được, Diệp Lam liền nhét cho cô vài bình. Phương Lập Tân tiếp nhận, cậu hiểu rõ đây là lời cảm tạ của cô. Bởi vì đã nói câu cảm ơn một lần rồi nên lần thứ hai cô đã dùng phương thức khác để biểu đạt. Cậu nhếch môi cười trông có vẻ rất vui, cô gái này có đôi lúc cố chấp đến đáng yêu. *** Chờ cậu đi khỏi Đàm Hinh mới chào hỏi bạn cùng phòng, đều là người trẻ tuổi nên rất dễ làm quen, nhanh chóng đã biết tên nhau. Người tóc ngắn là Hứa Khả Vũ, người ăn mặc có chút trưởng thành là Giang Tư, người ở giường số ba còn chưa đến nhưng trên tờ giấy có ghi tên, là Đào Tĩnh. Vừa nói chuyện một lúc thì Diệp Lam đã đến, bà dừng xe xong, đi đến tiệm bánh mua vài món bánh ngọt. Ở đây một năm cần phải tạo thêm mối quan hệ tốt cho con gái. Hai nữ sinh đều nói chuyện rất ngọt, mở miệng một tiếng dì Diệp, còn giúp cô sắp xếp quần áo. Sau khi an bài xong Diệp Lam mới tạm biệt con gái, Đàm Hinh đưa bà xuống lầu, dặn dò: "Mẹ đi đường nhớ chú ý an toàn, cuối tuần con sẽ về." "Được, nhớ phải quan tâm bạn bè, đừng bị cô lập" Đàm Hinh cười nói: "Mẹ, con có phải còn nhỏ nữa đâu." Diệp Lam thở dài, tính tình của con gái bà rất rõ, con bé lãnh đạm nên lòng tốt của nó không biểu hiện rõ bên ngoài mà cố chấp âm thầm trong lòng. Gặp được người tốt tính sẽ chơi được những nếu người có tâm không chính, nó cũng chỉ có thể âm thầm chịu thiệt. Trước đó là do Quý Yến cùng lớp với nó nên người khác không dám chọc Quý Yến cũng sẽ không dám chọc nó. Có một số việc vẫn là mình phải trải qua mới có thể trưởng thành. Bà cầm tay Đàm Hinh: "Nếu có khó khăn cứ gọi điện cho mẹ." Đàm Hinh gật đầu, "Được." Tiễn mẹ xong cô trở về phòng, hai người bạn cùng phòng đang xem những bộ quần áo của cô. Thấy cô đến đã hỏi nhanh: "Đàm Hinh, váy này là hàng nhái sao?" "Sao các cậu lại nói vậy?" Hứa Khả Vũ mở đôi mắt to ra: "Đương nhiên rồi, CoCo năm nay đưa ra sản phẩm mùa hè có số lượng giới hạn, giá trị của nó ít nhất là năm con số." Giang Tư chậc chậc: "Chỉ sợ chỉ phải trúng số hoặc nhà giàu nứt vách mới mua được." Đàm Hinh lấy lại váy treo vào tủ: "Bộ này tớ không mua, là của người khác tặng." Hai người kia có vẻ ý vị sâu xa "A" một tiếng: "Người nào kỳ cục vậy, lại tặng cậu hàng nhái." Đàm Hinh nhớ đến nhà thiết kế chính của CoCo là Michelle đã tặng cô bộ này, bà ấy là bạn tốt của mẹ cô. Trên thực tế, trước khi được ra mắt thì cô đã sở hữu nó. Nhưng việc này nói ra chưa chắc có người tin. "Là bạn của mẹ tớ." Hai người đó lắc đầu, rồi làm chuyện của mình, hình như họ đều nghĩ người bạn tốt của mẹ mình thật sự không tốt chút nào. Đàm Hinh ra ban công, mở rộng cửa sổ, cơn gió mùa hạ thổi đến một chút hơi nóng. Tiếng điện thoại vang lên, Đàm Hinh nhìn lướt qua, là Khổng Giai Giai. Cô nhận cuộc gọi: "Giai Giai" Người bên kia vẫn chưa lên tiếng, Đàm Hinh thăm dò hỏi: "Quý Yến" Thiếu niên nắm chặt điện thoại: "Đừng cúp, tớ chỉ muốn nghe giọng cậu, cậu nói với tớ vài câu đi." "Học tập tốt." "Không còn gì khác sao?" Đàm Hinh nghĩ ngợi, "Lên lớp nhớ nghe giảng nghiêm túc, không được trốn học, đánh nhau, hút thuốc hay uống rượu." Cô tựa người lên lan can, đưa tay che một mảng nắng, nói khẽ: "Còn có, cảm ơn sản phẩm dưỡng da của cậu." Cậu cười đến ngu ngốc, thấp giọng nói: "Không có gì." Lúc này, tầng 5 của Đại học S, xen giữa tán lá cây là một thiếu niên anh tuấn đang dựa vào thân. Cậu cầm điện thoại ngẩng đầu nhìn về phía tầng thứ tư, vì sao lại là tầng thứ tư, không phải là ba, hai hay thứ nhất. (Ji: Tớ giải thích một chút, ký túc xá có 5 tầng: Tầng trệt là dãy phòng 1..., tầng thứ nhất là dãy 2..., tầng thứ 2 là dãy 3..., và lên tầng 4 của Đàm Hinh là dãy 5... nên Quý Yến mới bảo là không nhảy lên được:)))) Nhưng nếu là tầng thứ nhất thì chuyện cậu trốn học là điều không thể lừa dối cô. Bởi vì cậu nhất định sẽ từ ban công nhảy vào, ôm lấy người con gái, dù cho có bị ăn tát cũng cảm thấy rất đáng. Cậu, thật sự quá nhớ cô.