Edit: Bướm Giang Hồ Kế tiếp đó là một trận trầm mặc, Vận Nhi phát hiện một mình dùng cơm với Tô Thượng Đông hình như là lần đầu tiên, anh ta cẩn thận giúp cô rót thêm nước, săn sóc giúp cô cắt thịt bò, hết thảy đều tự nhiên như vậy. Vận Nhi rất ngạc nhiên, đối với chuyện cô kết hôn, Tô Thượng Đông vì cái gì không hỏi? Nhưng lại giống như đã có an bài của chính mình. Hắn sẽ xử lý, biết cô đột nhiên kết hôn cấp tốc là bất đắc dĩ sao? Sau khi dùng qua bữa tối liền nhìn thấy trong biệt thự đột nhiên lại có thêm một người, ăn mặc sạch sẽ, cùng với một người đàn ông mặc tây trang màu đen phía sau, lại nhìn thấy anh ta đi theo sau Tô Thượng Đông đi vào phòng khách, người phụ nữ trung niên phía sau chủ động dọn dẹp mọi thứ trên bàn ăn. Vận Nhi biết người đàn ông kia, là người công ty cha, nói như vậy, Tô Viễn Hàng cũng biết anh trai về nước. Chỉ nghe đến trong phòng khách truyền đến vài thanh âm nhỏ vụn, nghe được anh ta cung kính xưng hô đại thiếu gia, Vận Nhi từ trong miệng anh ta mới biết được, những thứ này đều là Tô Thượng Đông sắp xếp. Đứng ở phía sau cửa kính, Vận Nhi đang do dự có nên vào hay không, bóng dáng Tô Thượng Đông đã đi tới chỗ cô, thuận miệng lại dặn dò cho vài câu, sau đó người đàn ông phía sau hắn và người phụ nữ kia đã dọn dẹp xong, lại rời khỏi biệt thự. “Anh, em nghĩ…” Vận Nhi muốn nói, cô trở về nhà họ Âu có vẻ thích hợp hơn, dù sao hiện tại còn chưa ly hôn với Âu Thừa Duẫn, cô cũng muốn nhanh chóng giải quyết quan hệ giữa cô với anh. Không đợi cô nói xong, chuông cửa biệt thự liền vang lên, Tô Thượng Đông tựa hồ có chút không hờn giận. Vận Nhi thấy thế, vội vàng chạy tới mở cửa, anh trai thích thanh tĩnh, hẳn là không có người tới quấy rầy mới đúng. “Sao lại là anh?” Một khắc cửa được mở ra, sau khi Vận Nhi nhìn thấy người tới, kinh ngạc giương cái miệng nhỏ nhắn, khiếp sợ nói không ra lời. Sao Âu Thừa Duẫn lại tìm tới nơi này? “Sao lại là biểu tình này? Vợ à, anh trai em về nước sao có thể không báo với tôi chứ?” Thân hình Âu Thừa Duẫn giấu ở trong bóng đêm kiêu căng đứng thẳng, sợi tóc đàng hoàng bị gió thổi loạn, càng tăng thêm vài phần quyến rũ. Một tay anh chống ở cạnh cửa, thực tự nhiên đi đến hướng Vận Nhi vừa mở cửa, Vận Nhi chưa kịp nói chuyện, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt trao đổi của hai người đàn ông đã giao nhau giữa không trung. “Tô tiên sinh?” Trong con ngươi sâu không lường được của Âu Thừa Duẫn xẹt qua một chút ánh sáng kỳ lạ, lịch thiệt vươn tay với Tô Thượng Đông, cánh tay kia không có buông Vận Nhi ra, Vận Nhi có thể cảm giác được hai cỗ lực lượng không thể bỏ qua đang lan tràn ra xung quanh. Ước chừng qua mười giây, Tô Thượng Đông đem ánh mắt đặt trên người Vận Nhi chuyển đến trên người Âu Thừa Duẫn cao lớn, ánh mắt đột nhiên âm lãnh vài phần, thong thả vươn tay, nắm lấy tay thon dài của Âu Thừa Duẫn : “Tổng giám đốc Âu!” Đối với xưng hô của anh, Tô Thượng Đông cũng không có bất mãn, mà ngược lại, là dùng một loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn lại anh, hai con ngươi đen sâu thẳm phát ra hàn ý làm cho Vận Nhi có chút sợ, giống như là hai đốm lửa nóng đang đánh giá, bên ngoài thì hài hòa, nhưng bên trong cũng là trời đất rung động, hết sức căng thẳng. “Không nghĩ tới tình cảm giữa Tô tiên sinh và em gái lại tốt như vậy, theo tôi được biết, nơi Tô tiên sinh ở, hình như còn không có nữ nhân nào tới qua!” Âu Thừa Duẫn tao nhã rút tay về, cười thực tà mị. Tươi cười như vậy làm cho Vận Nhi có chút rợn người, ghét bỏ, tránh khỏi ôm ấp của anh : “Âu Thừa Duẫn, anh tới nơi này làm cái gì?” “Đương nhiên là đón vợ của tôi về nhà!” Ánh mắt Âu Thừa Duẫn không nóng không lạnh, vẫn đều dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ của Tô Vận Nhi, khi nhìn đến Tô Thượng Đông, lại có chút mơ màng : “Chúng ta là vợ chồng!” Anh lại một lần nữa cường điệu, khóe miệng vẫn lộ vẻ tươi cười không tầm thường. Vận Nhi không quen với Âu Thừa Duẫn như vậy, thời điểm anh cười so với thời điểm lạnh lùng càng làm cho cô đoán không ra tâm tư của anh. “Tô tiên sinh cảm thấy Vận Nhi là nên ở lại bên người anh trai, hay là cần phải ở bên người chồng… Qua đêm đây?” Thân thể Âu Thừa Duẫn khẽ nghiêng về phía trước, khi thân thể với Tô Thượng Đông chạm mạnh cánh tay vào nhau, cố ý phóng nhẹ ba chữ cuối cùng kia, cho nên Vận Nhi không nghe được.