Trong đôi mắt Âu Thừa Duẫn sâu không thấy đáy làm cho người ta nhìn không ra suy nghĩ của anh, sau đó đôi tay không an phận của người phụ nữ trong lòng kia cũng bị anh bỏ ra không chút thương tiếc, bạc môi khẽ mở, mặt không chút thay đổi nói: “Ở chỗ này chờ tôi!” Tao nhã xoay người, anh lại lần nữa đi lên lầu. Jenny thấy thế, nhanh chóng mở túi xách ra, sửa sang lại dung nhan. Hôm nay là ngày rất quan trọng, vận may của cô ta đến rồi. Vận Nhi ghé vào trên giường, nhìn ảnh chụp rải đầy trên giường kia, đều là hình cô cùng Âu Dương tươi cười ngọt ngào đáng yêu, một màn không hay vừa rồi kia cũng quăng đến sau đầu, chậm rãi thưởng thức từng bức ảnh. Giữa trưa cô có hẹn với Hứa Tâm Lam, nha đầu kia hiện tại đối với chuyện của cô thực để bụng, không ngừng hỏi thăm tình hình của cô cùng Lam Hạo. Tùy tiện mặc một chiếc áo sơmi trắng đơn giản, quần jeans ngắn, bên hông thắt một chiếc thắt lưng màu bạc, làm nổi bật thắt lưng mảnh khảnh của cô, đơn giản mà xinh đẹp. Một mái tóc dài cũng được cô buộc lên cao. Nhìn qua cô thực nhẹ nhàng, khoan khoái mỉm cười, cầm lấy túi xách mình vẫn hay dùng. Lúc mở cửa phòng, cô cẩn thận nhìn bốn phía một chút. Phát hiện dưới lầu đã không thấy Âu Thừa Duẫn cùng tình nhân nhỏ bé của anh ta, lúc này cô mới thở phào mà đi xuống lầu. “A… Cái kia, Âu Thừa Duẫn, a không, điện hạ, Duẫn, anh ta đã rời khỏi nhà sao ?” Vận Nhi hỏi chị Ngọc vừa đi tới, ngón tay theo thói quen lôi kéo quai túi xách. “Đúng vậy, phu nhân, đã cùng tiểu thư Jenny rời đi !” Ánh mắt chị Ngọc nhìn Vận Nhi có chút đau lòng. Người phụ nữ kia vừa nhìn đã thấy là hồ ly tinh, so với phu nhân của bọn họ thật sự là kém xa, không biết điện hạ nghĩ như thế nào. “A, vậy là tốt rồi, chị Ngọc, tôi cũng đi ra ngoài nhé, giữa trưa không ăn ở nhà!” Vận Nhi lơ đễnh cười cười, sau đó dặn dò một tiếng rồi ra khỏi nhà. Thói quen nhìn xe của anh không có trong biệt thự, Vận Nhi tự giễu, cười cười, thu thập tâm tình đi ra khỏi nhà họ Âu. Hôm nay, nhà họ Hứa không náo nhiệt như lần trước Vận Nhi đến, chỉ có Hứa Tâm Lam cùng anh cả lạnh lùng của cô ấy ở nhà. Ăn cơm xong, Hứa Tâm Lam liền thần thần bí bí kéo Vận Nhi vào phòng của cô. “Vận Nhi, Vận Nhi, đêm nay ở Long Cơ có buổi tiệc thương nghiệp, chúng ta cùng đi đi!” Hai tay Hứa Tâm Lam chắp lại, một bộ dáng hưng trí dạt dào nhìn Vận Nhi, trong mắt to giảo hoạt rõ ràng lộ ra tia sáng tính kế. “Không đi !” Vận Nhi theo tiềm thức kháng cự, cô luôn luôn không thích trường hợp này. Trước kia ở nhà họ Tô cũng tránh không được phải tham dự những hoạt động như vậy, đều là Tô Ân Huệ cùng cha tham gia, cho nên tiểu thư nhà họ Tô như cô chính là trên danh nghĩa mà thôi. “Vận Nhi~~~” Hứa Tâm Lam lôi kéo cánh tay cô, đem tên của cô kéo thật dài, lại là một chiêu này. Vận Nhi bắt đầu đau đầu, nhưng cô thật sự không thích tham gia yến hội như vậy. Nhớ rõ đã từng có một lần cô cùng Tô Ân Huệ tham gia, từ đầu tới đuôi cô đều giống như cương thi duy trì một khuôn mặt tươi cười không thay đổi, còn không ngừng phải chịu đụng những người đàn ông xa lạ đến gần. Từ đó về sau cô liền từ bỏ ý nghĩ muốn đi đến đó lần thứ hai. “Chẳng lẽ cậu không muốn gặp học trưởng Lam Hạo sao? Trường hợp như vậy, khẳng định là anh ấy sẽ đi!” Hứa Tâm Lam không ngừng dụ dỗ: “Làm ơn, tớ đang chế tạo cơ hội cho cậu nha, cậu nghĩ xem, trong yến hội nhiều danh môn thục nữ như vậy, cậu không sợ anh ấy sẽ bị người khác cướp mất à ?” “Chuyện này…” Vận Nhi nghiêng đầu, hình như cũng có vài phần đạo lý, cô nên nắm chặt học trưởng Lam Hạo sao? Ngẫm lại chính mình thích anh đã lâu như vậy, nên cố gắng! “Hì hì, tớ làm người tốt, cho cậu đêm nay thành bạn gái của học trưởng Lam Hạo, tớ đi gọi điện thoại cho anh ấy!” Hứa Tâm Lam nói xong liền cầm di động bấm số điện thoại Lam Hạo. Vận Nhi thậm chí còn không kịp ngăn cản cô.