Edit: Bướm Giang Hồ Trong mắt Âu Thừa Duẫn toát lên sự chân thành, thiếu chút nữa khiến Vận Nhi rơi vào đó, nhưng là cô rất rõ ràng thân phận của mình, Âu Dương phu nhân, vị trí này cũng không phải của cô. “Nhưng mà…” Vận Nhi còn muốn nói gì đó, Âu Thừa Duẫn đã cắt đứt lời của cô, “Chuyện giữa tôi và Tô Ân Huệ, không liên quan tới em, em nhớ kĩ thân phận của mình là tốt rồi!” Vận Nhi tức giận nhìn chằm chằm thân ảnh rời đi của anh, làm sao cũng không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của anh. Ý của anh, là sẽ không ly hôn với cô sao? Trong lòng có chút vui sướng, nhưng rất nhanh lại bị mây đen thay thế, cô đoán không ra tâm tư của Âu Thừa Duẫn, anh giữ lại cô bên người là vì cái gì chứ? Ngày hôm sau, Vận Nhi được mời trở về nhà họ Tô, sau khi biết Tô Ân Huệ trở về, trong lòng cô liền dâng lên dự cảm không tốt, cô có trực giác rất mãnh liệt, Tô Ân Huệ biết rõ chân tướng mọi việc, nhất định không đơn giản giống như mặt ngoài. Phạm Tu Vũ bởi vì say rượu lái xe lên dốc, xe bị lật, nếu như không phải sớm được người phát hiện nên được cứu sớm, có lẽ hiện tại anh ta đã bỏ mạng ở nơi đó rồi. Tô Ân Huệ đau lòng canh giữ bên người anh ta, bên tai còn quanh quẩn lời của Phạm Tu Vũ nói với cô, tất cả những việc này đều là bởi vì cô. Bởi vì cô, cho nên Tu Vũ mới bị Âu Thừa Duẫn ép đến đường cùng, nếu không phải công ty bị phá sản, anh ta mượn rượu giải sầu, cũng sẽ không phát sinh tai nạn xe cộ. “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh vì em làm nhiều như vậy, mà em cái gì cũng không biết…” Thì ra, Phạm Tu Vũ vẫn luôn phải chịu áp lực lớn như vậy, nhưng lại chưa từng thổ lộ trước mặt cô, cô phải làm thế nào để hồi báo phần thâm tình này của anh ta đây? Âu Thừa Duẫn, nhất định phải trừng phạt cô như vậy sao? “Chi!” Thời điểm Tô Vận Nhi chạy tới bệnh viện, cũng không dám tin Phạm Tu Vũ phong độ như thế, mà hiện tại thành ra bộ dáng này, toàn thân đều bị quấn băng vải như xác ướp, da thịt trên gương mặt tuấn tú cũng bị thương rất nghiêm trọng. Vận Nhi có chút giật mình, hoảng sợ dựa vách tường, lẩm bẩm nói, “Tại sao có thể như vậy? Anh Tu Vũ…” “Vận Nhi, ly hôn với Âu Thừa Duẫn, nhất định phải ly hôn với anh ta!” Cảm xúc của Tô Ân Huệ có chút mất khống chế, lắc mạnh bả vai cô, ánh mắt tuyệt vọng là Vận Nhi đau nhói lòng, “Tại sao?” Lại có liên quan với Âu Thừa Duẫn? “Nge lời, ly hôn!” Tay Tô Ân Huệ run rẩy vuốt hai má Vận Nhi, cũng không rõ cô mang tâm tình như thế nào nói ra lời khuyên của mình, chỉ biết là cho dù người đàn ông kia làm chuyện quá mức với cô, cũng là cô phải nhận, nhưng mà Tu Vũ là người vô tội, anh ta không thể có chuyện gì. Sự bất an trong lòng Vận Nhi ngày càng mãnh liệt, cô không tự chủ được nghĩ tới khuôn mặt tà mị trong đầu, không xóa đi được kia, Âu Thừa Duẫn, là anh sao? Giữa anh và chị rốt cuộc có khúc mắc yêu hận gì, mới có thể tra tấn nhau thống khổ như thế? Cô muốn biết, lại sợ biết được! Bởi vì cô sợ nhìn thấy sự ưu thương và yêu say đắm đối với người đàn ông kia toát ra từ đôi mắt Tô Ân Huệ, bọn họ yêu nhau sao? Cho đến khi cảm giác được tiếng còi chói tai bên cạnh, Vận Nhi ngẩng đầu nhìn phía trước, trước mặt cô hiện lên dòng xe như nước chảy, cô lại chạy đến giữa đèn xanh đèn đỏ. Hoảng hốt nhìn chăm chú vào chiếc xe bên người, Vận Nhi vừa muốn rút chân về, thân thể lập tức bị một lực ấm áp bao lấy, con ngươi kinh hoảng nhìn vào một đôi mắt u lam: “Cô bé, vượt đèn đỏ, em đi đường không nhìn phía trước sao?” Vốn con đường không bị kẹt xe, nhưng khi Thương Nhĩ Kỳ nhìn thấy bộ dạng thất thần của Vận Nhi, thì trực tiếp xuống xe kéo cô lại, khiến những chiếc xe đi sau xe anh ta cũng không có cách nào đi tiếp