“Này, anh…” Không ngờ tới Thương Nhĩ Kỳ lại đột ngột làm vậy, còn chưa kịp chuẩn bị gì thì Vận Nhi bất ngờ bị đẩy xuống xe, đụng phải lồng ngực cứng rắn của Âu Thừa Duẫn, quay đầu lại muốn lên án đầu sỏ gây nên thì chỉ còn lại một trận khói và khuôn mặt đắc ý vênh váo của Thương Nhĩ Kỳ dần biến mất trong màn đêm. “Tô Vận Nhi, lá gan của em thật là càng lúc càng lớn!” Khuôn mặt tức giận của Âu Thừa Duẫn tràn ngập ghen tuông, bá đạo quay mặt Vận Nhi lại, hôn xuống chỗ mà Thương Nhĩ Kỳ vừa mới hôn Vận Nhi. Sức lực to lớn, chỉ kém chưa đem Vận Nhi khảm vào trong thân thể của anh. Khoảng cách gần như vậy, hơi thở ấm áp phun lên mặt Vận Nhi, Vận Nhi có thể cảm giác được ngọn lửa nóng rực trong cơ thể anh, giống như là muốn thiêu cháy cô, theo bản năng cô giải thích, “Anh ấy là minh tinh trường tôi mời tới, thuận tiện đưa tôi về.” “Mặt mũi của em lớn quá nhỉ!” Âu Thừa Duẫn để lại dấu ấn của mình trên trán cô mới buông cô ra, trên mặt vẫn còn sự tức giận, đàn ông hiểu rõ nhất đàn ông, anh có thể nhìn ra ánh mắt khiêu khích kia đại biểu cho cái gì, xem ra là anh quá coi thường sức hấp dẫn của Vận Nhi rồi, ngay cả thái tử nhà họ Thương cũng muốn có được vợ anh, điều này càng tăng thêm ham muốn chiếm giữ của anh, không muốn buông cô ra nữa. Âu Thừa Duẫn chưa từng nghĩ tới chính mình bởi vì một người phụ nữ mà phải nếm mùi vị này, sự thật chứng minh, toàn bộ sự tức giận trong cơ thể anh đều do Thương Nhĩ Kỳ. “Anh… Thật khó hiểu!” Không biết anh ta nổi giận vì cái gì, Vận Nhi sờ chỗ Âu Thừa Duẫn hôn trên trán, theo phản xạ lấy tay lau, lại nhìn thấy ánh mắt tối sầm của Âu Thừa Duẫn, bất mãn thu tay về, tay kia bị Âu Thừa Duẫn kéo lên xe. “Đã đến nhà rồi sao không đi vào?” Vận Nhi thấy Âu Thừa Duẫn đổi hướng xe, ngược lại hướng đến biệt thự Tinh Đô, cô hảo tâm nhắc nhở. “Nhà em ở Âu Viên!” Âu Thừa Duẫn hơi nâng mí mắt nhìn thẳng nói, trong lòng vẫn còn ăn giấm chua. “Rất nhanh sẽ không phải nữa!” Khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của Vận Nhi tràn ngập sự kiên định, không sợ chết phản bác lại, đêm nay thật sự là không yên tĩnh. “Tôi nói ở đó thì là ở đó!” Vẻ mặt Âu Thừa Duẫn không cho ai phản bác, cho dù là với Tô Vận Nhi cũng là kiểu giọng điệu máy móc. “Để tôi về nhà, ngày hôm qua tôi đã nói với anh cả rồi!” Vận Nhi không để ý tới phán đoán độc tài của anh, ra lệnh nói. “Dường như Tô Thượng Đông quá mức quan tâm với em!” Âu Thừa Duẫn không biến sắc, đôi mắt sáng ngời sâu thẳm như màn đêm, trong lời nói lại mang theo giọng điệu khác thường, nhạy bén ngửi thấy một loại tình cảm không bình thường. “Đó là anh trai tôi!” Vận Nhi nhấn mạnh, cô cứ có cảm giác Âu Thừa Duẫn luôn tính toán phòng ngừa chu đáo với TôThượng Đông, lại nói không rõ rốt cuộc là chỗ nào không đúng. “Phải không?” Một tay Âu Thừa Duẫn lái xe một tay chống cằm, đang suy nghĩ chuyện gì đó, Vận Nhi nhìn thấy sắc mặt thâm trầm của anh, có chút sợ nắm chặt dây an toàn, cũng không mở miệng nói chuyện nữa. Cô sắp phát điên rồi, rốt cuộc Âu Thừa Duẫn muốn làm cái gì, lúc cưới cô thì luôn mang một bộ dáng lãnh đạm, tại sao đột nhiên bây giờ lại để ý cô như vậy? Xe dừng lại trước một khách sạn màu vàng cao cấp, Vận Nhi đi theo bước chân Âu Thừa Duẫn, cô có cảm giác ở trước mặt anh cô luôn luôn không có cách nào cự tuyệt, nhưng lại không thật sự thần phục. Sàn đá cẩm thạch bóng loáng phản chiếu phong cách bố trí xuất sắc kinh điển, Âu Thừa Duẫn duỗi cánh tay dài, chính xác ôm lấy Vận Nhi đang đưa mắt nhìn xung quanh ở phía sau, đôi mắt u mê mở to, dáng vẻ đáng yêu quyến rũ lòng người như vậy khiến mây mù trong lòng Âu Thừa Duẫn bị quét sạch, đột nhiên anh ghé vào bên tai cô ám muội nói, Vợ à, bộ dáng em bây giờ khiến anh rất muốn làm chuyện xấu!” Suy nghĩ kĩ một chút, hình như từ sau khi kết hôn, anh rất ít khi nhìn vừa mắt những người phụ nữ khác, điều này có liên quan rất lớn với cô gái trước mắt. Vận Nhi không hiểu nhìn chằm chằm vào đôi môi anh, chưa kịp hiểu ý tứ trong lời nói của anh, thân thể đã bị Âu Thừa Duẫn ôm lấy trực tiếp đi vào phòng VIP.