Edit: Sunflower. Dương Vi che mặt, nhanh nhẹn mà đè lại tay Kỳ Tiếu Ngôn: "Anh có thể đi vào phòng tắm thay đồ không?" Kỳ Tiếu Ngôn ngước mắt nhìn cô, hỏi như lẽ đương nhiên: "Có khác nhau sao?" "Đương nhiên là có." Ở chỗ này thoát y đối với thai phụ kích thích quá lớn. Kỳ Tiếu Ngôn cầm quần jeans không một câu oán hận mà vào phòng tắm, thời điểm đi ra trần trụi nửa người trên, hạ thân mặc một cái quần jeans cạp trễ cơ hồ có thể thấy quần lót bên trong. Dương Vi không tự nhiên mà ho khan một tiếng, đem áo sơ mi anh vừa cởi ném qua:" Đem cái này mặc vào đi, không cần cài nút." Kỳ Tiếu Ngôn nghe lời làm theo, Dương Vi lại chỉ huy anh dựa lưng vào tường, nghiêng mặt sang bên:" Đúng vậy, chính là như vậy, đầu ngẩng cao hơn một chút, tay trái nâng lên đặt trên trán. Ngón tay luồn vào tóc đi, đúng, thả lỏng một chút, ấy đừng nhúc nhích, tay phải đút vào túi quần đi, ân, vậy đi. " Dương Vi cầm giấy bút nhìn anh một trận, lại đi vào nhà tắm một chuyến, ra đến nơi dùng ngón tay vẩy chút nước lên tóc cùng mặt Kỳ Tiếu Ngôn. Kỳ Tiếu Ngôn: "......" "Ân, quả thực quá hoàn mỹ, anh bảo trì động tác này đừng cử động." Dương Vi nhìn bọt nước theo cằm Kỳ Tiếu Ngôn chảy xuống xuống dưới, múa bút như bay mà vẽ, "Đầu lại ngẩng một chút, chính xác! Ánh mắt có thể mê ly một chút......" Dương Vi nghe nói phụ nữ thời điểm mang thai ngắm nhìn những thứ xinh đẹp, con sinh ra cũng sẽ đặc biệt xinh đẹp. Cô cảm thấy nhân cơ hội này thưởng thức mỹ mạo của Kỳ Tiếu Ngôn trong chốc lát cũng không tồi. nhưng tư thế này cũng khá khó khăn, nếu chẳng may chút nữa Giáo sư Kỳ sung huyết não thì sao, haizz, cô đành phải dùng năm phút đồng hồ kết thúc chuyến vẽ tranh chân dung người thật này vậy. Thời điểm cô vừa kết thúc, Kỳ Tiếu Ngôn còn ngạc nhiên nhìn cô một cái: " Nhanh như vậy vẽ xong rồi sao?" " Ân, chỉ là vẽ phác họa thôi, anh giữ tư thế vậy không mệt sao?" Dương Vi vừa nói vừa đem tranh chính mình vẽ đưa cho Kỳ Tiếu Ngôn," Thế nào thế nào? Có phải hay không rất tuấn tú? Ánh sáng chưa có tinh tế, cũng chưa vẽ cơ bắp nữa." Kỳ Tiếu Ngôn xem qua bức tranh vài lần, nghiêng đầu đối với Dương Vi nói: "Em vẽ anh vẽ đến thực thuần thục." Dương Vi sửng sốt một chút sau, mới mở to hai mắt trừng mắt nói: "Là do chuyên môn thẩm mĩ!" Kỳ Tiếu Ngôn buông bức tranh trên tay, đột nhiên tiến sát vào cô: " Nếu quần áo cũng cởi hết rồi, không bằng chúng ta thuận tiện làm việc khác?" Dương Vi còn chưa kịp cự tuyệt, người đã bị ôm tới trên giường, Kỳ Tiếu Ngôn chính mình cũng thật nhanh xoay người đè lên trên. Trái tim Dương Vi mãnh liệt mà nhảy dựng lên, ánh mắt Kỳ Tiếu Ngôn tựa như có lực từ bên trong, gắt gao khóa lấy cô, làm cô không thể dời ánh mắt đi được. Bọn họ dán gần như vậy, phảng phất chỉ cần tiến lên một chút là chạm lên môi đối phương. Dương Vi khẩn trương đến quên việc hô hấp, tuy rằng lần trước cô cũng cùng Kỳ Tiếu Ngôn làm, nhưng lúc đó là tình huống cô uống say, ở trạng thái tỉnh táo mà duy trì tư thế ám muội như vậy cùng Kỳ Tiếu Ngôn, hình như là chuyện đã rất lâu trước đây. Kỳ Tiếu Ngôn chuyên chú mà nhìn cô, ánh mắt phảng phất nhìn đến tận đáy mắt cô. Anh chậm rãi nâng tay phải lên, đem một sợi tóc trên sườn mặt cô vén ra sau tai, Dương Vi tựa hồ nghe thấy tiếng tay áo của anh cọ qua vành tai mình. Mắt thấy môi mỏng của Kỳ Tiếu Ngôn tiến đến càng gần, Dương Vi theo bản năng mà rụt rụt cổ, nhắm hai mắt lại. Trên môi mang theo xúc cảm mềm mại mà ấm áp, nụ hôn của Kỳ Tiếu Ngôn không mang theo lửa giận, thong thả ung dung như đang nhấm nháp một món ăn ngon. Dương Vi thực mau bị cuốn vào thế giới của anh, thần kinh cũng dần thả lỏng. Kỳ Tiếu Ngôn hôn thật lâu, lặp đi lặp lại, không ngừng nhấm nháp, không biết mệt mỏi. Bàn tay vẫn luôn đặt trên eo của Dương Vi rốt cuộc không an phận đi lên, theo vạt áo trượt vào trong. Dương Vi cả người đều mềm nhũn, hô hấp đã sớm hỗn loạn, thẳng đến khi tay Kỳ Tiếu Ngôn đi tới giữa hai chân mình, mới như vừa ở trong mộng tỉnh dậy đẩy người đang hôn khắp cổ mình ra: " Ngôn Ngôn, không cần..." Kỳ Tiếu Ngôn nhăn nhăn mày,ngừng động tác trên tay ngước mắt nhìn Dương Vi, biểu tình mang theo bất mãn rõ ràng:" Làm sao vậy?" Dương Vi mím môi, dời đi ánh mắt:" Không có gì, chính là... em không muốn làm..." Kỳ Tiếu Ngôn: "......" Phụ nữ chính là tùy hứng như vậy, luôn nói không muốn làm thì không làm, cũng mặc kệ sống chết của đàn ông. "Bảo bảo......" Anh đem vùi đầu ở cần cổ Dương Vi cọ cọ, ngữ khí tựa như làm nũng. Nhưng mà lúc này thống khổ nhất là Dương Vi. Ai nói cô không muốn làm a, cô thật sự rất muốn lên trên người này mà hung hăng chà đạp a! Chính là cô không thể a, chẳng những không thể, cô còn phải trái lương tâm mà nói chính mình không muốn làm a! "Lần trước không phải mua áo mưa rồi sao, em sẽ không vứt đi?" Kỳ Tiếu Ngôn thanh âm rầu rĩ, vẫn là ăn vạ trên người cô không muốn dậy. "Không phải bởi vì cái này......" Dương Vi nhỏ giọng lầu bầu nói, "Tóm lại, em xin lỗi......" Kỳ Tiếu Ngôn xoay người nằm xuống bên cạnh cô, một cánh tay đặt trên trán, nghiêng đầu nhìn cô: "Nếu là thật cảm thấy thực xin lỗi, thì cho anh tiếp tục làm." Dương Vi: "......" Cô liền biết giáo sư Kỳ hôm nay vẫn luôn lưu lại nơi này là không có mục đích tốt lành gì. "Thời gian cũng không còn sớm, không bằng anh đi về trước đi." Kỳ Tiếu Ngôn tức giận mà nhìn cô một cái: "Em làm anh ra bộ dạng này trở về như thế nào?" Dương Vi ánh mắt theo bản năng mà hướng nửa người dưới của anh ngó ngó, sau đó mặt lại có điểm nóng: "Anh có thể đi tắm nước lạnh." Kỳ Tiếu Ngôn: "......" Anh thật sự đi tắm, chẳng qua tắm xong lúc sau, không có mặc quần áo về nhà, mà là trực tiếp nằm xuống bên cạnh Dương Vi. Dương Vi theo bản năng mà bọc bọc chăn trên người, hướng mép giường thối lui: " Anh đi lên làm gì?" "Đương nhiên là ngủ." Kỳ Tiếu Ngôn nhìn cô, lông mày hơi hơi nhíu lại, "Em ngủ như vậy xa làm cái gì? Ngủ bên cạnh anh." Dương Vi khóe miệng giật giật một chút, Kỳ tiên sinh giống như không có ý thức rằng bọn họ đã ly hôn chút nào, mà ý thức của cô hình như cũng dần mờ nhạt. Cô hướng Kỳ Tiếu Ngôn bên người xê dịch sang, Kỳ Tiếu Ngôn thuận thế liền đem người ôm vào ngực. Anh ngửi ngửi mấy ngọn tóc của Dương Vi, Dương Vi cười cười, " Ngôn Ngôn, anh giống như thực sự thèm khát." "Cho nên em tính toán hiến thân sao?" "Anh có thể hỏi em gái anh." Kỳ Tiếu Ngôn: "......" Anh trừng phạt ở Dương Vi môi dưới mà cắn một ngụm, Dương Vi ăn đau, trừng mắt nhìn anh thả ra lời nói tàn nhẫn: "Không cho anh ôm!" Kỳ Tiếu Ngôn đạm cười đem người khóa ở trong ngực: "Bảo bảo ngoan, không lộn xộn, nếu không tự gánh lấy hậu quả." Dương Vi: "......" Sự uy hiếp này thập phần dùng được, Dương Vi suốt một buổi tối đều ngủ đến an ổn. Thời điểm tỉnh dậy chính mình vẫn là ở trong ngực Kỳ Tiếu Ngôn, anh nhìn qua còn ngủ say, Dương Vi nhìn anh ngủ mặt lơ đãng mà gợi lên khóe miệng, người này là baba của đứa con trong bụng cô. " Mới buổi sáng nhìn mặt anh ngây ngô cười, em biết đây là là ám chỉ cái gì không?" Kỳ Tiếu Ngôn không biết từ khi nào mở mắt, một đôi mắt đen, nháy mắt cũng không nháy mà nhìn cô. Dương Vi lập tức khẩn trương lên, ý đồ từ cánh tay Kỳ Tiếu Ngôn tránh đi ra ngoài: "Ai nhìn anh cười ngây ngô? Kỳ tiên sinh, em cảm thấy anh gần đây cảm giác tự tin càng ngày càng tăng." Kỳ Tiếu Ngôn đuôi lông mày giật giật: "Kỳ tiên sinh, mỗi lần em gọi anh Kỳ tiên sinh anh đều thực dễ dàng hưng phấn." Anh nói xong liền hôn lên môi Dương Vi, Dương Vi ở trong lòng kêu rên một tiếng, anh cái tên Kỳ Cẩu Đản đáng chém ngàn đao, anh chính là tự hưng phấn mà thôi! Vô luận tôi nói cái gì anh đều sẽ hưng phấn! Kỳ Tiếu Ngôn sau khi hôn đủ rồi, hơi thở phì phò, vùi đầu bên tai Dương Vi thấp giọng hỏi: "Bảo bảo, hiện tại muốn làm chưa?" Dương Vi: "......" Nguyên lai giáo sư Kỳ còn chưa có chết tâm a. Cô đẩy Kỳ Tiếu Ngôn ra, lập tức đi vào phòng tắm, vứt lại trên giường Kỳ Cẩu Đản tịch mịch như tuyết trắng. Thời điểm Dương Vi từ phòng ngủ đi ra, Kỳ Tiếu Ngôn đang ở trong phòng bếp nấu cơm sáng, cô ở cửa nhìn thoáng qua, liền cầm bình đi ban công tưới nước cho hoa. Lúc ăn cơm, Dương Vi vẫn luôn lo lắng nếu lát nữa đang ăn cơm lại nôn ra, Kỳ Tiếu Ngôn có thể hay không sẽ hoài nghi, nhưng mà không biết vì cái gì, hôm nay lại không có cảm giác ghê cổ. " Anh thấy trong tủ lạnh có rất nhiều chanh, em gần đây thích ăn chanh à?" Kỳ Tiếu ngôn phết một ít mứt trái cây lên lát bánh mì, hỏi. Dương Vi đang uống nước chanh sặc một ngụm, khụ hai tiếng nói: " Ân, mua để pha nước uống, bổ sung vitamin C, còn có thể nâng cao tinh thần." Kỳ Tiếu Ngôn gật gật đầu, không nói cái gì nữa. Ăn xong cơm sang, Kỳ Tiếu Ngôn nói còn phải đi về viết luận văn, liền đi trước, Dương Vi cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Cô lấy từ túi xách ra một hộp thuốc bổ, lấy nước ra uống thuốc. Gần đây thật dễ bị mệt mỏi, Dương Vi ngáp một cái lại đi nghỉ một lát, thời điểm tỉnh lại vừa vặn nhận được điện thoại của Phương Thừa Nhiên. Giọng Phương Thừa Nhiên có chút khẩn trương, giống như giọng mấy học sinh nhỏ của cô thường ngày bị mắc lỗi: " Ân... mấy chuyện vừa rồi, cậu không để ý chứ?" Dương Vi nói: "Không có, nhưng mà chuyện của cậu giải quyết sao rồi?" Phương Thừa Nhiên thở dài: "Trang web là không có truy cứu tớ, nhưng mà có fans nói không thể chấp nhận việc nam nhân viết ngôn tình." "Ngô, nghe vậy thực nghiêm trọng đi." "Cũng không quan hệ, rất nhiều đại thần đều có hai ba tài khoản phụ, đổi lại áo choàng lại là trang hảo hán." Dương Vi phụt cười một tiếng, Phương Thừa Nhiên tựa hồ lúc này mới yên tâm, hỏi cô: "Hôm nay buổi tối có rảnh không? Tớ mời cậu ăn cơm, xem như bồi tội đi." Dương Vi dừng một chút, nghiêm túc nói: "Phương Thừa Nhiên, tớ đã quyết định cùng Kỳ Tiếu Ngôn ở bên nhau." Phương Thừa Nhiên cầm di động, bàn tay vô thức nắm chặt hơn, trầm mặc nửa ngày mới nói: "Cậu muốn cùng anh ta phục hôn sao?" "Ân." "Suy xét rõ ràng chưa? Rốt cuộc các cậu cũng từng ly hôn, về sau rất có thể sẽ bởi vì nguyên nhân cũ mà lại ly hôn." Dương Vi nghĩ nghĩ, nói: " Cậu nói không sai, cho nên tớ hiện tại cũng chưa nói với anh ấy, tớ muốn cho cả hai một chút thời gian, đến lúc chúng tớ đã có đủ tin tưởng, có thể duy trì cuộc hôn nhân này lâu dài, và cũng sẽ không dễ dàng ly hôn. Nhưng tớ nghĩ, tớ cần phải nói trước với cậu quyết định của tớ." Phương Thừa Nhiên nhấp khóe miệng, thở ra một hơi: " Tớ hiểu rồi, tớ tôn trọng quyết định của cậu, cũng hy vọng cậu sẽ hạnh phúc." "Cảm ơn cậu." Dương Vi trong lòng cũng có chút không dễ chịu, " Cậu là một người ưu tú, nhất định có thể tìm được một người con gái thật tốt." "Đó là chuyện đương nhiên." Phương Thừa Nhiên cười một tiếng, nói, "Tớ đây không quấy rầy cậu nữa, nói chuyện sau." Anh tiêu sái mà cúp điện thoại, thuận tay dùng tài khoản "lại chờ ba phút" viết một cái Weibo —— Oa thất tình qaaaaaaaq Chúng fans:...... Đại đại anh có biết tình huống hiện tại là gì không! Đại đại anh cũng sống đến hăng say rồi! Ở nơi này đầu sóng ngọn gió mà anh có thể không cố kỵ vậy sao! Anh thất tình cái quỷ gì! Mấy người đặc biệt đến hắc Weibo của anh trong khoảnh khắc này cũng có chút không biết nên hạ khẩu thế nào. Sau lại có người tự nhận làm trong bộ phận đối ngoại của các công ty giải trí lên tiếng, tỏ vẻ "lại chờ ba phút" lần này xử lí khủng hoảng truyền thông thật xuất sắc, không chỉ thuận lợi dời đi lực chú ý, mà giọng điệu bán manh cùng biểu tình thảm thiết kia còn giành được không ít đồng tình của các thiếu nữ. Nếu là trên thang điểm 10 mà nói, thì anh được 9,5. Mỗi đêm, bạn sẽ bị mất 1kg, nếu bạn sẽ làm điều này trước khi ngủ Dư 0,5 là phần để cho anh tiến bộ đi. Dương Vi cũng không có chú ý đến Weibo, từ khi biết chính mình mang thai, cô nếu như không cần thiết đều cố gắng không động đến điện thoại. Ân, tuy rằng không biết mình có thể kiên trì được bao lâu. Buổi tối còn có lớp mĩ thuật, cô trước tiên dán các bản vẽ của các học trò lên phần mềm. Hôm nay là buổi học cuối cùng của khóa, cô muốn xem đề cương luận văn của học trò đã đạt đến trình độ nào. Bắt đầu vào học, cô đem các bản vẽ đã nộp dán lên bản đồ phần mềm, "Đề cương luận văn của các em cô đã nhìn qua rồi, không ít các em đều có tiến bộ, còn có một số bạn tiến bộ rất nhanh." Cô bắt đầu chữa bài cho các đề cương luận văn: " Bạn học "Tương lai cao phú soái" vẽ bức tranh này khá tốt, kết cấu không tồi, chẳng qua em sẽ pháp sư này trên tay cầm một quả cầu ma thuật phát ra ánh sáng, cho nên bức họa này có hai nguồn sáng, hiệu quả quang ảnh em vẽ có điểm chưa đúng." Cô một bên sửa chữa một bên nói: " Nắm giữ quá nhiều nguồn sáng cùng một thời điểm, tốt nhất chỉ vẽ một nguồn sáng." Tương lai cao phú soái: Vâng ạ qwq " Bạn học "Ca cao", bức tranh này..." Dương Vi nhìn cô bé mặc giáo phục trên tay cầm thư tình vẻ mặt đầy ngượng ngùng trong bức tranh, hỏi, "Bức tranh này cùng chủ đề của chúng ta có liên quan gì?" Ca cao: Ma pháp tình yêu ~(@^_^@)~ Dương Vi: "......" "Được rồi." Dương Vi giúp bé sửa lại một chút kết cấu cơ thể, kiến nghị nói, " Em có thể vẽ một vòng cổ hình ngôi sao năm cánh, như vậy nhìn qua sẽ có cảm giác hơn về một thiếu nữ ma pháp. Mặt khác quang ảnh đối lập có thể lại mãnh liệt hơn một ít, dưới tàng cây hẳn là còn có bóng đi." Cô lại vẽ thêm bóng cây, lượt tiếp theo "Bạn học "Cửu cửu bát" bức tranh này chính là vẽ một nữ phù thủy cưỡi chổi đi? Nhưng mà, chổi bay của cô ấy đâu rồi?" Cửu cửu bát: Tàng hình ạ ~o(n_n)o~ Dương Vi: "......" Học sinh cái lớp này đều mang tật xấu gì vậy! Tương lai cao phú soái: Đây là tàng hình trong truyền thuyết sao? 2333333 Dương Vi có chút vô lực: "Nếu em không vẽ được cây chổi, có thể chỉ cần vẽ phù thủy bay trên trời là được mà......" Cô dung vài nét bút đơn giản vẽ thêm một cây chổi bay, lại bổ sung chi tiết trên quần áo của các nhân vật. Lý Cẩu Đản: Lão sư, em vừa mới nộp bài tập:) " Tốt, để cô xem." Dương Vi sửa xong bức tranh kia liền dán các bức tranh khác lên. Bức tranh của Lý Cẩu Đản là mới nộp cuối. Dương Vi nhìn đến bức tranh kia liền ngẩn người. Bức tranh này đã không còn nét bút mang phong cách nhất quán giản dị của bạn học Lý Cẩu Đản nữa, tuy rằng vẫn là khá thô cứng, nhưng đã vẽ mũi là mũi, lỗ tai là lỗ tai, trên tóc còn vẽ thêm chi tiết. Bối cảnh là một hoa viên nhỏ, tuy rằng chỉ có mấy đóa hoa màu lam, hoa hồng, nhưng kết cấu được thiết kế tỉ mỉ, toàn bộ hình ảnh nhìn qua cũng hài hòa. Hiệu quả quang ảnh vẫn luôn vẽ rất khá, bức tranh này còn cố tình vẽ thêm phần đối lập ánh sáng, lập tức trở nên đẹp hơn nhiều. Chẳng qua tất cả đều không phải trọng điểm, trọng điểm là, cô gái trong bức tranh, ngắm thế nào cũng chính là cô a!