Nam Cung thần không thèm chấp Tiêu Trác, anh vẫn còn đang nghĩ đến cô bé bướng bỉnh kia, khuôn mặt tuấn tú khó đăm đăm của anh chợt hiện lên một vẻ trìu mến khác lạ, như là yêu thương như là tiếc nuối, còn mang đậm một vẻ quyến luyến. Tiểu công chúa, đúng vậy, cô bé là tiểu công chúa của anh. Đột nhiên thân thể Tiêu Trác di dộng, chuẩn xác né được một vật cứng bay tới từ hướng đối diện, nhưng gần như ngay lập tức, anh chỉnh đốn lại được dáng vẻ phong độ vốn có, khuôn mặt đẹp trai xẹt qua một tia nhìn khi dễ:"Tôi nói anh không có một chút sáng ý gì, lần nào cũng dùng có mỗi chiêu này.” Một tiếng vỗ bàn cái bộp phát ra từ phía Thừa Duẫn. Tiêu Trác nhìn đôi mày cau lại của người đàn ông đang ngồi trên ghế xoay, giống như đang có chút bất mãn. Từ trước đến nay người ra vào tuỳ ý văn phòng của anh chỉ có mỗi nhóm anh em thân thiết này, bây giờ, dường như phải bổ sung thêm cả Tô Vận Nhi. Thừa Duẫn nhếch môi, một nụ cười nửa miệng cong lên thật đẹp, ngón tay thon xoa xoa chiếc cằm cương nghị. Bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, Tiêu Trác đi thẳng tới trước mặt Thừa Duẫn, tì nửa phần thân trên lên mặt bàn, nở nụ cười xấu xa: "Tà Thần, vừa rồi lúc lên đây tụi này có gặp qua chị dâu, ánh mắt anh thật tốt nha, cô em gái so ra còn đẹp hơn cả cô chị.” “Shut up.” Ánh mắt lạnh lẽo của Thừa Duẫn xẹt qua một tia bực bội. Anh đột ngột đứng bật dậy, bộ âu phục được may khéo léo càng tôn thêm dáng người cao lớn của anh:"Tô Ân Huệ, ai cũng đừng nghĩ thay thế được cô ấy.” Nhớ lại sự việc kia, Thừa Duẫn lại rơi vào vực thẳm đau khổ. Hai tay bóp chặt, căm hận nện lên mặt bàn, mắt gườm gườm nhìn Nam Cung Thần đang ngồi trên sô pha. Tiêu Trác vỗ vỗ vai anh, tỏ như hiểu thấu nói:"Tôi thật không biết sự cố chấp của anh là may mắn hay là bất hạnh nữa.” Tô Ân Huệ, là một cấm kỵ của Thừa Duẫn, cho dù có là Tô Vận Nhi, cũng không thể so sánh cùng cô ấy. Cho dù bọn họ là chị em ruột. Thừa Duẫn không nói thêm, đi thẳng tới quầy bar lấy một ly có chân dài, rót vào đó một dung dịch màu đỏ, là loại rượu đỏ Rafael năm 1787, mùi rượu thơm dịu lan tỏa khắp văn phòng, cuốn hút. Thừa Duẫn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, chất lỏng màu đỏ kia từ từ chảy xuống yết hầu anh, thấm tận tâm can. Hương vị ngọt ngào nói không nên lời, hương vị như ảo giác trong miệng, lưu luyến đọng lại cả một hồi lâu. Nới lỏng cà vạt, khả năng khống chế của Thừa Duẫn rất tốt, đặt ly rượu xuống, đôi tay nhàn nhã đặt trên tay ghế sô pha, quan sát Nam Cung Thần đang thưởng thức loại rượu cực phẩm. Anh biết mục đích hôm nay bọn họ đến đây:"Bên Tu La có chuyện gì à?” Ngày Thừa Duẫn về nước đã gặp Mẫn Thiên Hữu ở sân bay, lần này cậu ta đi Mĩ không phải xử lý chỉ chuyện cá nhân, anh còn có nhiệm vụ phải thự hiện. “Lần trước có nói qua chuyện Blue Diamond cuối cùng cũng xuất hiện, người của bọn mình bên Tu La có liên lạc với chúng ta, nhưng trước đó, dường như anh ấy đã gặp một ít việc phiền phức.” Trong đáy mắt tối đen âm u của Nam Cung Thần mang theo một sự u buồn. Nhưng cũng rất nhanh nó đã tan biến mất, đối với anh em của mình, từ trước đến nay anh luôn tuyệt đối tin tưởng. Thừa Duẫn gật đầu, cánh tay xoa xoa chính giữa cặp chân mày, phát hiện Tiêu Trác đứng ở cửa sổ nhìn xuống lầu, ngắm phong cảnh, từ chỗ cậu ta đứng có thể thấy được mọi sự vật ở dưới đất. Thừa Duẫn đứng dậy, bước tới nhìn theo hướng ánh mắt của Tiêu Trác, ở dưới, một bóng dáng màu trắng dần dần biến mất. “Có lẽ, anh không nên liên lụy tới cô ấy.” Sự nghiêm túc khó gặp hiện lên trên gương mặt Tiêu Trác, anh nhìn thẳng Thừa Duẫn khi nói những lời này, tuy rằng chỉ mới gặp mặt một lần, nhưng anh biết, cô gái kia thật rất đơn thuần, không nên bị nhúng chàm bởi sự thâm trầm phức tạp của Thừa Duẫn. Tuy lúc này thì chưa, nhưng không xa sẽ có một ngày nào đó. “Đã muộn rồi.” Suy nghĩ của Thừa Duẫn như bị nhiễu loạn. Từ lúc Tô Vận Nhi thay thế Tô Ân Huệ bước vào cuộc sống của anh, nhất định đó là vận mệnh. Chính cô ta tự nhảy vào vòng lốc xoáy này. Người ta thường nói đàn bà đẹp là một loại thuốc phiện, hễ dính tới nhất định bị nghiện. Mặc dù biết mình sẽ bị trúng độc, nhưng cũng sẽ như con thiêu thân lao đầu vào lửa. Âu Thừa Duẫn kia, cũng là một loại độc vật, hễ sa ngã trong tình yêu với anh, nhất định rất thống khổ. Tô Ân Huệ, chính là một ví dụ.