Editor: Linh Vũ Cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay truyền đến tim, nhiệt độ lại thay đổi, vừa cảm động vừa ấm áp, lúc Âu Thừa Duẫn lồng chiếc nhẫn lên ngón áp út của cô, cả người Vận Nhi nghiêng về phía trước, xông vào trong lòng anh: "Duẫn, hình như anh đã tặng em mấy cái nhẫn kim cương rồi!" Sau hôn lễ lần trước của Vu Nặc và Hứa Minh Phong, Âu Thừa Duẫn từng tặng cho cô một cái, cô vẫn còn giữ. "Đúng vậy, rốt cuộc anh vẫn không bẫy được em nên bây giờ mới phải bắt nhốt, sau này sẽ không thả em ra nữa!" Âu Thừa Duẫn ôm Vận Nhi xoay một vòng, nghe được tiếng cười khẽ của cô truyền đến, anh thâm tình hôn lên môi cô. Giữa hai người không còn chướng ngại nào nữa rồi... Sau bao nhiêu ngày thì rốt cuộc cũng chờ được đến một ngày này, đám cưới thế kỷ của tổng giám đốc SK và thiên kim nhà họ tô, cho dù là phục hôn thì dưới sự áp chế của Âu Thừa Duẫn, bên ngoài cũng không dám có bất cứ lời đồn không hay nào. Vận Nhi ngồi trong phòng trang điểm, căng thẳng nhìn mình ở trong gương. Vừa sáng sớm Âu Dương và Hứa Tâm Lam đã kéo cô vào phòng trang điểm, từ khi đó đến giờ cô vẫn chưa được gặp Âu Thừa Duẫn, trong lòng cô hơi hồi hộp, cũng có chút chờ mong, muốn bày ra dáng vẻ xinh đẹp nhất trước mặt anh. Đến lúc cô đã chuẩn bị xong xuôi, Âu Dương nhìn cô ca ngợi: "Anh em đúng là nhặt được bảo bối rồi, chị xinh đẹp quá cơ!" Vận Nhi thẹn thùng nhìn cô ấy, lúc Tô Viễn Hàng dắt tay cô đi vào, cô biết, từ nay về sau cô và Âu Thừa Duẫn thật sự ở cùng nhau rồi. Âu Thừa Duẫn ở phía xa nhìn cô đang bước trên thảm đỏ, khuôn mặt cô vô cùng xinh đẹp, ngũ quan sắc sảo, chiếc áo cưới trắng muốt mặc lên người cô giống như tác phẩm nghệ thuật dưới bàn tay khéo léo của Thượng Đế, vừa thanh nhã như cúc lại vừa tinh khiết như huệ, vẻ xinh đẹp của cô đều là vì anh mà bộc lộ. Âu Thừa Duẫn nhận lấy bàn tay Vận Nhi từ trong tay Tô Viễn Hàng, sau đó kiên định gật đầu với ông, khóe miệng vẽ ra một đường cong đẹp đẽ, ngăn cách lớp lụa trắng, nắm lấy những ngón tay thon dài của Vận Nhi, hướng về cha xứ trang nghiêm ở đằng trước. "Anh Âu Thừa Duẫn, anh có đồng ý cưới cô Tô Vận Nhi làm vợ, yêu cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, cho dù bần cùng hay phú quý, khỏe mạnh hay bệnh tật, cả đời đều sẽ không rời không bỏ không?" Chờ cha xứ đọc xong câu này, Âu Thừa Duẫn gần như không hề do dự, thốt ra ba chữ chắc nịch: "Tôi đồng ý!" "Cô Tô Vận Nhi, cô có đồng ý gả cho anh Âu Thừa Duẫn, yêu anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, cho dù bần cùng hay phú quý, khỏe mạnh hay bệnh tất, cả đời cũng sẽ không rời không bỏ không?" Vận Nhi thoáng nhìn Âu Thừa Duẫn, sau đó kiên định gật gật đầu: "Tôi đồng ý!" "Bây giờ tôi xin tuyên bố, anh Âu Thừa Duẫn và cô Tô Vận Nhi chính thức kết làm vợ chồng, chú rể có thể hôn cô dâu!" Cha xứ vừa nói xong, Âu Thừa Duẫn đã vội vàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Vận Nhi, kéo cô vào trong lòng, phủ xuống đôi môi anh đào của cô... diễn~đàn`lê^quy"đôn Trong đám người có hai cặp ánh mắt cô đơn nhìn theo. Vào khoảnh khắc Âu Thừa Duẫn nắm lấy tay Vận Nhi kia, đoạn tình cảm chưa từng nảy mầm trong lòng họ cũng bị nước cuốn đi mất. Đến lúc cô dâu ném hoa cưới, Âu Thừa Duẫn đứng bên cạnh Vận Nhi, ánh mắt cô quét khắp đám người, lúc tầm mắt lướt qua hai góc khác nhau thì cô hơi khó xử nhìn Âu Thừa Duẫn, Âu Dương và Hứa Tâm Lam đứng ở hai phía khác nhau. Âu Thừa Duẫn nhìn ra vẻ khó xử của cô thì đi lùi về sau một chút, Vận Nhi lập tức hiểu ra ý anh, cô nở một nụ cười, trừng mắt nhìn anh, sau đó ném bó hoa lên. Bó hoa vẽ nên một đường cong mỹ lệ giữa không trung, Vận Nhi xoay người nhìn thấy Âu Dương đang kinh ngạc cầm lấy bó hoa kia, lại nhìn về phía Tô Thượng Đông. Tô Thương Đông không đổi sắc mặt, xoay người đi về hướng khác. Tiệc cưới diễn ra ở khách sạn SK, trong đại sảnh bày biện rất nhều hoa và bóng bay, trải thảm màu đỏ tươi, tất cả lễ đường đều tràn đầy hương vị hạnh phúc, Vận Nhi cũng đã thay một chiếc sườn xám màu đỏ thẫm, hoàn toàn phô diễn dáng người đẹp đẽ của cô. Bởi vì Âu Thừa Duẫn muốn cho cô một hôn lễ đặc biệt nên đã chuẩn bị cả áo cưới kiểu tây và sườn xám truyền thống của Trung Quốc cho cô. Âu Thừa Duẫn nhìn đến những đường cong hoàn mỹ trên cơ thể cô thì nhíu mày vẻ không vui, anh không hề có ý định để cho người khác thèm khát vẻ đẹp của vợ mình. Âu Thừa Duẫn ôm chặt Vận Nhi ở sau người, có người đi lên kính rượu, Âu Thừa Duẫn đưa mắt một cái, Âu Dương lập tức đi lên nhận rượu thay Vận Nhi, thương thay cho Âu Dương có một người anh trai không có lương tâm, chẳng hề biết đau lòng cho em gái. Nhưng chỉ một lát sau đó, lúc bóng dáng của Nam Cung Thần và Mẫn Thiên Hữu xuất hiện, Vận Nhi vẫn bị kéo ra trận. Cô vẫn luôn cho rằng bốn người họ là một thể không tách rời, tại sao lần này lại không thấy Tiêu Trác? d.đ.lêquyddoon "Vận Nhi, chúc mừng em!" Không dễ gì mới đợi được Âu Thừa Duẫn và Vận Nhi tách khỏi nhau, Thương Nhĩ Kỳ mới có cơ hội nói chuyện riêng với cô mấy câu. Nhìn thấy cô hạnh phúc mỉm cười, anh ta biết mình cũng nên buông rồi. "Cảm ơn anh, Nhĩ Kỳ, anh cũng sẽ hạnh phúc, không cần phải lúc nào cũng nhìn thẳng về phía trước như vậy, anh có thể thử ngoảnh đầu lại xem, có thể hạnh phúc vẫn luôn ở phía sau lưng anh!" Vận Nhi có thể nhìn ra vẻ cô đơn mất mát của anh ta, nhưng lại không biết phải an ủi thế nào, đối với chuyện của anh ta và Hứa Tâm Lam, cô vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối. "Ừ, bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ cố gắng quên em! Cho nên em nhất định phải hạnh phúc đấy!" Thương Nhĩ Kỳ xoay người, uống cạn ly rượu, trên khóe mắt rơi xuống một giọt lệ, đây là giọt nước mắt cuối cùng anh ta chảy vì Vận Nhi, về sau, cái tên Tô Vận Nhi này cũng sẽ trở thành quá khứ. Thật ra, muốn thật sự quên một người đều không cần quá nhiều sức lực! Âu Thừa Duẫn bị Nam Cung Thần và Mẫn Thiên Hữu chuốc hết ly này đến ly khác, cho dù tửu lượng của anh có tốt đến đâu thì cũng không chịu nổi giày vò như vậy, không thoát ra được nhưng lại vẫn đưa mắt tìm kiếm bóng dáng Vận Nhi giữa đám người, lúc nhìn thấy Thương Nhĩ Kỳ và Tô Thượng Đông người trước người sau đứng cạnh Vận Nhi thì trong lòng anh có phần không thoải mái, mặc dù Vận Nhi hiện giờ đã là vợ anh, nhưng tình cảm mà hai người kia dành cho Vận Nhi không phải cứ nói buông là buông được. "Cậu yên tâm đi, đã có Âu Dương trông chừng vợ cậu rồi, cậu lo vớ vẩn gì chứ!" Mẫn Thiên Hữu cầm ly rượu, cười nói. Lần này, hôn lễ của Âu Thừa Duẫn quả thật rất long trọng, anh cũng là người đầu tiên trong số bốn người họ tìm được tình yêu đích thực, cho nên họ cũng thật lòng chúc phúc và mừng thay cho anh. Tình cảm anh em gắn kết giữa bốn người cũng sẽ không bởi vì anh đã kết hôn mà thay đổi. "Vận Nhi, chị có mệt không? Hay là để em đưa chị về phòng nghỉ ngơi một lát nhé?" Âu Dương nghe lời Âu Thừa Duẫn, quan tâm hỏi thăm Vận Nhi. "Không cần đâu, chị không sao!" Vận Nhi nhìn thấy Âu Thừa Duẫn đứng ở cách đó không xa, mặt anh đỏ lựng, chắc chắn là đã uống nhiều rượu, cô lo lắng đi qua muốn đỡ lấy anh nhưng lại bị anh kéo vào trong lòng.