Editor: Linh Vũ Lúc Âu Thừa Duẫn buông ra thì lập tức ôm lấy Niệm Niệm từ trong tay Vận Nhi, Niệm Niệm rất nhỏ lại rất nhẹ, vừa được Âu Thừa Duẫn ôm thì lập tức ngừng khóc, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn Âu Thừa Duẫn, bàn tay nhỏ bé không ngừng níu lấy vạt áo anh. "Trả lại con cho em!" Vận Nhi bị anh hôn đến mức ý loạn tình mê, thậm chí đến lúc Niệm Niệm bị anh ôm đi rồi cô mới nhận ra vừa rồi mình đã thất thần, đến lúc tỉnh táo hẳn thì rất tức giận, anh vẫn thích dùng cách thức như vậy để ép cô phải khuất phục. "Em xem, con đang cười với anh này, Vận Nhi...." Âu Thừa Duẫn không biết phải ôm con bé như thế nào, thân hình nhỏ xíu của cô bé được anh nâng trên tay, bàn tay anh cũng không biết nên đặt vào đâu, lúc đối diện với đôi mắt trong suốt y hệt như Vận Nhi của Niệm Niệm, trong lòng anh đột nhiên vô cùng xúc động, sinh mệnh nhỏ bé này là kết tinh tình yêu của anh và Vận Nhi, anh vẫn cảm thấy có chút khó tin. Vận Nhi nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú của Âu Thừa Duẫn tràn đầy sự yêu thương, ánh mắt anh lúc nhìn Niệm Niệm cũng lơ đãng lộ ra niềm vui sướng của người cha, cô có chút không đành lòng, đi đến bên cạnh anh, nhẹ giọng nói: "Nên bế như thế này..." Cô kéo một cánh tay của Âu Thừa Duẫn đến bên hông Niệm Niệm, lại kéo tay kia của anh đặt ra sau đầu cô bé, lúc Âu Thừa Duẫn cảm nhận được nhiệt độ từ trên người Niệm Niệm truyền sang lòng bàn tay anh, trong mắt anh dâng lên cảm giác chua xót, lúc nhìn thấy đôi mắt đang cười của Vận Nhi, anh không kìm lòng được, cúi đầu hôn lên đôi má mũm mĩm của Niệm Niệm: "Bảo bối à, cảm ơn con!" dienndannleequyydoonnn "Vận Nhi, trở về cùng anh được không?" Âu Thừa Duẫn ôm Niệm Niệm chuẩn bị rời đi, Vận Nhi vội vàng đuổi theo muốn giành lấy Niệm Niệm từ trong tay anh, trong lòng Âu Thừa Duẫn chợt lóe lên một ý nghĩ, chỉ cần Niệm Niệm ở trong tay anh, Vận Nhi chắc chắn sẽ đi cùng anh. "Âu Thừa Duẫn, tại sao anh lại có thể làm như thế, mau trả lại Niệm Niệm cho em, em sẽ không về với anh!" Vận Nhi gấp đến mức sắp bật khóc, đây không giống với tác phong của anh, sao anh có thể đưa Niệm Niệm của cô đi, bây giờ Niệm Niệm là hy vọng duy nhất của cô, chẳng lẽ anh nhất định phải để cho cô tiếp tục hận anh sao? "Vận Nhi, em phải biết rằng, nếu như anh muốn giành lấy Niệm Niệm thì em sẽ không thể có được con bé, em đừng có ép anh, hãy đi với anh đi!" Âu Thừa Duẫn không muốn phải dùng đến cách thức tàn nhẫn như vậy để ép buộc Vận Nhi, nhưng anh cần không chỉ có Niệm Niệm mà còn muốn cô! "Anh có ý gì? Âu Thừa Duẫn, anh là đồ khốn! Trả con lại cho em!" Vận Nhi thấy anh đã ôm Niệm Niệm lên xe, vậy mà Niệm Niệm ở trong tay anh lại không khóc không nháo, Vận Nhi cuống đến mức bật khóc, cô đuổi theo muốn ngăn canh lại, nhưng Âu Thừa Duẫn đã đặt Niệm Niệm vào ghế phụ lái, cả người anh đứng ngăn giữa Niệm Niệm và Vận Nhi, một tay chống lên cửa: "Con bé là con gái anh, tại sao anh lại không thể đưa con bé đi? Em hãy đi cùng anh đi!" d.đ.l.q.đ "Em không muốn, em muốn Niệm Niệm, Âu Thừa Duẫn, đừng để em phải hận anh lần nữa!" Vận Nhi lui về phía sau, muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh, tại sao anh vẫn cứ độc đoán như vậy, thậm chí còn không để ý đến ý kiến của cô, chỉ biết dùng cách thức của mình để đoạt được thứ mình muốn, anh như vậy khiến cô không có cách nào chấp nhận được! "Anh nói lại lần nữa, lên xe!" Âu Thừa Duẫn đã xoay người ngồi vào xe, cửa kính hạ xuống, trên mặt Vận Nhi tràn ngập sự lo lắng, nhưng cô không muốn đi cùng anh. "Không, không, anh không thể đối với em như vậy..." Hai mắt Vận Nhi ngập nước lui về phía sau, cô không muốn lại giống như một con búp bê sứ dễ vỡ sống dưới sự giam cầm của anh! Chỉ chớp mắt sau đó, Âu Thừa Duẫn nâng kính xe lên, chân giẫm lên chân ga, chiếc Bentley màu bạc để lại một làn khói bụi rồi biến mất trước mặt Vận Nhi.