Ly hôn rồi, cảm ơn!

Chương 33 : Vị khách không ngờ

Mấy ngày sau Đàm Hinh không online tài khoản mạng xã hội nữa, chuyện của cha mẹ cũng đã truyền ra ngoài. Càng ngày lan rộng, chuyện xảy ra ở gia đình nào chỉ cần một chút là truyền đến tai người nọ người kia. Cô không sợ, đơn giản là lười ứng phó. Dù sao người như Thẩm Minh Châu chờ cô biến thành trò cười có rất nhiều. Tính cách của mình thiên về đạm bạc, có khi gây tổn thương cho người khác mà không biết, đối với nhiều người lại cho rằng đó là cao ngạo cũng xa cách, bởi vậy lúc vô tình cô đã đắc tội với không ít người. Những người không thích cô chỉ chực chờ cơ hội để bỏ đá xuống giếng, thêm mắm dặm muối. Người khác muốn nói như thế nào, cô không xen vào, chỉ nhắm mắt làm ngơ. Diệp Lam ngược lại nghĩ thoáng hơn, mấy ngày nay đi làm dù không phải ở Thành Hâm nhưng bà vẫn là đại cổ đông, vẫn nằm trong ban quản trị. Diệp Khiên không muốn bà qua lại với Đàm gia nên đề nghị bà bán cổ phần đi nhưng bà từ chối. Hiện tại giá cổ phiếu của Thành Hâm giảm mạnh, ở trên khía cạnh thương nhân lúc này bán ra sẽ không được lợi ích gì. Huống hồ bà ở Thành Hâm đã đặt tâm tư như thế nào, không thể trở nên vô ích được. Mấy ngày sau, bà và Hoắc Phương cùng nhau đi mua sắm giải tỏa, lúc phụ nữ đang buồn chán thì mua sắm là việc giải sầu tốt nhất. Diệp Lam lại là người không thiếu tiền nên so với người khác bà tiêu tiền càng vui vẻ hơn. Diệp Lam mua cho anh trai và chị dâu không ít quà, còn đặt cho ông Diệp một bộ Âu phục kiểu dáng mới nhất, đầy phong cách thân sĩ trẻ trung. Ông ngoại xem ra rất thích, lúc thử đồ còn chụp không ít hình gửi qua. Diệp Lam trở về với trạng thái bình thường, kéo con gái đi mua đồ dùng trong nhà. Ở biệt thự tư nhân thì việc trang trí là thứ yếu, chủ yếu là giao thông thuận lợi, cách Đại học S chỉ 10 phút đi xe, gần đó còn có trạm xe bus, chỉ mất 2 trạm để đến trường. Diệp Khiên nói là để cho hai mẹ con ở nhờ, thực ra đó là quà tặng cho bọn họ. Diệp Lam vẫn nghĩ nên tạo ra một "Tòa thành" riêng cho cô con gái công chúa của mình, rốt cuộc cũng như ý muốn. Hai mẹ con đi dạo đến trưa, cơ bản là gần như xong các kế hoạch mua sắm. Chỉ còn một bộ sofa và tủ bếp phải chở từ nước ngoài đến đây, mất đến mấy ngày. Sau khi thanh toán tiền cọc, Đàm Hinh bóp vai cho mẹ: "Mẹ mệt sao? Mẹ có muốn nghỉ một lát rồi đi tiếp không?" "Được, vậy chút ta đến quán nước ngồi một chút." Hai người vừa đi ra ngoài đã gặp một cặp mẹ con khác đang đi vào. Đàm Hiểu San, Đậu Linh. Đây là lần thứ mấy rồi? Đàm Hinh nghi ngờ hai mẹ con này gắn thiết bị theo dõi lên người cô, nếu không sao có thể gặp nhau với xác suất cao như vậy. Diệp Lam không chút chớp mắt đi qua hai người họ. Đàm Hiểu San cười một tiếng: "Mẹ, cha nói để chúng ta chọn đồ dùng trong nhà để thay thế hết một lần, tiền trong thẻ không biết có đủ không?" Đậu Linh nói: "Tiền của cha con sao không đủ được." Nói rồi bà ta móc một đống thẻ trong túi xách ra đưa cho lễ tân, nâng cao giọng: "Vừa rồi bọn họ mua những gì, tôi muốn giống như vậy." Lễ tân nhìn bà ta một lát rồi cầm lấy thẻ, nhẹ nhàng nói: "Được, xin bà chờ một lát." "Làm sao có thể, trong này chỉ có năm mươi vạn thôi sao." Bà ta lớn giọng kêu lên khiến không ít người nhìn sang bên này. Đàm Hiểu San đỏ mặt lên, giật ống tay áo của mẹ mình, nói: "Mẹ nhỏ giọng một chút." "Nhưng tiền này..." Lễ tân vẫn bình đạm nói: "Phu nhân vừa rồi đã chọn mua bàn gỗ thông Hồng Tuyết nhập khẩu, tủ đứng hương bách mộc, đèn treo thủy tinh được thiết kế từ chuyên gia hàng đầu, ghế sofa và tủ bếp nhập khẩu, đệm lót chén trà là tác phẩm điêu khắc của tượng đá danh tiếng. Tổng giá trị hơn trăm vạn." Sắc mặt Đậu Linh tái xanh, nắm chặt thẻ trong tay rồi lôi con gái ra ngoài trung tâm mua sắm. Mà lúc này, mẹ con Diệp Lam đã ngồi ở quán nước bình phẩm trà đạo, căn bản không để ý hai mẹ con kia đang đắc ý hay mất mặt. *** Dựa vào truyền thống của thành phố S, chỉ cần là thay đổi nhà cửa cần chọn ngày lành tháng tốt để mời bạn bè đến mở tiệc tân gia, cầu cho mọi chuyện được suôn sẻ. Nhưng vì lúc trước, chuyện hai vợ chồng Thành Hâm ly hôn đã truyền đi rất xa, thực sự điều này không được chúc mừng lắm. Diệp Lam chỉ mời vài người bạn trên thương trường của mình và thân thích của Diệp gia đến. Bất quá cuộc sống phải náo nhiệt một chút mới tốt nên Diệp Lam dặn con gái mời thêm vài người bạn đến nữa. Đàm Hinh nhìn những số liên lạc, lướt từ trên xuống dưới. Gọi là bạn bè cũng không phải không có, như Khổng Giai Giai hay thậm chí là Phương Lập Tân cũng được. Nhưng bất luận là ai cũng liên quan đến Quý Yến, nên cô dứt khoát không mời nữa. Đến giữa tháng 8 là có thể vào ở nhà mới, nhưng do Diệp Khiên và Hoắc Phương cực lực giữ lại, hai mẹ con lại ở thêm nửa tháng. Lúc này Diệp Lam mới nói không thể không đi được rồi. Căn bản tính cách bà rất mạnh mẽ, bà không quản được người khác nhưng quản được chính mình. So với lúc trước mong muốn mình có thể sống tốt hơn, thành công hơn mới khiến những người đàm tiếu kia câm miệng. Ở nhà mẹ đẻ một thời gian coi như đó là điều chỉnh tâm lý tạm thời, nếu ở lâu sẽ bị người ta nói ra nói vào cũng không tốt. "Sắp qua ngày hoàng lịch rồi, ngày di dời gần nhất cũng đã trì hoãn rồi, nếu lại dời ngày thì phải chờ đến 9 tháng, huấn luyện quân sự của Đàm Hinh sẽ trễ mất." Lúc đó Diệp Khiên với Hoắc Phương mới đồng ý. Dù nói ngày đó là ngày lành tháng tốt nhưng ở tháng tám này lại có một ngày mưa to. Thời tiết mùa hạ nóng bức bị dập tắt bởi cơn mưa này, khiến cho tâm tình thoải mái, tốt đẹp hơn. Đàm Hinh mặc bộ sườn xám màu tím nhạt do mợ thiết kế, trên đó còn thuê mấy đóa Tử La Lan, trước ngực cài trâm hoa Tử La Lan tím nhạt được chế tác thủ công mơ hồ như đang tỏa hương thơm. Bởi vì vẫn đặc chế cho thiếu nữ nên có hơi bảo thủ, nhưng thoáng qua có thể thấy đôi chân dài mảnh khảnh trắng trẻo. Cô xuống xe, giày cao gót chạm vào vũng nước mưa có chút trơn trượt, cô nhẹ nhíu mày. Lúc này bỗng có một cây dù che ở trên đầu, thay cô che đi màn mưa lay động cả không gian. Thiếu niên mặc áo sơ mi màu bạc, một tay cắm vào túi quần, nét hững hờ trên mặt ngược lại với ánh mắt đang sáng rực rỡ. "Này." Đàm Hinh ngạc nhiên: "Sao cậu lại ở đây?" Diệp Lam ở sau lưng cô cười nói: "Nha đầu ngốc, chúng ta dọn nhà sao có thể không mời dì Khang và chú Quý đây." "..." Chuyện mà cô coi là đương nhiên là sau khi chia tay với cha cũng sẽ không lui tới Quý gia. Thì ra cũng không thể không lui tới. Quả nhiên đây là thế giới của người lớn, không vì mối quan hệ hai bên đối nghịch mà ảnh hưởng quan hệ đên bên thứ ba. Quý Yến ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào dì Diệp." Diệp Lam nhìn cậu ngày càng thuận mắt: "Quý Yến đưa tiểu Hinh vào trong đi con, trên đất có hơi trơn đó coi chừng con bé ngã." Quý Yến cười nói: "Dạ, cam đoan sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao." Nói rồi cậu duỗi tay về phía Đàm Hinh: "Hinh Hinh, đến đây." Sắc mặt Đàm Hinh bỗng đơ, da đầu tê rần: "Đừng gọi tớ như vậy." Quý Yến hừ nhẹ, thì thầm nói: "Khi còn nhỏ tớ đều gọi cậu như vậy, khi đó cậu còn gọi tớ là anh Yến cơ." Đàm Hinh cả giận: "Đó là chuyện lúc nhỏ." Quý Yến lộ ra nụ cười xấu xa, đưa tay nắm lấy cổ tay của người con gái, hạ dù che hết cho cô tựa như đang bảo hộ trân bảo: "Trước đó tớ dọn dẹp đồ đạc thì thấy những tấm ảnh tớ vẽ cậu lúc nhỏ, Hinh Hinh từng nói sau này muốn làm vợ của ảnh Yến." Đàm Hinh nhíu mày, có chút quẫn bách không làm được gì. Quý Yến sợ chọc cô giận, chỉ cười một tiếng rồi che cho cô vào khách sạn. Người giữ cửa khách sạn thấy khách đến liền lấy dù ra tiếp đón từ xa, nhưng lại bị ánh mắt của thiếu niên dọa đến, phải quay trở về chỗ cũ. Một tay Quý Yến cầm dù, tay còn lại đưa lên chạm vai, ôm người con gái trong vòng tay, bảo vệ cô khỏi màn mưa ngoài kia, chậm rãi đi lên từng bậc thang một. Hai người đều là sững sờ. Vì đang là mùa hạ nên hai người mặc không nhiều quần áo, cảm giác chạm vào chỉ thoáng chốc dừng lại. Đàm Hinh ổn định lại thân hình, nhanh chóng chạy ra khỏi dù xông vào màn mưa tiến vào khách sạn. Quý Yến đứng sững tại đó, hơi thở của thiếu nữ vẫn còn lưu lại. Cảm giác yêu thích trong khoảnh khắc đó không thể ngăn cản mà bộc phát ra ngoài.