Chỉ cần Vận Nhi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy anh đứng ở đối diện. Trong lòng Âu Thừa Duẫn nổi lên sóng to gió lớn, sau khi từ Pháp trở về, biết Vận Nhi ở trong thành phố này, sở dĩ anh không đi tìm cô là vì muốn cho cô thời gian chuẩn bị tâm lý, lần này tìm được cô thì anh sẽ giữ cả đời! "Niệm Niệm, sao lại bò như thế, trên đất bẩn lắm!" Chỉ mới rời mắt một lát mà cô bé đã bò ra tận đây, Vận Nhi vội đi lên ôm lấy cả người cô bé, lại phủi sạch vụn cỏ dính trên tay cô bé, Niệm Niệm mất hứng nắm tóc Vận Nhi bày tỏ kháng nghị. Vận Nhi ôm lấy Niệm Niệm, lúc nãy nhìn thấy một người quen, cô chỉ qua chào hỏi một cái, lúc trở về đã thấy cô nhóc này bò một đoạn xa rồi. Âu Thừa Duẫn nhìn đứa bé trong lòng Vận Nhi, có cảm giác thỏa mãn không thể dùng lời nói mà hình dung được, đứa nhỏ kia là con gái anh sao? Anh không dám tin tưởng, sinh mệnh gắn chặt anh và Vận Nhi đã chào đời rồi. "Tổng giám đốc Âu, ngài đã tới?" Hiệu trưởng Trần nhìn thấy bóng dáng Âu Thừa Duẫn, cung kính nghênh đón, lại theo ánh mắt anh nhìn về phía Vận Nhi cách đó không xa, cũng nhận ra cô. Ông ta vừa định gọi Tô Vận Nhi, lại thấy Âu Thừa Duẫn ngăn lại. d.đ.l,q,đ "Không cần gọi, tôi nhìn một chút, ông có việc thì cứ đi trước đi!" Ánh mắt Âu Thừa Duẫn vẫn đang nhìn Vận Nhi và Niệm Niệm không rời, cho nên khi hiệu trưởng Trần xuất hiện, anh có chút tức giận. "Vâng!" Hiệu trưởng Trần hiểu ý, thức thời đi sang một bên. Vận Nhi lấy khăn tay lau sạch sẽ cho Niệm Niệm, ôm đứa bé xoay một vòng, liền nhìn thấy trước mắt xuất hiện một bóng đen, cô còn chưa kịp hô, Niệm Niệm đã rơi vào một vòng tay ấm áp. "Vận Nhi, bảo bối, rốt cuộc anh cũng gặp được em rồi!" Giọng Âu Thừa Duẫn khàn khàn, lúc Vận Nhi nghe thấy giọng nói quen thuộc thì cả người cứng ngắc. Cô không phải không nghĩ tới việc gặp lại anh, nhưng sau khi cô quyết tâm rời đi, anh còn có thể xem cô như bảo bối nâng ở trong lòng bàn tay sao? "Âu Thừa Duẫn?" Vận Nhi không dám lớn tiếng, xác định hương vị quen thuộc này là của Âu Thừa Duẫn, Vận Nhi mới nhận ra, thì ra cô vẫn còn nhớ rõ về anh như vậy! "A...  Ưm..." Lúc Âu Thừa Duẫn ôm lấy Niệm Niệm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Niệm Niệm đỏ lên, Vận Nhi thấy kinh ngạc, có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy cha, loại này máu mủ tình thâm thông linh khiến nó cảm thấy quen thuộc. diễn!đàn#lê$quý@đôn "Anh... buông tay ra!" Thấy Niệm Niệm không khoẻ, Vận Nhi run rẩy mở miệng, Âu Thừa Duẫn nhanh chóng buông ra, nhìn Niệm Niệm đang nhăn nhó, nhịn không được muốn chạm vào. "Anh có thể ôm con bé không?" Âu Thừa Duẫn khẩn trương nhìn Vận Nhi, rất sợ cô lắc đầu, tất cả nhiệt tình của anh lúc này đều đã biến mất. Vận Nhi cắn môi, nhìn vẻ mặt chờ mong của anh, cô không đành lòng cự tuyệt, lại nghĩ đến quan hệ của bọn họ, sợ có chuyện xảy ra, Vận Nhi liền ôm Niệm Niệm lui về phía sau một bước: "Nó là con của em!" Là cô ngậm đắng nuốt cay sinh ra Niệm Niệm, lúc này cô càng không muốn đưa nó cho Âu Thừa Duẫn. "Vận Nhi, anh chỉ muốn ôm nó một cái, nó cũng là con của anh..." Âu Thừa Duẫn chăm chú nhìn cô, thấy trong mắt cô chứa thù hận, cô còn chưa tha thứ sao?