Ly Hôn Lão Ba

Chương 11

Phòng cấp cứu bệnh viện người đến người đi, hầu như ai đấy đều nóng lòng như lửa đốt, sầu sầu lo lo, sắc mặt tái nhợt, Khương Kham cũng không ngoại lệ. Vẻ mặt anh nặng trịch, miệng mím chặt, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn vợ mình trên giường bệnh, vừa lo lắng lại tức giận muốn mắng người, nhưng lại không muốn mắng cô. - Cuối cùng thì em định làm gì? Anh trầm giọng hỏi. Anh mới rời đi có một tí thôi mà cô lại định ngồi dậy xuống giường, cũng không biết là định đi đâu, chẳng lẽ cô không biết bây giờ không nên đi lại nhiều sao? Nửa giờ trước cô bị kinh hãi lớn, thậm chí suýt thì ngã xuống cầu thang khiến anh gần như bị hù chết. Nếu không phải anh nhanh tay xông lên kéo cô lại thì bây giờ hậu quả đúng là khó mà tưởng tượng được. Không, căn bản không cần tưởng tượng, bởi vì cảnh Lâm Lệ Ngọc máu chảy đầm đìa đã hiện ra trước mắt họ. Cô ta ngã xuống cầu thang. Đó chắc chắn không phải là ngoài ý muốn, bởi vì anh chính mắt nhìn thấy khi cô ta ngã xuống cầu thang còn nhìn bọn họ cười lạnh, cả người thả lỏng, không có chút nào muốn được cứu. Anh vốn tưởng rằng cô ta định tới đây tự sát, nhưng khi cảnh sát đến tìm anh thì anh mới hiểu, cô ta định dùng cách ngã cầu thang để làm mình sảy thai, lại đem tội mưu sát giá họa cho Thải Nhi. Nghe nói khi cô ta ở trên xe cứu thương không ngừng khóc lóc với bác sĩ, y tá là cô ta bị người cố ý đẩy xuống tầng, có người muốn hại cô ta và đứa trẻ trong bụng, nếu đứa trẻ không còn thì cô ta cũng không muốn sống nữa. Diễn y như thật! Cô ta là đã chuẩn bị mà đến, sớm đã có kế hoạch hoàn hảo mới dám tìm đến cửa. Chỉ tiếc cô ta vạn vạn cũng không ngờ lúc đó không chỉ có vợ chồng bọn họ mà còn có người khác chứng kiến, đó chính là bà cụ nhà đối diện bình thường nhàn rỗi lại rất hay tò mò nên đứng qua cửa nhìn thấy hết từ đầu tới cuối mà đem tất cả kể lại cho cảnh sát. Bà cụ bình thường rất nhàn rỗi, khó có khi có chuyện hay phát sinh khiến bà vô cùng phấn chấn, nói đến hoa tay múa chân. Đây là lời cảnh sát nói, mà bọn họ có vẻ tin những lời của bà cụ nói nên cũng không hỏi cung bọn họ gì nhiều nữa mà đều tin vợ chồng bọn họ là trong sạch. - Anh đi lâu, em rất lo. Cảnh sát hỏi anh cái gì? Có bắt chúng ta chịu trách nhiệm gì không? Ngài Thải Nhi nhìn ông xã chăm chú lo lắng hỏi. Cô đúng là lo lắng gần chết, bởi vì anh đi với cảnh sát đã lâu cũng chưa về mới khiến cô lo lắng mà muốn xuống giường tìm anh. Khương Kham lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát, lúc này mới than nhẹ một hơi, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. - Không đâu. Anh nói cho cô, không có cách nào để không chạm vào người cô, chỉ vì muốn chứng thực rằng cô thât sự không sao: - Bởi vì bà cụ ở nhà đối diện chúng ta đã nhìn thấy tất cả sự việc, hơn nữa lại khớp với những lời anh nói nên cảnh sát tin chúng ta là vô tội. Ngải Thải Nhi nghe vậy mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng lại nhịn không được hỏi: - Lâm tiểu thư đâu? Cô ấy bây giờ thế nào? Đứa trẻ không sao chứ? - Cô ta định mưu hại em, em còn quan tâm đến cô ta làm cái gì? Khương Kham cứng đờ người, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nói. Chỉ nghĩ đến người phụ nữ độc ác kia muốn chết còn định kéo Thải Nhi chết cùng anh lại nổi cơn lôi đình, hận không thể tự tay bóp chết cô ta. - Cô ấy có thai. Đứa trẻ dù thế nào cũng là vô tội. - Cho nên mới nghĩ cách ngã cầu thang để sẩy thai. Anh cười lạnh nói. Ngải Thải Nhi khiếp sợ khó mà tin, lắc lắc đầu, không dám tin thế giới này lại có nữ nhân tàn nhẫn vô tình lãnh huyết như thế, đứa trẻ trong bụng dù sao cũng là cốt nhục của cô ta. - Có lẽ thật sự là ngoài ý muốn, đó là con của cô ấy, cô ấy là mẹ, sẽ không.... - Không dùng cách này để hại chết con mình sao? Khương Kham hừ lạnh, trong giọng nói đầy sự khinh thường: - Vấn đề là cô ta có chút ý thức làm mẹ không, có coi đứa trẻ là con mình không? Theo anh thấy, đáp án chính là không, từ đầu tới cuối cô ta chỉ coi đứa trẻ là quân cờ để đạt được mục đích mà thôi. Lúc trước là muốn lợi dụng đứa trẻ để bức anh kết hôn cùng cô ta. Giờ thì lợi dụng nó để giá họa chúng ta mưu hại cô ta. Em có biết cô ta nói gì với cảnh sát không? Cô ta nói là chúng ta đẩy cô ta xuống lầu. Ngài Thải Nhi trợn to mắt hạnh, khiếp sợ đến nói không ra lời. - Cô ta ngay từ đầu đã chẳng có ý tốt gì. Thậm chí anh còn nghi ngờ cô ta có phải là vì biết anh không ở nhà mà tới tìm em không nữa. Có ai ấn chuông liên tục hơn 10’ mà vẫn còn cố không? Những lời Khương Kham nói khiến cô không nói được gì, cô không tự chủ được mà nghĩ, nếu lúc đó mình không kiềm chế được mà mở cửa, kết quả.... Sắc mặt cô tái nhợt, theo bản năng vội ôm bụng bảo vệ con mình. Trẻ con luôn vô tội, cô ta sao có thể tàn nhẫn như vậy? - Con của cô ta... cô không thể không hỏi. - Như ý cô ta muốn. Sảy rồi. Cô chỉ cảm thấy rất không đành lòng, thương đứa trẻ xấu số kia. - Nhưng nếu cô ta nghĩ như thế thì “tử vô đối chứng” thì cô ta sai rồi. Thai nhi đã sảy đó vẫn có thể nghiệm DNA. Khương Kham cười lạnh nói. - Ông xã? Ngài Thải Nhi khó tin nhìn anh. - Đừng nói anh tàn nhẫn, chuyện này phải mau chóng giải quyết, nếu không sẽ chỉ khiến cô ta kiếm cớ mà dây dưa với chúng ta sau này thôi. Anh lắc đầu, vẻ mặt kiên định: - Anh có thể không quan tâm đến việc cô ta như ruồi bọ vo ve quanh chúng ta nhưng nếu cô ta không phải là ruồi bọ mà là con hổ điên thì sao? Anh không thể để cô ta lại có cơ hội tiếp cận em, làm hại em và con của chúng ta. Cô than nhẹ một hơi, biết anh nói có đạo lý nên cũng không nói thêm gì nữa. - Nghỉ một chút đi, Liên Tịch Uy sẽ tới đây ngay, anh đi xử lý chuyện kia. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô. - Anh báo cho Tịch Uy? Khương Kham gật đầu: - Vốn chỉ định phiền cô ấy tới giúp chúng ta trông hai cậu nhóc kia, nhưng cô ấy lại nhất quyết muốn đến xem em thế nào, nói các con Lam Tư sẽ trông. Vừa mới nói xong, đã thấy Liên Tịch Uy lo lắng chạy vào. - Nói Tào Tháo, Tào Tháo tới liền. Anh hất cằm ra cửa chỉ cho bã xã đại nhân. Ngải Thải Nhi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Liên Tịch Uy chạy đến phía bọn họ. - Thải Nhi, cậu không sao chứ? Cô vừa mới tới bên giường bệnh đã mở miệng hỏi. - Mình không sao. Ngài Thải Nhi mỉm cười. Xác định cô trừ sắc mặt hơi tái nhợt còn lại không có chỗ nào bị thương thì Liên Tịch Uy mới yên lòng thở phào nhẹ nhõm. - Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Khương Kham nói với mình thiếu chút nữa cậu bị ngã cầu thang khiến mình sợ muốn chết. Cô nắm chặt tay bạn thân. - Hai người nói chuyện nhé, nhưng đừng để cô ấy quá mệt. Khương Kham nói với Liên Tịch Uy rồi lại hôn trán bà xã một cái: - Bà xã, anh đi xử lý chuyện kia, lúc nữa gặp. - Vâng. Ngài Thải Nhi cười nhẹ. Sau khi anh đi rồi, Liên Tịch Uy nhịn không được tò mò hỏi: - Anh ấy muốn xử lý chuyện gì? Ngài Thải Nhi cười bất đắc dĩ, than nhẹ một tiếng rồi mới thong thả đem chuyện khi nãy kể lại cho cô. Giấy trắng mực đen căn cứ chính xác khiến Lâm Lệ Ngọc hết đường chối cãi, cho dù cô ta có muốn cãi thì cha cô ta như thiên lôi tát cho cô ta một cái khiến những lời vừa định nói lại phải nuốt lại. Theo cảnh sát điều tra báo cáo lại, chuyện cô ta ngã lầu hoàn toàn là tự biên tự diễn, hơn nữa Khương Kham còn đưa cho ông báo cáo xét nghiệm DNA khiến Lâm Cường không thể không thất vọng với con gái mà tát cho cô ta một cái mạnh rồi quay người đi luôn. Lâm gia hoàn toàn hổ thẹn với Khương gia, sau khi Lâm Cường rời đi, Lâm phu nhân chỉ có thể ôm con gái mà khóc như mưa như gió đồng thời luôn miệng xin vợ chồng họ Khương tha thứ. Được con báo cho tới đây, Khương Quốc Hâm và Lí Nhã Vân chứng kiến tất cả, khiếp sợ đến ngây ra như phỗng mà không nói được gì, không nghĩ đến chân tướng lại là như thế này. - Đứa nhỏ trong bụng Lâm Lệ Ngọc không phải của con, đây là thật sao? Lí Nhã Vân sắc mặt lúc xanh lúc trắng, quả thực không dám tin đây là sự thật. - Sao cô dám lừa chúng tôi như thế? Bà tức giận quát lớn: - Mang thai của người khác còn định vu lên đầu con tôi, còn muốn gả vào Khương gia, người đàn bà này... cô ... sao cô dám làm như thế? Cô là đồ không biết xấu hổ. Bà tức đến cả người phát run, không thể tin được đây là đứa con dâu bà vẫn muốn, xuất thân thượng lưu là thiên kim tiểu thư. - Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi... Ôm chặt con gái, Lâm phu nhân khóc không thành tiếng mà không ngừng xin lỗi. Khương Kham tuyệt không muốn ở đây xem tiết mục nhàm chán này nữa, mục đích của anh đã đạt được, sự trong sạch được chứng minh nên anh trực tiếp quay người rời đi. - Chờ đã. Phía sau đột nhiên cha anh gọi giật lại, anh đành quay lại đối mặt với ông. - Nếu đã biết được chân tướng, chuyện này không nói nữa, từ ngày mai, mày có thể về công ty làm. Thái độ Khương Quốc Hâm cao cao tại thượng tựa như đang đặc xá tù nhân. Khương Kham chỉ cảm thấy buồn cười: - Không. - Không? Khương Quốc Hâm kinh ngạc trừng mắt. - Ít nhất trong thời gian này con không định đi làm, Thải Nhi mang thai, thân thể vốn không tốt lắm, con muốn ở cạnh chăm sóc cô ấy. Anh nói dứt khoát. - Lại là vì người phụ nữ đó? Khương Quốc Hâm tức giận rít gào. Nhìn phản ứng của ông, Khương Kham biết muốn cha mẹ trong thời gian này tiếp nhận Thải Nhi là không thể. Cho nên nếu đã biết, anh cũng sẽ không dẫm vào vết xe đổ mười năm trước mà để Thải Nhi vì làm con dâu Khương gia mà phải chịu thiệt thòi. - Đúng, vì người phụ nữ duy nhất con yêu. Anh nhìn thẳng cha mình, chậm rãi nói: - Bất kể là về công ty hay về nhà, cho đến khi cha mẹ có thể thật tình nhận cô ấy, yêu thương cô ấy thì con mới nghĩ đến. Còn trong thời gian này, con không định về. Khương Quốc Hâm tức giận đến đỏ mặt tía tai. - Mày thực sự vì một người đàn bà mà cái gì cũng không cần? Ông cao giọng chất vấn, tựa như đây là tối hậu thư. Khương Kham đột nhiên có cảm giác “nhiều lời vô ích”. Vì thế, cúi đầu thật sâu chào cha mẹ rồi kiên định bước đi. Khương Quốc Hâm cũng không gọi anh lại. Nửa năm sau, Ngải Thải Nhi cuối cùng cũng được chuyển đến nhà mới xinh đẹp của bọn họ. Kỳ thật, từ ba tháng trước cô đã vượt qua ba tháng đầu mang thai, bước vào giai đoạn ổn định nên vẫn nhắc đến chuyện chuyển nhà với ông xã nhưng lại bị ông xã thân yêu phủ quyết. Tới giờ, cô mang thai đã được bảy tháng, cục cưng ngày ngày hiếu động hoạt bát quẫy đạp trong bụng cô thì anh mới yên tâm đồng ý chuyển nhà. Nửa năm qua, gia đình họ thật sự hạnh phúc, bình yên vô cùng. Không, thật ra nói bình yên thì có chút không đúng. Bởi vì chuyện của siêu sao Lam Tư mà đột nhiên Ngài Thải Nhi được lên báo, bị đồn thành bạn gái bí mật của Lam Tư, còn nói cô bắt cá hai tay, ngoài Lam Tư còn có một công tử khác bị cô đùa bỡn trong tay, vì cô mà hủy hôn, nói cô như hồ ly tinh. Sớm đã quen với tác phong của đám phóng viên, Lam Tư chỉ cười ha hả nhưng Khương Kham lại tức giận đến chửi ầm lên, quyết tâm kiện lên tòa án khiến cho đám phong viên, tạp chí kia đá phải khối sắt lớn mà liên tục thông báo xin lỗi một tuần thì trò cười này mới chấm dứt. Chuyện đáng nhắc tới là, việc này bất ngờ lại khiến hai cậu con trai của bọn họ được chú ý, các công ty quảng cáo thậm chí là đào tạo sao nhí cùng tìm tới cửa nói là muốn đào tạo hai nhóc thành ngôi sao tương lai. Đương nhiên, kết cục là bị Khương Kham đá ra khỏi cửa. Nửa năm, có thể nói là quãng thời gian hạnh phúc và vui sướng nhất của Ngài Thải Nhi. Có ông xã chu đáo luôn cẩn thận chăm sóc, dù có lúc anh rất bá đạo, đáng ghét nhưng tất cả lại đều là vì tốt cho cô. Còn hai cậu con trai khỏe mạnh bên cạnh. Dù có lúc bọn chúng thừa sức mà cãi nhau thậm chí đánh nhau nhưng vì có ông xã quản nên cũng chẳng cần cô lo. Cô quả thực giống như hoàng thái hậu, cơm bưng nước rót, lúc nhàm chán còn có người kể chuyện cười giúp cô giải sầu, quả thật là vô lo vô nghĩ mà dần dần béo lên... Béo lên... béo... - Ai! Ngài Thải Nhi không nhịn được mà thở dài một hơi. - Sao thế bà xã? Đi vào trong phòng, chợt nghe thấy tiếng cô thở dài, Khương Kham vội vã đi lên. - Anh tránh ra, bây giờ em không muốn thấy anh. Ngài Thải Nhi quay lưng lại, không nhìn anh thật. Anh ôn nhu kéo cô quay mặt lại, lo lắng nhìn cô: - Sao thế? Anh làm sai chuyện gì sao? - Anh hại em càng ngày càng béo. Cô trừng mắt nhìn anh một lúc rồi mới lên án anh. Anh dở khóc dở cười: - Bà xã, em quên bây giờ em là phụ nữ có thai sao? - Phụ nữ có thai thì thế nào? Phụ nữ có thai cũng có béo gầy, mà em bị béo rồi! tất cả lại tại anh, anh là đầu sỏ! Cô mới có thai hơn bảy tháng thôi mà đã béo hơn 10kg, lúc khám thai, ngay cả bác sĩ cũng nói cô tăng cân quá nhanh, phải chú ý khiến cô mất mặt muốn chết. - Bà xã, em có gì mà béo? Mang thai bảy tháng mà chỉ có 56kg, em mói như thế thì những người không mang thai nặng hơn 60kg đều nên đi tự sát sao? Khương Kham cười lớn. Ngải Thải Nhi lườm anh một cái rồi lại đánh anh. - Không nói chuyện những người không mang thai. Em nói là em mang thai bảy tháng đã béo lên 10kg, chuyện này đến bác sĩ cũng bảo em cần chú ý chẳng lẽ anh không nghe thấy sao? Tất cả đều tại anh! Cô nói xong lại dùng sức đánh anh một cái. Đều là tại anh lúc nào cũng dỗ cô ăn, lại chẳng để cô làm gì mới khiến cô tăng cân nhanh như thế, đều tại anh hại. - Được, đều tại anh, anh xin lỗi. Anh nắm lấy tay cô, ôn nhu xin lỗi rồi lại hỏi: - Vừa nãy anh mới mua bánh bao mà lúc sáng em bảo em thèm, giờ có muốn ăn không? - Khương Kham! Cô tức giận kêu to, lại định đánh anh nhưng tay đã sớm bị anh nắm lại: - Anh cố ý đúng không? Anh cười lớn: - Đúng. - Đáng ghét! Tay không thể động, cô đành nghiêng người cắn cằm anh. - Em cắn anh? Tựa như không nghĩ cô lại làm như thế, anh kinh ngạc trợn to mắt. - Sao nào? Cô vênh cằm lên. Ai bảo anh nhân lúc cô buồn bực còn đùa cô như thế, lại còn cười nữa. - Anh phải cắn lại. Anh nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt rất thật nói. - Anh dám? Cô trừng mắt. - Anh đương nhiên dám. Nói xong, anh chậm rãi nghiêng người chạm lên môi cô. - Em không cắn môi anh. Cô hơi đẩy anh ra, nhăn mày. - Anh cũng không ngại em cắn lại đâu. Anh nhìn cô, nhếch miệng cười tà mị, sau đó lại cúi đầu cắn cắn môi cô rồi chuyển thành hôn, hôn đến cô choáng váng. Tiếng đập cửa vang lên, hai vợ chồng đang hôn nhau, chìm trong thế giới của hai người không nghe thấy. Khương Bá Vũ cầm di động bước vào tìm cha, Khương Trọng Vũ vì tò mò cùng đi theo vào, vừa vào đã thấy cha mẹ thân mật như thế, hơn nữa còn hoàn toàn không chú ý đến hai cậu nhóc xuất hiện. - Bọn họ cả ngày hôn rồi lại ôm mà cũng không thấy phiền sao? Khương Trọng Vũ liếc mắt quay đầu hỏi anh. - Ai biết. Sao em không tự hỏi. Khương Bá Vũ cũng lườm lại. Khương Trọng Vũ nghĩ, cảm thấy có đạo lý, liền giương giọng kêu to: - Cha! Cậu sợ nếu không kêu như thế, cha mẹ mãi cũng sẽ không chủ động mà phát hiện cậu và anh đã đứng ở đây. Đột nhiên xuất hiện bên tai tiếng con kêu lớn, Khương Kham và Ngài Thải Nhi đều bừng tỉnh. Khương Kham ngẩng đầu rời khỏi đôi môi đỏ mọng mê người của bà xã, quay đầu nhìn hai cậu nhóc chẳng biết vào phòng từ lúc nào, nhíu mày hòi: - Các con vào lúc nào? - Lúc cha mẹ hôn tới hôn lui. Khương Bá Vũ trả lời. Ngải Thải Nhi không tự chủ được mà đỏ mặt, nghĩ đến bị con nói như vậy đã đủ xấu hổ, không nghĩ tới... - Cha, cha và mẹ cả ngày lúc nào cũng ôm rồi hôn không thấy phiền chán sao? Khương Trọng Vũ thành thật hỏi. Cô nhắm mắt lại, rên lên tiếng. Cả ngày ôm rồi hôn? Bọn họ khoa trương như thế sao? Các con đều nói như thế thì chắc chắn là đúng, ôi... Nghe thấy tiếng rên của cô, Khương Kham nhịn không được cười khẽ. - Không đâu. Anh trả lời câu hỏi của con: - Các con vào đây làm gì? - Điện thoại, là bà nội. Khương Bá Vũ đưa điện thoại di động đưa cho anh. Ngải Thải Nhi đột nhiên mở to mắt, bất động. Khương Kham vốn tươi cười cũng thu lại. Anh kéo cô vào lòng, hôn lên trán trấn an cô rồi mới đón lấy điện thoại. - Alô! Mẹ, sao lại rảnh rỗi gọi điện cho con, gần đây có khỏe không? Anh thoải mái tự nhiên nói, tựa như bọn họ không hề vì đoạn tuyệt quan hệ mà nửa năm không liên lạc. Sự thoải mái của anh lan sang Ngài Thải Nhi khiến cô bất tri bất giác trầm tĩnh lại, còn nhíu mày nhìn anh. “Sao lại rảnh rỗi gọi cho con?” thế mà cũng nói được. Hai cậu nhóc cũng nhảy lên giường, tựa như cũng rất tò mò chuyện bà nội đột nhiên gọi điện. Hai nhóc đều biết ông bà nội không thích mẹ mà đoạn tuyệt quan hệ với cha. Nhìn vợ và con đều tò mò tựa như muốn nghe, Khương Kham b孠loa ngoài rồi đặt tay lên môi ra dấu im lặng. - Mẹ vẫn khỏe, cha con thì có vẻ không tốt, vì bận công việc mà gầy đi nhiều, tóc cũng bạc đi. Giọng Lí Nhã Vân truyền qua loa ngoài. - Giờ cha nhất định rất đẹp trai, lúc trước mẹ chẳng bảo cha béo sao? Khương Kham tránh nặng tìm nhẹ đáp lại, thấy hai cậu nhóc lập tức bưng miệng cười trộm. - Con không lo sao? Lí Nhã Vân trầm mặc một chút, do dự hỏi. - Lo cái gì? Anh làm như không hiểu. - Thân thể của cha con. - Thân thể của cha vẫn khỏe mà, khám sức khỏe hàng năm đều rất tốt, tất nhiên chỉ là có chút béo cần phải để ý, nhưng giờ đã gầy xuống, thế là vừa khéo còn gì? Anh vừa nói vừa nháy mắt mấy cái với bà xã. Ngải Thải Nhi không nhịn được mà khẽ đánh anh, dùng mắt ra dấu bảo anh nói nghiêm túc một chút. Bên kia lại im lặng. - Bá Vũ và Trọng Vũ khỏe chứ? Lí Nhã Vân đổi đề tài. - Khỏe lắm. - Lâu rồi mẹ không thấy chúng nó, chắc giờ chúng nó cao lên nhiều chứ? - Không biết, con ngày nào cũng nhìn nên không biết chúng nó có cao lên không. Ngải Thải Nhi nghe vậy, nhịn không được lại duỗi tay đẩy anh. Anh phải hiểu được sự mong chờ của mẹ chứ. Bà nhớ con nhớ cháu, anh thừa biết lại còn trêu đùa bà, thật sự rất không nên. Khương Kham nhìn cô đầy vô tội, lại cúi đầu hôn cô một cái khiến hai cậu nhóc trợn to mắt mà nhìn. - Mẹ, nếu mẹ muốn xem chúng nó có cao lên không thì có thể tự mình đến xem. Anh nói với mẹ. - Thật không? Lí Nhã Vân đầu tiên là hưng phấn, lập tức lại có chút không chắc chắn, lo lắng hỏi: - Mẹ thật sự có thể đến thăm chúng nó không? - Đương nhiên, mẹ là bà nội chúng nó còn gì? Anh nhếch miệng. - Mẹ chỉ là... Thải Nhi sẽ hoan nghênh mẹ đến sao? Khương Kham nhìn thoáng qua bà xã vì câu nói này mà kinh ngạc trợn tròn mắt, nhíu mày khẽ hỏi cô: - Em hoan nghênh không? Đương nhiên. Ngải Thải Nhi lập tức dùng mắt đáp lại. Trên thực tế, mẹ chồng lại để ý đến cảm nhận của cô thực khiến cô ngạc nhiên đến nhảy dựng lên. Bởi vì trước đó, cha mẹ chồng có bao giờ để ý đến cảm nhận của cô? Cho dù cô khóc đến tắt thở bọn họ cũng chẳng thèm nhìn cô một cái. - Cô ấy sẽ. Khương Kham ôn nhu nhìn bà xã mà trả lời mẹ. - Nó... nó có khỏe không? Lí Nhã Vân do dự hỏi: - Mang thai là chuyện rất vất cả, đàn ông như con có thể không rõ, con phải chăm sóc, quan tâm nó nhiều một chút. Đột nhiên được mẹ chồng quan tâm khiến Ngài Thải Nhi kinh ngạc, cảm động lại có chút khó tin. Khương Kham nháy mắt mỉm cười với cô, xem ra, qua nửa năm đoạn tuyệt quan hệ đã khiến mẹ thay đổi. Như thế, sau này mẹ chồng nàng dâu hòa thuận sống chung thậm chí có ngày tình cảm như mẹ con chắc cũng không phải là không thể. Anh đột nhiên tràn ngập chờ mong với tương lại, cũng thấy được hy vọng trong mắt bà xã. - Con sẽ. Anh ôn nhu, thâm tình nhìn bà xã, hứa với mẹ rồi hơi dừng lại hỏi: - Mẹ, lúc nào mẹ tới thăm bọn con? Cuối tuần này thế nào? Con nghĩ Thải Nhi và bọn nhỏ đều rất hoan nghênh mẹ... Ngải Thải Nhi ôm hai con, trong mắt đầy ý cười, cô cảm thấy tương lai hạnh phúc thật gần. HẾT